Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 39:




Khấu Tấn chú ý tới con ếch nhỏ đặt trên mặt bàn, "Thì ra cậu từng tặng ếch nhỏ cho tôi sao?”
Tần Tứ hít hít mũi: "Đúng vậy.”
Khấu Tấn lộ ra bộ dáng xin lỗi: "Ngại quá, tôi không nhớ rõ.”
Cậu luôn như vậy, luôn xin lỗi vì những lỗi lầm không phải của mình.
“Không sao.” Tần Tứ nói, “Hai con này khác nhau đấy, mở ra xem đi.”
Khấu Tấn lấy con ếch nhỏ từ trong túi ra, cẩn thận mở ra.
Trên giấy trắng là những dòng chữ mạnh mẽ của Tần Tứ: “Vạn sự như ý.”
Khấu Tấn lại mở con ếch nhỏ vốn đặt trên mặt bàn ra.
“Bình an vui vẻ.”
Tần Tứ đổi vị trí của chúng: “Là như vậy đấy.”
Bình an vui vẻ, vạn sự như ý.
Mặt Khấu Tấn đỏ ửng lên vì lạnh, trông có sức sống hơn nhiều. Cậu nói với Tần Tứ:
“Tôi sẽ yêu cậu bằng tất cả khả năng của mình.”
Cậu không thể hứa mãi mãi, vì mãi mãi là quá xa, cậu không có khả năng hứa điều đó. Nhưng chỉ cần còn tồn tại một ngày, cậu sẽ yêu Tần Tứ bằng tất cả sức lực.
“Tôi cũng vậy.” Tần Tứ đáp lại, “Tôi sẽ yêu cậu cho đến khi cuộc đời kết thúc.”
Hôm sau chính là cuối tuần, bọn họ hẹn gặp ở trước cửa nhà Khấu Tấn.
Thật sự không cần mẹ đi cùng à?” Nguyên Cẩm Hoa lo lắng, đặt cái xẻng xuống, căng thẳng nhìn cậu
Khấu Tấn khoát tay, "Thật sự không cần, còn có Tần Tứ đi cùng con mà.”
“Được rồi.” Nguyên Cẩm Hoa chỉ có thể đồng ý.
Khấu Tấn cảm thấy Nguyên Cẩm Hoa có lẽ đã mắc chứng rối loạn căng thẳng, mỗi khi cậu rời khỏi tầm mắt của cô, cô lại lo lắng hỏi này hỏi nọ. Không thể trách Nguyên Cẩm Hoa lo nghĩ nhiều, cô cũng đã nghe về chuyện cậu bé tám tuổi nhảy lầu, cô luôn sợ cậu cũng sẽ nghĩ quẩn, vì thế luôn cẩn thận từng li từng tí. Chuyện cậu tự cắt cổ tay lần trước đã khiến cô sợ hãi, người phụ nữ tội nghiệp này đã mất chồng, cô không cho phép mình mất thêm đứa con.
Tần Tứ đang đợi cậu bên ngoài, đeo túi chéo vai, đứng dựa vào tường, nghịch dây túi. Rõ ràng là một hành động có chút nghịch ngợm, nhưng Tần Tứ làm trông rất đẹp.
Thật là một ngày đẹp trời, thật là một thiếu niên tốt bụng.
Tần Tứ thấy Khấu Tấn tới l iền chạy tới, nở nụ cười, "Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. "Khấu Tấn vui vẻ nói chào buổi sáng với hắn.
Một chữ “An”, như thể nói nhiều thì sẽ thực sự được bình an.
(Bên ấy có kiểu chào ngắn gọn là Xxx an đó)
“Cậu không mang theo gì sao?” Tần Tứ nhìn cậu một lượt, đi cùng cậu trên con đường nhỏ.
“Ừ. "Khấu Tấn phát hiện mặt trời sắp mọc ở phương xa, ánh sáng ban mai luôn vừa đủ chia đều cho mỗi người, “Vì có cậu mà.”
Tần Tứ thích cách cậu phụ thuộc vào mình như thế, “Cũng đúng.”
Bên cạnh, người qua lại đông dần, con phố cổ buổi sáng đã bắt đầu nhộn nhịp.
Tần Tứ không hiểu tại sao Khấu Tấn nhất định phải trở lại trường, trong mắt hắn, trường học là nguồn gốc của mọi tội ác, chính trường học đã khiến cậu ấy trở nên như vậy, hắn không muốn cậu nhớ lại những thời gian không vui, vì thế cả đường hắn im lặng, cằm rụt vào cổ áo, như muốn nói người lạ đừng lại gần.
Lúc sắp đến cổng trường hắn đột nhiên dừng bước, Khấu Tấn có chút nghi vấn nhìn về phía hắn: "Sao vậy?”
“Không muốn cậu vào.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” vì nơi này là nguyên nhân cậu trở nên như vậy.
