Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 8:




“Buổi tối có rảnh không? "Tần Tứ hơi nghiêng đầu hỏi cậu.
Khấu Tấn: "Sao vậy?”
“Thời gian ở trường quá vụn vặt, nếu cậu có thời gian, sau giờ học tôi sẽ nói lại đơn giản những gì đã giảng hôm qua, không mất nhiều thời gian đâu.” Giọng Tần Tứ hơi lạnh nhạt như đọc sách, lạnh nhạt khó gần, mà lúc này, Khấu Tấn lại cảm thấy lớp trưởng thật sự là người tốt, đã hứa sẽ giúp cậu học bù thì chắc chắn sẽ giúp đến cùng.
“Lớp trưởng. "Khấu Tấn có hơi do dự, bước chân cũng chậm lại.
Không còn xa lớp học, hành lang đông người qua lại, không ai chú ý đến họ, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình.
Khấu Tấn không biết từ chối thế nào, chỉ có thể ngây ngốc ăn ngay nói thật: "Tôi không muốn làm phiền cậu.”
"Đây không phải là phiền phức." Tần Tứ nghiêm túc giải thích, "Bài tập của tôi đã hoàn thành rồi, cậu đến cũng không làm chậm tiến độ của tôi, giảng lại cho cậu cũng là cách tôi ôn bài, nhớ kỹ hơn.”
Tần Tứ cần dùng cách này để ôn tập sao? Câu trả lời là không.
Nhưng nói đến nước này, Khấu Tấn không thể từ chối, cậu sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Vậy cảm ơn lớp trưởng, lát nữa tôi gọi điện thoại cho phụ huynh.”
Tựa như Khấu Tấn dự liệu, lúc đầu Nguyên Cẩm Hoa tỏ vẻ kịch liệt phản đối, ở trong mắt cô, việc ra ngoài học với bạn bè đều là cái cớ, học sinh tụ tập chỉ biết chơi. Nhưng khi Khấu Tận nhắc đến tên Tần Tứ, Nguyên Cẩm Hoa rõ ràng do dự, ai mà không biết Tần Tứ, từ khi chuyển trường lần nào thi cũng đứng nhất. Người đứng nhất khối chắc chắn không rủ rê lôi kéo người khác đi chơi.
Nguyên Cẩm Hoa hỏi: "Vậy mày quen nó à, hay là người ta ngại từ chối mới đồng ý?”
Khấu Tấn mỉm cười, "Không phải, tụi con là bạn bè.”
Bạn bè.
Khấu Tận thầm nhắc lại trong lòng, đúng vậy, họ là bạn bè.
Ban đầu Tần Tứ định rủ Khấu Tấn về nhà mình, nhưng nghĩ đến tính cách của Khấu Tấn, chắc là không muốn, nên tìm một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.
Giờ học buổi tối kết thúc đã là tám giờ, trong cửa hàng tiện lợi hầu như không có ai, chỉ có một hai nhân viên. Mọi thứ đều tĩnh lặng, Khấu Tấn hít một hơi rồi vuốt thẳng áo khoác đồng phục.
Tần Tứ tiện tay lấy mấy cái bánh mì, rồi ngồi xuống với Khấu Tấn.
"Tối chưa ăn no à?” Khấu Tấn lấy sách từ trong cặp sách ra, thuận miệng hỏi một câu.
“Bữa sáng ngày mai. "Tần Tứ giải thích một câu.
“Đừng ăn bánh mì hoài, không có dinh dưỡng. "Khấu Tấn nói.
Tần Tứ ngoài miệng đáp một tiếng, trong lòng lặng lẽ nói, nếu chính cậu không cần phải ăn bánh mì mỗi ngày trong phòng học thì tốt biết bao.
Khấu Tấn phát hiện mình đang "giáo dục" Tần Tứ, liền đỏ lỗ tai không nói gì nữa.
“Cậu chép lại ghi chú hôm qua trước đi." Tần Tứ đưa quyển vở của mình ra, "Rồi tôi sẽ tóm tắt lại cho cậu.”
