Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 4:




Tám giờ rưỡi tối tan học, tự học xong có thể lựa chọn nội trú hoặc ngoại trú. Khấu Tấn không điền vào đơn nội trú, bởi vì nội trú còn phải trả nhiều chi phí, cậu không muốn mang đến gánh nặng cho gia đình, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Không ở nội trú có nghĩa là mỗi ngày cậu phải đi một đoạn đường rất dài về nhà, mùa đông mùa hè đều như thế, nhiều năm như vậy cậu đều chịu đựng được. May mà đang là cuối hè, nhiệt độ buổi tối coi như vừa phải.
Trên trời chẳng có ngôi sao nào cả, mong đợi nhỏ duy nhất của Khấu Tấn rớt xuống không trung.
Quên chuyện đó đi.
Cậu có thể bình tĩnh chấp nhận những nỗi thất vọng này.
Khấu Tấn cắm tai nghe vào điện thoại di động, sau khi ấn nút bật rồi tiện tay cất điện thoại vào túi. Giọng Mỹ chính tông vang lên trong tai nghe, tốc độ nói không quá nhanh, vừa vặn với Khấu Tấn.
Dựa theo quá khứ mà nói, Khấu Tấn hẳn là sẽ tranh thủ thời gian luyện phát âm cùng với tai nghe, nhưng lần này cậu không có - - cậu lại thất thần. Thấp thoáng dưới ánh đèn đường, ánh đèn xanh đèn đỏ bắt mắt chiếu lên mặt Khấu Tấn, cậu dừng bước, là đèn đỏ. Dòng xe cộ chạy như bay qua mang theo một trận gió, cát bụi và không khí đập vào mặt, Khấu Tấn cau mày lui về phía sau hai bước, sau đó quay đi nhìn về phía bên kia đường cái.
Sau đó, cậu ngây ngẩn cả người.
Hình như Khấu Tấn thấy được một người trông quen quen, mặc đồng phục cấp hai, bước đi có vẻ mệt mỏi nhưng tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Người kia dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, nghi hoặc nhìn xung quanh, cuối cùng đối diện với tầm mắt của Khấu Tấn. Hai người nhìn nhau qua đường cái một lúc lâu, dòng xe cộ thỉnh thoảng che khuất tầm mắt cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Đó là một khuôn mặt giống hệt cậu.
Chính là cậu.
Cậu lúc nhỏ một chút.
Gần đây trí nhớ của Khấu Tấn rất kém, đã không thể nhớ tới chuyện trước kia, có đôi khi chuyện buổi sáng vừa làm xong, buổi chiều cũng đã quên không còn lại gì.
Nhưng ký ức thời cấp hai tựa như một nhát dao khắc vào trong đầu cậu khó có thể quên. Khi đó cậu kiêu ngạo tùy ý, chẳng quan tâm tới gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ, cực kỳ có sức sống. Coi như là thành tích thi lùi lại sau vài người vẫn có thể cười hì hì cam đoan với Nguyên Cẩm Hoa lần sau nhất định sẽ thi tốt. Nhưng bây giờ cậu như một con người khác, trầm lặng, xa cách và chán nản.
Khấu Tấn hâm mộ bản thân trước kia, cậu cũng rất muốn trở lại như trước kia, nhưng mỗi khi cậu có loại ý nghĩ này đều sẽ bị hiện thực đả kích nặng nề.
Hiện thực là gì?
Hiện thực chính là, cậu vĩnh viễn sẽ sống trong thống khổ, vĩnh viễn không thể vui vẻ, cũng sẽ không thể trở lại như trước kia.
Lúc này nhìn thấy mình khi còn nhỏ, Khấu Tấn có hơi ngây người, cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.
Rốt cục có một chiếc xe buýt chạy như bay mà qua, chặn tầm mắt của cậu, chạy qua rồi người kia cũng biến mất.
Khấu Tấn dụi dụi mắt, xác nhận người kia đã biến mất sau đó quay đi, phát hiện lại một lần nữa tiến vào thời gian chờ đợi của đèn đỏ, còn có hơn bốn mươi giây.
Đèn đường vàng rực rơi xuống mặt cậu, phác họa khuôn mặt cậu thành hình lập thể.
Có thể là do ngủ không ngon, sao lại xuất hiện ảo giác chứ.
“Về rồi à?! "Nguyên Cẩm Hoa còn đang bận lau bàn, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Khấu Tấn thay giày thể thao, "vâng" một tiếng, để cặp sách xuống đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
“Trở về nghỉ ngơi một lát thì đi học đi, tao cắt trái cây cho mày, lát nữa bưng qua. "Nguyên Cẩm Hoa dặn dò.
Khấu Tấn cởi áo ngoài ra ngồi xuống trước bàn học, trước mặt là một đống sách luyện tập đã đã qua sử dụng, còn có một cái lõi bút rỗng đã dùng hết. Mọi thứ đều thật phức tạp.
Cậu nhắm mắt lại, sau đó mở cặp sách ra rồi làm bài tập.
