Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 5:




“Chào buổi sáng.”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, cắt đứt sự ngơ ngẩn của cậu.
Khấu Tấn nhìn thấy người tới thì có chút kinh ngạc: "Lớp trưởng?”
“Ừ. "Tần Tứ đi tới nơi sóng vai với cậu, sau đó cùng nhau đi về phía trước.
Khấu Tấn không ngờ Tần Tứ sẽ chủ động đáp lời cậu, làm cho cậu đột nhiên có một loại cảm giác không biết nên hoà hợp với người khác như thế nào. Từ lúc Tần Tứ chuyển vào trường bọn họ vào năm cấp hai, sau đó thi vào cùng trường cấp ba với Khấu Tấn thì vẫn luôn học cùng một lớp.
Trong năm năm này ngày nào cũng gặp mặt nhưng tổng cộng chẳng nói được mấy câu. Nhưng gần đây hai người trở thành bàn trước sau, lúc này mới tính là quen thuộc một chút.
Để không tẻ nhạt, Khấu Tấn nói, "Hôm nay lớp trưởng đến sớm ghê.”
“Ừ. "Tần Tứ nói.
Khấu Tấn: "......”
Khấu Tấn đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao nói tiếp câu này, Tần Tứ lại ý thức được sự lãnh đạm của mình, vì thế giải thích, "Sáng nay phải đi bổ túc bài tập.”
“Hả?”
“Sách bài tập vật lý hôm qua để quên ở trường, tôi còn chưa viết.”
Như vậy Khấu Tấn liền hiểu được, trước kia Tần Tứ trước đến không tính là muộn nhưng cũng không tính là sớm, đúng là có việc nên mới đến sớm như vậy.
“ Ò, như vậy à. "Khấu Tấn gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Cậu thì sao? "Tần Tứ hỏi.
“Hả?”
"Sao cậu đến sớm thế? Tôi thấy cậu ngày nào cũng đến sớm.”
Khấu Tấn: "Ừm, mẹ tôi làm việc sớm, ở nhà không có việc gì làm, nên tới đây học trước.”
Tần Tứ gật đầu, "Ừ.”
Lại là "Ừ", tự nhiên Khấu Tấn cảm thấy Tần Tứ có chút đáng yêu.
Hai người đi cạnh nhau trong khuôn viên trường, cũng không quá lạc lõng. Tần Tứ không phải là người nói nhiều, Khấu Tấn lại càng không chủ động mở miệng. Hơn phân nửa thời gian hai người đều lẳng lặng đi về phía trước, không có trao đổi gì.
Kỳ quái nhất chính là, Khấu Tấn cũng không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy thoải mái đến khó hiểu.
Lớp 12 - 3.
Trong lớp quả nhiên còn chưa có ai, Khấu Tấn đặt cặp sách lên chỗ ngồi, lấy sách ngữ văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng bài văn.
Ăn sáng xong bụng lại bắt đầu đau âm ỉ, như là đã chọn sẵn thời điểm tác quái.
Khấu Tấn cau mày, đưa tay ấn vào bụng của mình, ý đồ giảm bớt một ít cơn đau.
Cậu đang nghĩ tại sao mình lại bị đau bụng.
Ăn đồ lạnh cay? Không.
Ăn thức ăn có tính kích thích? Không.
Đây là chuyện cậu làm sao cũng không nghĩ ra được.
Nghĩ không ra cũng vô dụng, nên đau vẫn sẽ đau.
Tựa như có một đôi bàn tay to nắm lấy dạ dày của cậu, làm sao cũng không muốn buông ra. Khấu Tấn đau đớn đến nỗi trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh. Trong bụng cậu như có một cái máy khuấy không ngừng khuấy động. Đau đớn và khó chịu ùa về, cả người chật vật. Nếu nhắm mắt lại thì những khó chịu kia sẽ nhấn chìm cậu, Khấu Tấn cố gắng mở mắt, hy vọng lấy cái này đạt được một ít năng lực đối kháng với ốm đau.
Mu bàn tay đang ôm bụng bỗng chạm phải một vật gì đó ấm nóng.
“Cầm lấy. "Tần Tứ nói.