Nửa câu sau Tần Tứ không nói ra, hắn đem nửa khuôn mặt đều rúc vào trong cổ áo dựng thẳng.
Khấu Tấn có thể tưởng tượng được hắn đang suy nghĩ gì, cậu ôn tồn nói với hắn: "Tôi không sao. Dù sao cũng phải tới đây một chuyến.”
“Cậu lúc nào cũng nói không sao.” Tần Tứ bất mãn bĩu môi.
Khấu Tấn cảm thấy Tần Tứ như vậy thật sự là cực kỳ đáng yêu.
“Có lẽ vẫn có chút sợ.” Khấu Tấn nói với giọng thương lượng: “Cậu nắm tay tôi nhé, nắm tay tôi thì tôi không sợ nữa.”
Tần Tứ tìm dấu hiệu của sự gượng ép trên mặt cậu, sau đó phát hiện Khấu Tấn thực sự rất bình tĩnh, mới đưa tay nắm lấy ngón tay cậu.
Họ chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác, dù có thể gặp thầy cô, bạn bè, nhưng không ai quan tâm. Họ chỉ quan tâm đến nhau, chỉ cần hai người bình an, đó đã là điều may mắn nhất.
“Tay sao lạnh thế này.” Tần Tứ siết chặt tay Khấu Tấn, truyền một chút ấm áp.
Khấu Tấn ngượng ngùng cười cười.
Từ trước đến nay nhiệt độ cơ thể cậu luôn hơi thấp, tay luôn lạnh quanh năm.
Tần Tứ đau lòng sờ sờ đầu tóc cậu.
Trường Trung học Số Bảy vẫn như cũ.
Vì là khu mới hơn, nên kiến trúc còn khá mới, vừa vào đã thấy các biểu ngữ, những câu cổ vũ cho học sinh lớp mười hai.
Đi vào bên trong là tòa nhà dạy học, sau đó là sân thể dục.
Sau khi chào hỏi bảo vệ xong, Tần Tứ sợ Khấu Tấn lạnh nên vào trong trước.
“Sau này mặc nhiều một chút.”
Khấu Tấn đồng ý.
Lớp học không có gì thay đổi, giống hệt như trong ký ức của Khấu Tấn, chỉ là đột nhiên trở lại môi trường này, Khấu Tấn không tránh khỏi chút dao động.
Nhận ra cảm xúc của Khấu Tấn, Tần Tứ muốn lập tức quay đầu đưa theo cậu rời đi.
Khấu Tấn túm lấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không sao, vào đi.”
“Không thoải mái thì nói, chúng ta sẽ đến vào ngày khác.” Tần Tứ nghiêm túc nói.
Khấu Tấn nhìn hắn, đột nhiên đưa tay xoa dịu lông mày đang nhíu của Tần Tứ, "Đừng nhíu mày vì tôi.”
Chỗ của Khấu Tấn trống không, đồ đạc đã thu dọn về nhà, nhiều lần đổi chỗ ngồi đi tới đi lui, Tào Hành Côn và Lâm Vũ Văn thành một bàn, chỗ trống của Khấu Tấn ở bên cạnh Tần Tứ.
Khấu Tấn ngồi xuống vị trí.
Cậu nhìn thấy trên mặt bàn Tần Tứ đặt một tấm thẻ nhỏ màu lam nhìn quen mắt.
“Cái này...... " Cậu nghi hoặc nhìn về phía Tần Tứ.
Tần Tứ phản ứng chậm nửa nhịp, mặt đỏ ửng, lắp bắp giải thích: “Lần viết điều ước đó, tôi giữ lại của cậu, cái nộp lên là tôi viết lại.”
Khấu Tấn nhìn hắn, mặt mày cong cong, trong mắt tựa hồ có biển sao lấp lánh.
Lúc đó cậu viết: Đời sau không làm người nữa, làm cá thôi.
“Tại sao phải viết làm một con cá, làm người không tốt sao? "Tần Tứ cố gắng phớt lờ lỗ tai đỏ bừng của mình, thuận miệng hỏi.
Khấu Tấn: “Vì cá chỉ có trí nhớ bảy giây, tôi muốn quên đi những đau khổ đó.”
Tần Tứ im lặng.
Khấu Tấn không quan tâm, "Vậy còn cậu? Cậu viết cái gì?”
Tần Tứ: "Hy vọng cậu vui vẻ.”
Lúc này đến phiên Khấu Tấn không nói lời nào.
Tần Tứ ôm Khấu Tấn vào lòng mình. Khấu Tấn vỗ vỗ lưng hắn: "Bây giờ tôi đã ít đau khổ hơn rồi.”
"Nhưng vẫn rất đau, đúng không?"
“... Ừ. "Khấu Tấn đã có thể mở miệng kể lại nỗi thống khổ của mình, cậu không hề lảng tránh, cậu có thể nói trắng ra cho Tần Tứ nghe.
“Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình đã chết.” Khấu Tấn tựa vào lòng hắn buồn bã nói, “Còn cậu là người tôi tưởng tượng ra.”