Chẳng bao lâu Nguyên Cẩm Hoa đã bưng hoa quả vào, táo và lê được gọt vỏ cắt thành từng miếng. Bên cạnh đặt một cái nĩa bằng bạc.
Khấu Tấn tựa như giật mình cầm lấy cái nĩa kia, sau đó không hiểu sao lại cậu lại để nó lên cổ mình. Cậu không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng mơ hồ có loại cảm giác tự do, cậu có thể điều khiển chân tay của mình theo ý muốn.
Thật kỳ lạ, sao cậu lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy. Khấu Tấn cau mày buông nĩa xuống. Cậu không muốn ăn lắm, chẳng muốn ăn gì. Cũng không biết vì sao mà bắt đầu từ giữa trưa dạ dày đã mơ hồ đau nhức, cho tới bây giờ vẫn còn khó chịu. Cậu nhíu mày, cố gắng chuyển lực chú ý sang bài tập, nhưng cố gắng cuối cùng cũng chỉ là phí công, cổ tay Khấu Tấn run rẩy bèn buông bút bi bấm xuống, kiệt sức tựa vào lưng ghế dựa, bất đắc dĩ đứng dậy đi tới ngăn tủ tìm thuốc.
Nguyên Cẩm Hoa thấy cậu từ trong phòng đi ra có chút khó hiểu, "Không học ra đây làm gì?”
Khấu Tấn vốn không muốn nói chuyện, lại cảm thấy quá không tôn trọng người khác, vì thế trả lời một câu, "Đau dạ dày, tìm thuốc.”
Cơ thể gầy gò của Nguyên Cẩm Hoa xông vào thế giới của cậu, khuỷu tay đẩy Khấu Tấn qua một bên, "Đi đi, tao tìm cho mày, mỗi ngày không phải chuyện này thì là chuyện kia. Còn đau dạ dày, đau chết mày đi. Không thể nhịn một chút sao, con trai nhà ai mà yếu ớt như vậy chứ. "Nguyên Cẩm Hoa đặt một hộp thuốc lên tay cậu, sau đó lại vội vàng dọn dẹp phòng bếp," Tự lấy uống đi.”
Khấu Tấn cầm hộp thuốc kia cúi đầu, mái tóc vụn trước mắt vừa vặn ngăn trở biểu cảm của cậu, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc. Một lát sau, cậu mới bình thường trở lại, ngón tay nắm chặt hộp thuốc, mím môi, không nói một lời cầm thuốc đi rót nước.
"Bảo mày đừng có ăn bánh mỳ mày không nghe, giờ thì tốt rồi, còn đau dạ dày..."
Nguyên Cẩm Hoa ngoài cửa chuyển đề tài rất nhanh, " Tao bảo, sao lớp chúng mày lại bảo mua sách luyện tập nữa! Đã mua mấy quyển rồi còn chưa đủ, coi tiền của chúng ta là gió lớn thổi tới cho đúng không. Một quyển sách luyện tập một trăm đồng, sao không đi cướp đi!"
Khấu Tấn cúi đầu nuốt thứ thuống khó uống kia xuống cổ họng, vị đắng cùng với nóng bỏng tràn ngập khoang miệng của cậu, khiến cậu cảm thấy như được giải thoát một lúc.
Nếu như có thể thoát được tất cả thì tốt rồi.
Khấu Tấn trở về phòng làm bài, ánh đèn mãnh liệt chiếu sáng khuôn mặt cậu, ánh sáng chói mắt chiếu sáng đề mục trên sách luyện tập, phức tạp đến mức làm cho người ta phải đau đầu, có thể là bởi vì bệnh quấy phá, cậu lại cảm thấy những đề này giống như đối nghịch với cậu, làm thế nào cũng không làm được.
Nguyên Cẩm Hoa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trên bàn bày đầy trái cây gần như chưa đụng đến, lại bắt đầu kêu la lần nữa: "Mệt nhọc chuẩn bị hoa quả cho mày, mày không ăn, cũng không biết mày muốn ăn cái gì! Không ăn thì bảo một tiếng, đừng làm tao phí thời gian!”
Khấu Tấn trầm mặc một lát, cây bút vẫn luôn chuyển động dừng lại, dường như cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở về.
“Biết rồi. " Cậu nói như vậy.
Trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh vì đau đớn, tay chân tựa như băng lạnh, tất cả mọi thứ, bao gồm sách vở, bút bi đều như bị bọc trong một lớp băng, khiến cậu cảm thấy khó chịu, thế nhưng cậu chưa làm xong bài tập nên không thể nghỉ ngơi.
Dạ dày quặn lại, co thắt dữ dội, một loại cảm xúc tủi thân lan tràn trong lòng. Nhưng loại tủi thân này sẽ không dừng lại quá lâu, bởi vì Khấu Tấn biết rõ mình không có tư cách tủi thân.
“Được rồi, đã một giờ rồi, đi ngủ sớm một chút đi, năm giờ sáng còn phải dậy."Nguyên Cẩm Hoa vào phòng thúc cậu ngủ.
“Con học xong cái này sẽ đi ngủ. "Khấu Tấn không ngẩng đầu.