Một cái ly nước không cách nhiệt, bên trong truyền ra nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng.
Khấu Tấn sững sờ cầm lấy ly nước, cảm xúc ấm áp làm cho cậu không biết phải làm sao.
Mái tóc đen dày của cậu nhóc trước mặt che đi khuôn mặt, đầu cúi xuống, dáng vẻ ngồi xổm bên cạnh cậu trông rất dịu ngoan, thoáng cái hắn xông vào thế giới của Khấu Tấn.
Khấu Tấn: "Cảm ơn.”
Tần Tứ ngoài miệng đáp một câu, "Ừ.”
Cảm giác ấm áp xuyên qua đồng phục truyền đến bụng cậu, sự hiện diện của chiếc ly xa lạ trong tay cậu mạnh mẽ đến thế, tựa như không ngừng nhắc nhở cậu đây là của Tần Tứ, có một loại ấm áp đã lâu không thấy xông lên đầu. Khấu Tấn nói không rõ đã bao lâu không có loại cảm giác này.
Có lẽ thật sự là tác dụng của cái ly, hơn mười phút sau cơn đau quặn trong bụng đã giảm bớt, chỉ là còn có chút khó chịu mà thôi, có thể nhịn, làm chút chuyện khác là có thể bỏ qua.
Khấu Tấn trả lại ly nước cùng với vở mượn ngày hôm qua cho Tần Tứ, thấp giọng nói một câu "Cám ơn". Tần Tứ ngước mắt đáp lại một câu "Ừ".
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ có phải nên giới hạn trong hai chữ "Cảm ơn" và "Ừ" hay không. Khấu Tấn buồn cười lắc đầu, lấy sách ra chuẩn bị nghe tiết tiếng Anh tiếp theo.
Đại biểu môn vật lý Tào Hành Côn chạy đến bên cạnh Tần Tứ ngồi xem hắn học tập, trêu ghẹo nói, "Hôm nay tới sớm thế, trước kia không phải toàn sát đít mới tới sao?”
Cậu ta liếc Khấu Tấn một cái, ý tứ xem kịch trong mắt quá rõ ràng.
Tần Tứ không muốn để ý đến cậu ta, giao bài tập vật lý đã làm xong từ sớm lên.
“Nhàm chán.”
Chờ Tào Hành Côn đi rồi, Tần Tứ vẫn không kìm được liếc Khấu Tấn một cái, sau đó làm bộ như không có việc gì tiếp tục làm bài tập.
Cuộc sống mỗi ngày chính là nhàm chán đơn điệu như vậy, làm thế nào cũng không thể làm hết đề toán, không thể nhớ được từ đơn tiếng Anh, ngữ văn không đọc hiểu...... Giáo viên đang dõng dạc giảng bài trên bục giảng, tinh thần Khấu Tấn đã không biết bay đi nơi nào.
Cậu tựa như bị nhốt trong một cái lồng bên bờ biển, thỉnh thoảng lại bị nước biển tràn vào làm cho nghẹt thở, có khi lại có thể hít thở không khí, hết lần này đến lần khác không ngừng nghỉ.
Hình ảnh trong đầu giống như đèn kéo quân nối liền không dứt, rất nhiều chữ xoay quanh không cấu thành từ ngữ rồi chen chúc trong đầu cậu.
Cậu không muốn thế.
Nhưng lại giống như không thể tránh khỏi.
Suy nghĩ quẩn quanh thành một quả bóng, Khấu Tấn chậm chạp phát hiện mình lại thất thần, vì thế nhíu mày, cầm lấy bút tiếp tục nghe giảng.
Lúc cúi đầu ghi chép Khấu Tấn sửng sốt, cậu nhìn thấy ngón tay của mình đang run rẩy với biên độ rất nhỏ, thậm chí bút còn vẽ ra một đường ngoằn ngoèo trên vở. Khấu Tấn lại nhíu mày trong vô thức, cậu không hề cố ý run rẩy.
Lúc này giáo viên toán đột nhiên bị gọi ra, cả lớp nhìn nhau, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Thầy dạy toán lại ló đầu vào từ ngoài cửa, vẻ mặt khó hiểu: "Khấu Tấn, mẹ em tìm em có việc, bây giờ ra ngoài đi.”
