Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 28:




Khấu Tấn chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, tai trái ù đi không nghe thấy gì khác. Cậu vô thức ôm lấy mặt trái, cả thế giới xoay tròn không ngừng.
Khấu Chấn Kiệt lập tức phản ứng, gạt Nguyên Cẩm Hoa ra, bảo vệ Khấu Tấn phía sau lưng, người xưa nay chưa từng nói lời nào lại thật sự nổi giận: “Nguyên Cẩm Hoa!”
“ Tôi biết là tôi có lỗi với cô, nhưng chuyện này liên quan gì đến Khấu Tấn!? Sao cô lại đánh con!” Khấu Chấn Kiệt nói to.
Nguyên Cẩm Hoa bị hất sang một bên, dường như cũng nhận ra mình đã làm một việc điên rồ đến mức nào, cô sững sờ một lúc, rồi bắt đầu khóc, không còn hùng hổ như trước.
“Con có sao không?” Khấu Chấn Kiệt quay lại kiểm tra vết thương của Khấu Tấn, khác với Nguyên Cẩm Hoa, giọng ông đầy lo lắng: “Để ba xem.”
Khấu Tấn mở miệng, khó khăn phát ra âm thanh: “...Con không sao.” Nói chuyện cũng khiến khóe miệng đau rát.
Khấu Chấn Kiệt định lấy hộp thuốc, nhưng bị Khấu Tấn ngăn lại, “...Ba, ba đi đi, để mọi người bình tĩnh lại đã.”
“Tôi nghĩ người cần bình tĩnh là chị ta.” Lý Tinh không kìm được châm biếm một câu, ánh mắt nhìn Khấu Tấn thêm phần thương xót.
Khấu Chấn Kiệt kịp thời ngăn lại, “Được rồi.” Ông quay lại nhìn Khấu Tấn: “Thôi được, ba với cô sẽ ra ngoài khách sạn ở một đêm.”
Nói rồi, ông cau mày, “Chỉ là, Niên Niên, ba không yên tâm khi để con ở đây.”
Không yên tâm?
Không yên tâm điều gì?
Không yên tâm Nguyên Cẩm Hoa sẽ lại tát cậu sao?
Dù sao thì cậu cũng đã quen rồi.
Khấu Tấn giãy ra khỏi bàn tay Khấu Chấn Kiệt đang đặt trên vai cậu, sau đó nói, "Con không sao.....hai người đi trước đi.”
Thấy Khấu Tấn như vậy, Khấu Chấn Kiệt không thể kiên trì thêm, lúc đi còn không quên nhìn Nguyên Cẩm Hoa một cái, tình cảm còn lại không nhiều cũng hoàn toàn tan biến, trở nên lạnh lùng.
Nguyên Cẩm Hoa vẫn khóc, khóc đến nỗi thở không ra hơi, khóc đến mức khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng căn phòng cũng trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người họ.
Khấu Tấn đi đến đỡ Nguyên Cẩm Hoa, giọng nói rất bình thản: “...Con sẽ không đi đâu.”
Tiếng khóc của Nguyên Cẩm Hoa dừng lại một chút, rồi bùng nổ, đẩy Khấu Tấn ra: “Đi đi! Các người đi hết mới tốt!!”
“Chỉ còn mình tao mới tốt…”
Hai người lại kéo dài khoảng cách.
Lúc này không có lời an ủi nào có tác dụng, Khấu Tấn cũng không muốn nói thêm gì nữa, cậu đã rất mệt rồi.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng trở về phòng, sau đó hoàn toàn ngất xỉu trên giường.
Lần này Khấu Tấn mơ thấy một cảnh tượng khi còn bé.
Khi đó Nguyên Cẩm Hoa và Khấu Chấn Kiệt cãi nhau rất dữ dội, Khấu Tấn một mình ở trong phòng nghe thấy, nỗi sợ hãi và kinh hoàng tràn ngập trong lòng cậu.
Nguyên Cẩm Hoa tức giận hét lên: “Có bản lĩnh thì ly hôn đi! Ly hôn!”
Khấu Chấn Kiệt cũng chịu không nổi, “Được thôi, có bản lĩnh thì ly hôn!”
Họ sẽ ly hôn sao? Ly hôn rồi mình phải làm sao? Những ý nghĩ này cứ xoay quanh trong đầu cậu, khiến cậu vô thức co rúm lại, như thể vậy có thể cảm thấy chút an ủi.
Nguyên Cẩm Hoa vọt vào trong phòng Khấu Tấn, mặt đầy nước mắt, gần như điên cuồng chất vấn Khấu Tấn: "Bọn tao ly hôn mày đi với ai?! Với ai!!”
Rồi cô bị Khấu Chấn Kiệt kéo ra ngoài, chỉ còn lại Khấu Tấn một mình trong phòng ôm lấy đầu gối.