Nguyên Cẩm Hoa liếc cậu một cái, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: "Bây giờ đã biết cố gắng rồi, vừa rồi sao còn đau dạ dày nữa! Cần thì cứ ngủ đi, đừng gây chuyện, Đi nhanh!”
“Con học xong cái này sẽ đi.”
Nguyên Cẩm Hoa vừa bất mãn thúc giục cậu vừa kéo cánh tay cậu lên giường, "Đừng để tao phải nói nhiều, tao hại mày được à, đều là vì tốt cho mày, bây giờ không ngủ sáng mai không dậy nổi làm sao bây giờ!”
“Được rồi, tao tắt đèn cho mày. "Nguyên Cẩm Hoa nhấn công tắc, trong phòng lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Khấu Tấn mặt vô cảm, trì trệ một hồi lâu mới lên giường đắp chăn cho mình, sau đó trì độn xoa bả vai vừa mới bị Nguyên Cẩm Hoa kéo, nhẹ nhàng xoa xoa.
Rèm cửa sổ lộ ra một khe nhỏ, ánh trăng chui qua khe hở, bóng dáng rơi xuống đất trở thành đồ án hình học thần bí.
Khấu Tấn nằm thẳng, ánh mắt dừng ở một điểm nào đó trong hư không, sau đó bắt đầu thả lỏng.
Cậu thích thế.
Cũng chỉ có lúc này khi kết thúc một ngày mệt nhọc, lúc nằm ở trên giường mới có thể thoải mái một chút.
Nhưng loại thoải mái này cũng sẽ không lâu dài, rất nhiều thứ tranh nhau xuất hiện trong đầu, tỷ như hôm nay lại bị giáo viên điểm danh phạt đứng một tiết, tỷ như bài tập ngày hôm qua lại sai rất nhiều...
Khoảnh khắc xấu hổ cùng tự ti kia lại lặp lại một lần nữa, những chuyện này làm cho cậu khó có thể bình tĩnh, rồi cứ thế quẩn quanh trong đầu cậu.
Trong phòng trống trải đến đáng sợ, thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng Nguyên Cẩm Hoa xoay người, đó như là giao điểm duy nhất giữa cậu và thế giới này.
Không ngủ được.
Khấu Tấn trở mình.
Dù thế nào đi nữa thì cũng đã thử mọi cách. Cậu sẽ không ngừng để cho các loại suy nghĩ chiếm cứ đầu óc của mình, tuy rằng cơ thể mệt nhọc không chịu nổi, đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, làm sao cũng ngủ không được.
Cậu chỉ híp mắt một lúc lúc trời sắp sáng, sau đó bị giọng nói bén nhọn của Nguyên Cẩm Hoa đánh thức.
Ngẩn người không có ý nghĩa gì, nhưng chỗ tốt là có thể giết chết cái đêm dài dằng dặc lại tra tấn người này. Trằn trọc chỉ có thể mang đến phiền não, nằm ngửa sẽ bình tâm tĩnh khí một chút, đây là kinh nghiệm nhiều lần mất ngủ mang đến cho cậu.
Khấu Tấn bỗng nhiên nghĩ tới Tần Tứ.
Chuyện Tần Tứ cho cậu mượn vở bài tập cũng không khiến cậu cảm thấy vui vẻ, mà hơn phân nửa là sợ hãi. Tuy rằng bình thường bọn họ nói chuyện chẳng tới mấy câu, quan hệ vẫn không lạnh không nhạt, hoàn toàn không tính là bạn bè. Hành vi này của Tần Tứ giống như là chủ động bước vào phạm vi bạn bè, Khấu Tấn không biết hiện tại mình có phù hợp để kết bạn hay không, nhưng không thể nghi ngờ chính là, cậu tuyệt đối không xứng trở thành bạn của Tần Tứ.
Một chuyện nho nhỏ, Khấu Tấn lại suy nghĩ cả đêm.
Buổi sáng vào thu rất lạnh, Khấu Tấn mặc áo khoác đồng phục học sinh, một đường đi tới không gặp được mấy bạn học, ngay cả người trên đường cũng rất ít.
Còn quá sớm.
Cổng trường vừa mở, cũng không có mấy giáo viên đến, chỉ có một người bảo vệ trực ca đêm ở cổng vẻ mặt buồn ngủ trông coi cửa chính, không cho người không liên quan vào trường.
Ở phía trước Khấu Tấn có một cô gái, từ đồng phục học sinh xem ra là nữ sinh học dưới cậu một lớp.
Cô gái cười nhận lấy cặp xách trên tay ba mình, người đàn ông kia xoa xoa đầu cô, sau đó nghiêng người cho cô gái một cái ôm dịu dàng.
Khấu Tấn bất giác đi chậm lại, nhìn chằm chằm phía trước hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Cậu không muốn mẫn cảm như thế, nhưng vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy buồn bã và mất mát. Hóa ra bày tỏ tình yêu là một chuyện dễ dàng như vậy.
Cậu và Nguyên Cẩm Hoa chưa bao giờ có thời khắc dịu dàng như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.