Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 23:




Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể buông tay, rồi cầm bút lên bắt đầu làm từng bài tập một, làm đến mức muốn nôn.
Không phải vấn đề ở bài tập, mà là vấn đề ở cậu.
Cậu trở nên kháng cự với tất cả những thứ cần động não, vì trí não của cậu chậm chạp đến mức cực độ. Cậu không muốn bị nhắc nhở về sự thiếu sót của mình lần này đến lần khác, nên cố gắng giải quyết vấn đề bằng cách né tránh.
Né tránh thì đáng xấu hổ, nhưng lại có ích.
Nguyên Cẩm Hoa ở bên ngoài gọi cậu đi ăn cơm, một bữa cơm ba món một canh khá ngon, trong đó còn có một món thịt. Khi cậu ở nhà, Nguyên Cẩm Hoa không bao giờ ngại phiền phức, mỗi lần đều nấu món ăn mới, còn nếu cậu không ở nhà, Nguyên Cẩm Hoa chỉ hâm nóng đồ ăn thừa.
Khấu Tấn ăn hai miếng qua loa, để không cho Nguyên Cẩm Hoa nhận ra điều gì, cậu cố gắng nhét thức ăn vào miệng cho đến khi không thể ăn thêm được nữa mới buông đũa.
Nguyên Cẩm Hoa nhìn cậu như vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Lúc này, cô đột nhiên dừng lại một chút: "Ba mày nói hai hôm nữa sẽ về.”
Khấu Tấn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng lại: "Con biết rồi.”
Nói thật, ấn tượng của Khấu Tấn đối với người cha này chỉ dừng lại ở bề ngoài, bởi vì đại đa số thời gian ông đều làm công ở một thành phố khác, số lần trở về rất ít, thời gian mỗi lần trở về cũng không dài, nhiều nhất một tuần. Họ có thể được gọi là những người xa lạ quen thuộc nhất.
Mặc dù trong cuộc sống của cậu, Khâu Chấn Kiệt không chiếm nhiều vị trí, nhưng Khấu Tấn biết rằng cuộc sống của cậu có phần khá tốt là nhờ vào việc Khâu Chấn Kiệt gửi tiền về định kỳ.
Khâu Chấn Kiệt về không biết là tốt hay xấu, thậm chí Khấu Tấn còn tưởng tượng, nếu cậu thú nhận với Khâu Chấn Kiệt về căn bệnh trầm cảm của mình, liệu ông có đưa cậu đi khám không.
Tất nhiên đây chỉ là tưởng tượng, cậu sẽ không thú nhận, và Khâu Chấn Kiệt cũng sẽ không biết. Căn bệnh trầm cảm này thực sự xa lạ với cuộc sống của người bình thường, đặc biệt là những người như Nguyên Cẩm Hoa và Khâu Chấn Kiệt. Họ sẽ thấy điều đó thật vô lý mà khó tin.
Và Khấu Tấn cũng không muốn làm trò cười.
Chỉ là đôi khi trong những lúc bệnh tái phát, cậu không thể không trách móc họ, nhưng rồi lại bị lý trí ngăn cản. Đến bây giờ, cảm xúc của Khấu Tấn đối với họ đang ở trạng thái giao nhau kỳ lạ, đôi khi là oán hận, đôi khi là yêu thương.
Khi Khấu Tấn trở lại trường học đã gần đến giờ vào lớp. Cậu chỉ kịp nhìn thoáng qua Tần Tứ. Trong ánh mắt chạm nhau, Khấu Tấn thấy trong mắt Tần Tứ có sự lo lắng rõ ràng muốn nói nhưng lại thôi, cùng với sự chân thành tràn đầy. Tần Tứ như vậy khiến cậu cảm thấy hổ thẹn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có điều gì đó sẽ hoàn toàn thuộc về mình, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó vô duyên vô cớ yêu thương cậu.
Dù sao Nguyên Cẩm Hoa tốt với cậu cũng có lý do, vì cậu là con trai cô, họ có quan hệ máu mủ. Nhưng còn Tần Tứ thì sao? Cậu không thể thấy mục đích gì ở Tần Tứ. Chẳng lẽ thực sự có người tốt với cậu mà không đòi hỏi gì sao?
Khấu Tấn quay đi, đợi đến khi tan học mới quay đầu giải thích với Tần Tứ, "Buổi sáng hơi sốt, nhưng bây giờ không sao rồi.”
"Ừ." Tần Tứ vẫn nhìn cậu một cách trầm tĩnh, nhưng Khấu Tấn lại cảm thấy trong đó như có thứ gì đó đầy cảm xúc, giọng nói của hắn thấp như đang nói bên tai: "Lại đây.”