Lúc đầu là sững sờ, sau đó là lặng lẽ chảy nước mắt.
Từ lúc đó, thế giới nhỏ bé trong lòng cậu đã sụp đổ.
Sau đó Nguyên Cẩm Hoa và Khấu Chấn Kiệt làm lành, thế giới tan vỡ của cậu biến thành một căn nhà gỗ nhỏ, chỉ đủ để cậu cuộn tròn ngủ. Đến bây giờ, nhà gỗ nhỏ cũng biến mất, cậu một mình phiêu bạt trong gió rét tuyết lạnh.
Đến khi cậu tỉnh táo, áo khoác và giày đã bị cởi ra, mà người làm tất cả những việc này chỉ có thể là Nguyên Cẩm Hoa.
Khấu Tấn cử động, cơ thể đau nhức kinh khủng. Đêm qua cả người căng thẳng, giờ thư giãn rồi, cơn đau mới bắt đầu xuất hiện.
Cậu cố gắng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ba giờ hai mươi mốt.
Khấu Tấn thấy một chút ánh sáng từ cửa chiếu vào, cậu kéo lê cơ thể mở cửa, Nguyên Cẩm Hoa đang ngồi một mình trong phòng khách, ngẩn người không biết nghĩ gì, thấy cậu cũng không có phản ứng gì.
Khấu Tấn nhìn cô một lúc lâu, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngày mai còn có kỳ thi, ngủ thôi. Cậu tự nhủ.
Đừng khóc nữa, ngủ đi.
Ngày hôm sau thi tiếng Anh và lý.
Không có sức lực.
Có thể do thiếu ngủ trầm trọng, Khấu Tấn cảm thấy cả người mê man, đầu nặng chân nhẹ. Trạng thái này đi thi, Khấu Tấn cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Nhưng không thi cũng không thực tế, dù sao đi nữa thì cũng không trốn thi được.
Khấu Tấn không biết mình đã vượt qua kỳ thi này thế nào, khi cậu nghĩ lại thì mình đã đi cùng Tần Tứ trên đường về nhà.
Họ im lặng, không ai nói gì, nhưng không hề cảm thấy ngượng ngùng, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Khấu Tấn bị cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, vô thức co cổ lại vào trong áo khoác.
“Lạnh không?” Tần Tứ chú ý đến hành động của cậu.
“Không.” Khấu Tấn hít hít mũi, “Cũng ổn.”
Tần Tứ không nghe cậu nói, tháo khăn quàng của mình ra, quấn quanh cổ Khấu Tấn, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, dịu dàng đến không ngờ.
Khăn quàng mang theo mùi hương của Tần Tứ, mát lạnh mà sạch sẽ.
Vẻ mặt đó, Khấu Tấn chỉ thấy trên người Tần Tứ, mỗi lần thấy, đều khiến cậu cay cay sống mũi.
Có lẽ vì bầu không khí quá tốt, cũng có lẽ vì thực sự đã kìm nén quá lâu, Khấu Tấn lần đầu tiên bộc phát, lần đầu tiên thử nói ra sự thật: “Tôi bị trầm cảm.”
“Gì cơ?” Tần Tứ có chút không nghe rõ.
"Tôi bị trầm cảm."
Khấu Tấn bình thản nói.
Trầm cảm.
Danh từ này không xa lạ, thường được gắn liền với nhiều từ tiêu cực như buồn bã, tự hại, tự sát.
Nhận thức này dù không toàn diện, nhưng nói cũng không sai.
Lần đầu tiên Tần Tứ không biết nên mở miệng như thế nào.
Khấu Tấn khẽ cười, “Không cần an ủi tôi, tôi chỉ đột nhiên muốn tìm người tâm sự thôi.”
Khấu Tấn chọn người tâm sự là mình, điều này đáng ra là một chuyện vui với Tần Tứ, nhưng hắn lại không cười nổi.
“Tôi...” Tần Tứ hối hận mím môi, có chút lắp bắp, nói đầy bối rối, “Xin lỗi, tôi hoàn toàn không nhận ra.”
Có lẽ Khấu Tần Tứng cầu cứu hắn, có lẽ trong thời gian họ bên nhau, Khấu Tấn rõ ràng rất khó chịu mà vẫn phải gắng gượng giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.
Khoảnh khắc này, sự lúng túng và hoảng loạn tìm đến Tần Tứ, khiến tay hắn cứng đờ giữa không trung, không biết dừng lại hay buông xuống.
“Không cần xin lỗi, Tần Tứ, cậu không có lỗi gì với tôi cả." Khấu Tấn nghiêm túc nói từng chữ một. " Cậu không biết tôi vui mừng đến mức nào khi có cậu bên cạnh trong những lúc khó khăn nhất đâu.”