Khấu Tấn hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị gọi, ánh mắt vô số người ném tới làm cho cậu có loại xúc động muốn tự sát ngay tại chỗ. Cuối cùng cậu vẫn nhịn được, đáy lòng cảm thấy có lỗi vì đã làm gián đoạn buổi học của người khác, thấp giọng thì thầm: “Xin lỗi.”
Tần Tứ nghe xong nhíu mày.
Cậy luôn thích treo hai từ “xin lỗi” ở bên miệng, đây không phải là dấu hiệu tốt gì cho cam.
Sau khi ra khỏi lớp, trong lòng Khấu Tấn vẫn luôn bồn chồn, lúc này gọi cậu ra ngoài có thể là chuyện gì, loại người coi việc đi học còn lớn hơn cả trời như Nguyên Cẩm Hoa lại xin cho cậu nghỉ. Trong đầu loạn xà ngầu, sau khi tiến vào mùa thu gió hơi lạnh thổi bay tóc Khấu Tấn.
Nguyên Cẩm Hoa đang chờ ngoài cửa, áo khoác không cài nút, dáng vẻ sốt ruột không biết làm thế nào. Thấy Khấu Tấn đến liền túm lấy áo của cậu, không quan tâm gì cả nói: "Nhanh! Đi mau!”
Taxi đang dừng ở cửa chờ.
Khấu Tấn không để ý tới vết đau trên cánh tay mình- - cậu đã quen đau đớn trên cánh tay, ngược lại kinh ngạc vì Nguyên Cẩm Hoa lại đón xe tới, người mẹ vẫn luôn bủn xỉn của cậu lại lựa chọn đón xe.
Nguyên Cẩm Hoa ngồi ở bên cạnh cậu, Khấu Tấn gần như có thể cảm giác được thân hình run rẩy của cô. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Nguyên Cẩm Hoa hoảng thành như vậy.
Cho đến khi Khấu Tấn nhìn thấy mục tiêu của bọn họ.
Bệnh viện số 1 thành phố Bắc Kinh.
Khấu Tấn lập tức ngây ngẩn cả người, cơ thể cứng đờ, đầu óc cậu tê dại, gần như không bảo trì được suy nghĩ bình thường, nếu không phải Nguyên Cẩm Hoa vẫn túm cánh tay cậu thì có khi cậu còn không biết đi đường như thế nào, chân giống như bị đổ chì.
Có lẽ chỉ là bị bệnh thôi? Cũng có thể đúng không. Khấu Tấn miễn cưỡng thuyết phục bản thân?
“Có chuyện gì vậy?" Cậu nghe thấy chính mình khàn giọng hỏi.
Đến bệnh viện, Nguyên Cẩm Hoa vừa mới dừng bước, còn hơi thở gấp, sắc mặt vô cùng kém: "Bà nội mày đột nhiên té xỉu trên đường, bây giờ đang cấp cứu, tình hình không tốt lắm.”
Khấu Tấn chưa từng thấy qua vẻ mặt nghiêm túc này của Nguyên Cẩm Hoa. Có lẽ đã gặp qua Nguyên Cẩm Hoa chanh chua, hiện tại dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện với cậu như vậy ngược lại càng làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Bốn phía đều là màu trắng, một màu trắng vô tận, màu sắc khác thường duy nhất trong màu trắng này là ba chữ "đang phẫu thuật “ được tô màu đỏ bắt mắt, kích thích thần kinh não con người.
Các loại hình ảnh hiện lên trong đầu Khấu Tấn, phòng giải phẫu máu tươi đầm đìa, bác sĩ với bàn tay đẫm máu đầm đìa mồ hôi, dao giải phẫu lạnh như băng và mùi hăng của thuốc khử trùng.
Sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa đều là những thứ mà con người không thể tránh được. Cho dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không đối kháng được với sức mạnh mà nhân loại không thể với tới. Nguyên Cẩm Hoa vẫn luôn lẩm bẩm gì đó, Khấu Tấn ghé sát vào nghe, phát hiện cô đang nói "Bồ Tát phù hộ" linh tinh, Khấu Tấn không tin thần phật, nhưng loại thời điểm vô lực này thì chỉ có cái gọi là "thần phật" này mới có thể cho người ta một chút an ủi tâm lý, giúp họ không mất đi dù chỉ một chút hy vọng cuối cùng.