Khấu Tấn run rẩy vô duyên vô cớ, sau đó thân thể vô thức tiến về phía trước.
Sau đó cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình.
Một bàn tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, thon dài.
Cùng với gương mặt đẹp đẽ của Tần Tứ đột nhiên tiến lại gần, và đôi mắt sâu thẳm đen láy đó.
"Ổn rồi, không sốt." Môi của Tần Tứ có chút nhạt màu, hàng lông mày hơi nhíu lại cũng thả lỏng ra.
Khấu Tấn vô thức "ừm" một tiếng, tai hơi đỏ lên.
"Đây là ghi chép buổi sáng." Vẫn là cuốn sổ lần trước, Tần Tứ đưa cho cậu, "Không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi.”
Bàn tay Tần Tứ thuận thế xoa nhẹ lên đầu cậu, Khấu Tấn cảm thấy trong đó có chút cưng chiều, như thể Tần Tứ đang lặng lẽ nói "Ngoan, nghe lời.”
Khấu Tấn quay đầu, cảm giác tim mình đập không bình thường.
Bạn bè bình thường cũng như vậy sao?
Nghĩ tới việc mình ở chung với Lâm Vũ Văn, có một khoảnh khắc Khấu Tấn cảm thấy không thật.
Dù thế nào, cậu cũng bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn của mình, lấy ra sổ ghi chép và bắt đầu chép lại trước khi tiết học bắt đầu.
Tần Tứ nhìn theo bóng lưng cậu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Buổi sáng Khấu Tấn không đến, hắn đoán là do sốt. Nghĩ đến đó, hắn không còn tâm trí nào để học. Nhưng rồi lại nghĩ đến việc Khấu Tấn trở lại sẽ phải bổ sung ghi chép, nên đã ghi chép tỉ mỉ mọi thứ mà thầy giáo giảng, bút ở đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển.
Tào Hành Côn thấy hắn thế cảm thấy thú vị liền trêu ghẹo: "Không phải cậu chưa bao giờ ghi chép sao?”
Lúc trước Tần Tứ còn trào phúng Tào Hành Côn, thứ đầu óc có thể nhớ kỹ, cần gì phải vất vả chép nhiều vào vở.
Tào Hành Côn bị đả kích ngay tại chỗ, mất hai ba ngày mới hồi phục.
Ai ngờ bây giờ vị thần này lại cố gắng ghi chép, chắc chắn phải có lý do đặc biệt.
Tần Tứ cũng không ngẩng đầu lên, "Khấu Tấn cần.”
Chết tiệt.
Đồ choá chỉ có yêu đương.
Tào Hành Côn tức giận nở nụ cười, "Trước đây tôi mượn cậu ghi chép thì bị cậu mắng, người ta không mượn cậu thì cậu lại vội vàng đưa. Có còn là anh em không?”
Tần Tứ bình thản đáp: "Cậu có thể so với cậu ấy sao?”
Một người là vợ tương lai, một người là anh em có thể bỏ rơi bất cứ lúc nào, đúng là không thể so sánh.
“Mịa. "Tào Hành Côn chửi thề một tiếng, rồi lại cười: "May mà đại nhân tôi rộng lượng không chấp nhặt với cậu.”
Tần Tứ hỏi lại: "Tôi còn phải cảm ơn cậu sao?”
“Không có gì. "Tào Hành Côn không chút do dự.
Khấu Tấn không biết chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, cậu chỉ biết rằng ghi chép của Tần Tứ rất ngắn gọn và dễ hiểu, như được viết riêng cho những người có thành tích kém như cậu, các bước dài đều được giải thích rõ ràng.
Thì ra thần học cũng sẽ ghi chép như vậy sao?
Nhưng Khấu Tấn chỉ cảm thán một chút, không nghĩ nhiều, rồi lại lao vào học.
Lâm Vũ Văn thấy cậu đến, quan tâm hỏi: "Sáng nay có việc gì sao, sao cậu không đến?”
"Ừ, hơi sốt, giờ không sao rồi." Khấu Tấn trả lời.
"Ồ, vậy à." Lâm Vũ Văn như có điều gì suy nghĩ, rồi đưa hộp bánh quy trên bàn cho cậu: "Này, tôi không có gì khác, chỉ có cái này thôi.”
Nếu là những lúc khác, Khấu Tấn chắc chắn sẽ từ chối, vì cậu sẽ cảm thấy mình đang làm phiền người khác. Nhưng cậu nhớ lại lời Tần Tứ nói, chấp nhận lòng tốt của người khác cũng là một cách để công nhận mối quan hệ giữa họ, nên cậu không thành thạo lắm, đưa tay nhận lấy bánh quy, "Cảm ơn.”
Lâm Vũ Văn cười nói không có gì.