Hoa mùa đông nở trong đôi mắt của Khấu Tấn, nở rồi tàn ở đó.
Tần Tứ dường như nghĩ ra điều gì đó. "Vậy cậu có... có tự hại mình không?" Tần Tứ khó khăn hỏi, hai từ đó thốt ra thật nhẹ nhàng, như sợ làm kinh động ai đó.
Khấu Tấn im lặng một lúc, cậu không muốn nói dối Tần Tứ.
Nhưng cậu nghe thấy mình cười nói: "Không đâu. Đó là mức độ nghiêm trọng rồi, chỉ là giấc ngủ của tôi không tốt thôi, cậu đừng lo lắng.”
Tần Tứ vẫn cau mày, hắn rất sợ Khấu Tấn đang an ủi hắn.
"Đây." Khấu Tấn kéo tay áo bên phải lên, "Không tin cậu xem, thật sự không có mà.”
Da trắng mịn màng của thiếu niên lộ ra trong không khí. Những mạch máu xanh nhạt hiện rõ, mong manh như có thể vỡ tan. Cánh tay gầy guộc, sạch sẽ phơi trong gió lạnh.
"Che lại đi, không lạnh sao." Tần Tứ lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó của Khấu Tấn: "Tôi tin, tôi lúc nào mà không tin cậu chứ.”
Khấu Tấn nở nụ cười, "Đúng vậy.”
Xin lỗi.
Khấu Tấn cúi mặt vào trong khăn quàng cổ, thật sự xin lỗi.
“Có phải rất nhiều lúc cậu sẽ không vui không?”
"Không sao, thỉnh thoảng có một chút thôi."
" Cậu có đi khám bác sĩ chưa?"
"Có."
"Cậu đang uống thuốc không?"
"Ừm."
"Ba mẹ đều biết hết chứ?"
“Biết rồi, cậu đừng lo.”
"Sao có thể không lo được, Niên Niên, sao có thể không lo được." Tần Tứ nhíu mày, "Tôi không muốn cậu bị tổn thương chút nào.”
“Tần Tứ...... "Khấu Tấn nhẹ giọng nỉ non nói.
"Niên Niên, nếu có người nói rằng người đó thích cậu, liệu cậu có thấy vui hơn chút nào không?" Dường như nói những điều này bây giờ không thích hợp, nhưng Tần Tứ đã đau lòng đến mức không chịu nổi, hắn nói với giọng điệu buồn bã và trầm lắng: "Tôi thích cậu, Niên Niên, đó là sự thật, tôi thích cậu.”
Tần Tứ lau nước mắt không biết từ khi nào đã lăn xuống khóe mắt của Khấu Tấn, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.
“Lúc không vui thì nghĩ đến tôi, nghĩ đến trên thế giới này còn có người thích cậu, Niên Niên, đừng sợ, đừng sợ, cậu còn có tôi.”
Làm sao cậu không sợ được, mỗi ngày đều như vậy, làm sao không sợ. Thế giới trong những ngày như thế này trở nên chậm chạp và đau đớn, hành hạ con người. Nhưng đau khổ không thể lan truyền, năng lượng tiêu cực là virus, sẽ lây nhiễm.
"Ừm, tôi biết mà." Khấu Tấn nói, "Có cậu ở đây, tôi không sợ gì cả.”
Đúng vậy, có Tần Tứ bên cạnh, cậu không sợ gì nữa.
Thời gian luôn ở thời điểm tốt đẹp trở nên vô cùng ngắn ngủi, thời điểm thống khổ trở nên vô cùng dài dằng dặc.
Trầm cảm là một con chó đen khổng lồ không thể bị đánh bại.
Tần Tứ yêu cậu, điều này khiến cậu có được một chút sức mạnh để chống lại con chó đen này. Nhưng, nhưng, Tần Tứ rốt cuộc không thể ở bên cạnh cậu mãi mãi, hắn cũng có việc của mình phải làm. Khi cơn hoảng loạn bùng phát, Khấu Tấn không thể chống lại được.
Nghiêm trọng đến mức, cậu thậm chí không phân biệt được mình đang làm gì.
Có lần cậu xuất hiện ảo giác, tiềm thức bảo cậu rằng trong tủ thuốc có thuốc có thể giải thoát cho cậu, cậu lê lết đến bên tủ, cúi đầu đếm hồi lâu, như là rất nhiều viên, lại như chỉ có một viên, rồi cậu nuốt xuống với nước, mê man chờ đợi tác dụng của thuốc phát huy. Nhưng cậu không đợi được, sau một giờ tỉnh lại, cậu kiểm tra xem mình đã uống gì, khi thấy đó là vitamin C, cậu thậm chí không biết nên vui hay buồn.
Những chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần, có lúc cậu nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nhưng cậu vẫn kéo dài hơi tàn mà sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.