“Niên Niên...... "Tần Tứ muốn nói gì đó.
Khấu Tấn đưa tay ra làm tư thế "Suỵt" một cái, "Để tôi nói trước.”
“Tôi cảm thấy tất cả đều là lỗi của tôi, tôi mang bất hạnh đến cho cậu, cho mẹ, cho ba. Tôi phủ nhận giá trị của mình, vì tôi luôn gây rắc rối. Ban đầu, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cậu lại muốn gần gũi tôi, một người đã tan nát như tôi. Đến giờ, tôi vẫn nghĩ cậu đang thương hại tôi, có thể một ngày nào đó cậu sẽ rút lại tất cả sự tốt đẹp đó, rồi trao cho người khác.”
Tần Tứ lắc đầu liên tục, hắn không kìm được những giọt nước mắt.
Đừng khóc vì tôi, Tần Tứ, đừng khóc vì tô nữa. "Khấu Tấn dịu dàng nói với hắn," Cậu đã làm quá nhiều vì tôi rồi.”
"Chưa đủ, Niên Niên, chưa đủ..." Tần Tứ cứ lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy.
Khấu Tấn ôm mặt hắn, đưa tay lau nước mắt, "Chúng ta đã nói rồi, không được khóc nữa.”
Tần Tứ bắt đầu gật đầu, nhưng hắn vẫn rơi lệ.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu rất bình thản kể lại những chuyện này, sao Tần Tứ lại khóc chứ.
“Cậu là người tốt nhất với tôi, cậu dẫn tôi đi chạy bộ, mang nước nóng cho tôi, too thích cậu nhất. Tần Tứ, khi tôi buồn nhất, cậu lại xuất hiện. Sự hiện diện của cậu làm cho tất cả nỗi buồn của tôi có ý nghĩa.”
"Tôi là loại người rất nhạy cảm, mà cậu dường như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, mỗi lần đều vừa vặn xuất hiện trước mặt tôi, giống như một siêu anh hùng. An ủi tôi trong lúc tôi khó chịu, chịu đựng tất cả tính xấu của tôi, thật may mắn mới có thể gặp được cậu. Rất nhiều lần tôi đều nghĩ, cứ như vậy quên đi, quên đi, không tiếp tục nữa, buông tha đi. Lúc này cậu sẽ xuất hiện trong thế giới của tôi, cậu nói:'Niên Niên, chúng ta kiên trì thêm một chút, chỉ một chút, được không?', tôi nói được. Tôi kiên trì, cho nên tôi có thể sống đến bây giờ, có thể yêu cậu."
"Cậu là sự can đảm của tôi để chống lại mọi cảm xúc xấu."
Khấu Tấn dùng ánh mắt miêu tả bộ dáng Tần Tứ, cậu muốn khắc nó vào trong lòng.
"Chắc chắn cậu muốn hỏi tôi, tại sao cuối cùng lại chọn cắt cổ tay, tại sao không kiên trì một chút, tại sao không điều trị, không tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Bởi vì mỗi khi tôi phát bệnh, tôi không thể kiểm soát bản thân, những cảm xúc đó nhấn chìm tôi, khiến tôi phát hiện ra tình yêu nhỏ bé như thế nào, nó thậm chí không có sức đánh trả khi đối mặt với trầm cảm. Tôi đã đấu tranh, tôi muốn nói với người khác về nỗi đau của mình, nhưng tôi phát hiện ra nó khó khăn như thế nào. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, đôi khi ngôn ngữ nhỏ bé, nó không đủ để mô tả nỗi đau của tôi, điều này sẽ khiến người khác cảm thấy như đang giả vờ, tìm kiếm sự an ủi. Nói như thể chỉ có tôi trở thành như vậy, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều tốt chỉ có tôi, chỉ có tô biến thành bộ dáng này. Tôi xấu hổ mở miệng, cũng tìm không thấy người có thể kể ra thống khổ. Tôi không muốn gây đau khổ cho người khác, đó là gánh nặng cho người khác. Tôi không muốn trở thành rắc rối mà người khác không thể thoát khỏi.”
“Không phải Niên Niên, cậu không phải... "Tần Tứ mặc cho nước mắt chảy xuôi.
Trời thật sự là không công bằng, vì sao có người chảy nước mắt lại đẹp như vậy.
“ Cậu không phải là gánh nặng......”
“Cậu còn muốn rời khỏi tôi sao? "Tần Tứ nghẹn ngào hỏi.
Bởi vì hắn không muốn nhắc tới những chuyện thương tâm kia, vì thế thay đổi hình dung.
Rời xa hắn đến với cái chết.
Có, có đôi khi rất mãnh liệt, rất muốn chết, tôi không có biện pháp. "Khấu Tấn trấn an hắn," Nhưng có đôi khi tôi cũng rất muốn sống sót, trên thế giới này còn có người tôi không nỡ rời xa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.