Khấu Tấn nhìn nụ cười của cậu ta trong nháy mắt lung lay tinh thần. Hóa ra, chấp nhận lòng tốt của người khác cũng có thể mang lại niềm vui cho họ, và đó là một việc đơn giản đến vậy. Cậu thậm chí còn cảm nhận được một chút hiện thực của việc sống trên đời này.
Vị ngọt của bánh quy mang lại cho cậu một chút an ủi.
Có lẽ, cậu thực sự có thể dần dần tốt hơn.
Nhưng nếu cậu biết những chuyện sau này xảy ra, chắc chắn cậu sẽ cười nhạo suy nghĩ hiện tại của mình, mọi thứ trên thế gian đều có bóng tối, khi bóng tối đến, mọi thứ sẽ bị bóng tối nuốt chửng, trở về bóng tối, không còn chỗ để thoát. Giống như con sông dài có thể nuốt chửng mọi thứ, kéo dài mãi mãi.
Không ai có thể đánh bại con chó đen này.
Không ai cả.
Hai giờ chiều là thời gian mặt trời nóng nhất, mặc dù đã vào cuối thu, Khấu Tấn vẫn bị ánh nắng chói chang làm choáng váng, cậu quay trở lại chỗ ngồi của mình. Thật không may, cậu gặp phải tiết học toán buổi chiều, càng là điều bất hạnh trong sự bất hạnh.
Thời gian buồn ngủ nhất lại gặp môn học dễ khiến người ta buồn ngủ nhất, thật sự là buồn ngủ đến mức không chịu nổi.
Khấu Tấn bất đắc dĩ thở dài, bày tài liệu toán lên bàn, rồi bắt đầu làm bài tập toán.
Giáo viên dạy toán vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén rơi vào từng người, như thể mọi thứ đều không thể trốn thoát khỏi tầm nhìn của thầy.
Đặt sách giáo khoa lên bục giảng, thầy bắt đầu bài diễn thuyết trước giờ học:
"Tôi nói các em từng đứa một, cả ngày chỉ biết chơi, bây giờ đã là lớp 12 rồi mà không biết nỗ lực sao." Thầy đi đi lại lại trên bục giảng, tiếng giày da phát ra tiếng cộp cộp, "Có học sinh đến giờ vẫn mơ màng không biết phương hướng, có người phản ánh với tôi rằng bài tập nhiều, áp lực lớn…”
Ánh mắt của giáo viên toán quét qua một lượt, mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, "Áp lực lớn là bình thường, ai mà không có áp lực, đừng nghĩ lung tung, làm nhiều bài tập mới đúng.”
"Nói thẳng ra, một người ở một mình dễ nghĩ lung tung, so với người khác, các em đã đủ hạnh phúc rồi, cái gì cũng không thiếu, còn gì không hài lòng mà nghĩ đông nghĩ tây? Học tốt mới có đường ra, tôi đều vì các em cả…”
Giáo viên toán vẫn đang nói trên bục giảng, Khấu Tấn cảm thấy ngón tay mình đặt dưới bàn đã lạnh buốt.
Thực ra nếu cậu soi gương, sẽ thấy lúc này mặt cậu tái nhợt, như thể vừa chịu cú sốc lớn.
Những điều thầy nói cũng không sai.
Khấu Tấn nghĩ.
Cậu nên hài lòng. Cậu có tất cả, có thể đi học, có đồ ăn, có chỗ ở. Trên thế giới còn nhiều đứa trẻ không đủ ăn không đủ mặc, những đứa trẻ ấy thật đáng thương, còn cậu thì được hưởng tất cả. Lẽ ra cậu phải biết ơn, nhưng cậu lại ở đây oán trời trách đất, đúng là không biết quý trọng những gì mình có.
Mọi người đều có áp lực, đều có lúc tụt dốc, đều có thể trải qua những khó khăn lớn nhỏ, nhưng chỉ có cậu biến thành thế này.
Cậu đã từng hận, nhưng lại thường tự hỏi, liệu cậu có thực sự sai, liệu khả năng chịu đựng của cậu có thực sự quá kém, quá nhạy cảm, quá để ý đến ánh nhìn của người khác đến nỗi biến thành thế này.
Không phải vậy, Khấu Tấn rất muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy mình đang vô lý. Dường như dù có giải thích thế nào, mọi người cũng chỉ xem cậu như đang làm trò cười. Không ai sẽ nghe cậu giải thích, vì những lời giải thích đó trong tai họ chỉ là một trò hề.
Trò hề.
Một trò hề thực sự.
Đúng là như vậy, không ai biết cậu đã đau khổ như thế nào, không ai biết cậu đã chịu đựng ra sao, thế gian chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài hoàn hảo của cậu, mà không thể thấy linh hồn cậu đã cháy rụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.