Khấu Tấn không tin, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại với vách tường.
Ông trời ơi, xin ngài phù hộ, phù hộ bà nội bình an. Cho dù ngài nhất định phải mang bà nội rời khỏi con thì xin nhất định phải làm cho bà ấy vui vẻ rời đi.
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt bác sĩ nghiêm trọng, tháo khẩu trang xuống bất đắc dĩ lắc đầu, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Đây là lần đầu tiên Khấu Tấn đối mặt với tử vong, trong tưởng tượng có lẽ cậu sẽ khóc lóc, có lẽ sẽ quỳ gối bên giường bệnh không chịu rời đi, có lẽ sẽ mười ngày nửa tháng cũng không thể tiếp nhận hiện thực, nhưng khi tử vong chân chính đi tới trước mặt cậu, cậu không khóc, thậm chí không có bất kỳ biểu hiện bi thống nào.
Cậu chỉ dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, sửng sốt hồi lâu.
Bệnh viện rất ồn ào.
Phát hiện Khấu Tấn chẳng có chút cảm xúc gì, khóe mắt Nguyên Cẩm Hoa như muốn nứt ra, cô nổi giận nhéo cánh tay Khấu Tấn: "Đứa nhỏ này sao lại không có lương tâm như vậy! Đây là bà nội mày, dỗ mày lớn còn đối xử tốt với mày! Sói mắt trắng! Khóc cũng không khóc một tiếng! Sao mày lại nhẫn tâm như vậy!”
Rất nhiều người ôm thái độ xem kịch nhìn qua, Khấu Tấn cúi đầu im lặng không lên tiếng.
“Tao đúng là nuôi báo cô mày mà, Còn không bằng nuôi chó, chó còn có tình cảm hơn mày!”
Thật ra tràng diện có chút buồn cười, Nguyên Cẩm Hoa cao chưa tới một mét sáu chỉ vào Khấu Tấn cao hơn một mét tám chửi ầm lên, từ sau khó nghe hơn từ trước.
Nguyên Cẩm Hoa chưa từng đi học, cô là người nông thôn làm việc ở ruộng đồng. Ở một mức độ nào đó mà nói, trên người cô cũng không có tố chất văn minh gì.
Trong bệnh viện ồn ào như vậy, nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng Nguyên Cẩm Hoa, tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lỗ tai Khấu Tấn, sau đó xuyên qua tim phổi.
“Con mẹ nó tao không nên sinh ra mày! Sinh mày có ích lợi gì!”
Có người tốt bụng tới khuyên can, ngăn cản Nguyên Cẩm Hoa, "Ôi ôi ôi, đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ nữa.”
“Tôi ầm ĩ cái gì? "Nguyên Cẩm Hoa bị lôi đi, bên Khấu Tấn rốt cục thanh tịnh.
“A! "Có người không nhịn được che miệng hô lên," Sao lại chảy máu rồi!”
Lúc này Khấu Tấn mới phát giác trên môi có hơi đau đớn, thì ra là cậu đã cắn rách môi, dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Không thấy rõ là ai đưa cho cậu một tờ khăn giấy, Khấu Tấn không nhớ rõ mình có nói cám ơn hay không.
Xấu hổ, nhục nhã, hận không thể đi tìm chết.
Khấu Tấn lau máu trên miệng, ngồi trên ghế dài hơn nửa ngày.
Bệnh viện nhanh chóng trở lại trạng thái ồn ào trước đây, người tới người đi muôn hình muôn vẻ. Rất nhiều, rất nhanh.
Cũng không biết là bao lâu sau, Khấu Tấn mới hoàn hồn, cậu ném tờ giấy dính đầy máu kia đi, một mình xuyên qua hành lang với đám đông bận rộn đi tìm Nguyên Cẩm Hoa, lúc đó, bọn họ cách khoảng mười bước, xa xa nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.