Đương nhiên Khấu Tấn đồng ý.
Vở bài tập của Tần Tứ cũng giống như hắn, khắp nơi toát lên sự táo bạo ngông cuồng nhưng lại tinh tế.
Khấu Tấn nhìn những chữ viết sững sờ một lúc, đến khi ngòi bút vô tình rơi xuống bàn mới tỉnh lại, rồi đỏ mặt bắt đầu chép lại ghi chú.
Khấu Tấn không bỏ lỡ nhiều, giáo viên chỉ giảng lại bài chứ không giảng bài mới. Khi Tần Tứ giảng xong thì mới hơn chín giờ một chút. Trong một tiếng này Khấu Tấn trải nghiệm cái gọi là hiệu suất của học sinh giỏi, giảng bài ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm, không có bước thừa.
Nhưng trong đó vẫn có một chút nhạc đệm nhỏ. Khấu Tấn không biết Tần Tứ có nhìn thấy hay không, mặc dù cậu đã luôn luôn che giấu, nhưng tay cậu vẫn run nhè nhẹ.
Khấu Tấn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là run rẩy mất khống chế, cho dù là kéo căng cơ bắp cũng không thấm gì. Cậu chỉ có thể không ngừng viết chữ để che giấu bàn tay run rẩy của mình.
Bọn họ đã tách ra ở cửa hàng tiện lợi. Khấu Tấn giơ tay lên, nhìn chằm chằm bàn tay run nhè nhẹ kia không nói, qua một hồi lâu, cậu vẫn buông tay xuống, không nói gì, lặng lẽ đi về nhà.
Khấu Tấn không biết là, trong đêm tối, Tần Tứ nhìn bóng lưng cậu rất lâu.
Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời bùng phát trong lòng, khiến người ta ngứa ngáy không yên.
Tần Tứ cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy dường như trên người Khấu Tấn không có nhiệt độ, dù có ôm vào lòng cũng chỉ là một cơ thể lạnh lẽo, nhưng điều này không ảnh hưởng đến xúc động muốn ôm cậu của Tần Tứ, một loại bảo vệ kỳ lạ đang gào thét trong lòng muốn phá vỡ lồng.
Nguyên Cẩm Hoa không dọn dẹp nhà cửa như thường lệ, ngược lại ngồi ở một bên cắn hạt dưa xem ti vi, thấy Khấu Tấn về chỉ hỏi qua loa, rồi tiếp tục xem phim cổ trang.
Khấu Tấn kéo ghế ngồi xuống, nghe ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng "thần thiếp oan uổng" chỉ thấy phiền lòng, cậu luôn cảm thấy đáy lòng tựa như có một ngọn lửa, càng cảm thấy bực bội. Cậu cố gắng phớt lờ những âm thanh đó, nhưng càng để ý càng thấy chói tai, cuối cùng Khấu Tấn cũng bỏ bút xuống, lớn tiếng gọi ra ngoài, "Có thể đừng xem nữa không! Phiền quá!”
Quả nhiên, cái này tựa như một mồi lửa, rước lấy lửa giận lải nhải của Nguyên Cẩm Hoa, "Phiền cái gì mà phiền! Phiền sao mày không ra ngoài! Ngày hôm nay tao vì mày mà bận trong bận ngoài, xem TV cũng không được à?! Sao mà mày ích kỷ thế? Không biết thông cảm cho người khác, chỉ nghĩ cho mình thôi! Sao tao lại sinh ra một đứa vong ơn bội nghĩa như mày chứ!!”
Giọng the thé không ngừng của Nguyên Cẩm Hoa xuyên qua cánh cửa gỗ, từng chữ một dội vào tai Khấu Tấn.
" Mẹ có hỏi ý con trước khi sinh con ra không!?”
Cậu cố chấp rống giận.
"Còn dám cãi à!" Nguyên Cẩm Hoa đá cửa ra.
Khấu Tấn bất ngờ bị đẩy một cái.
"Mặc kệ mày có nhận hay không, mày vẫn là do tao sinh ra! Mày không thay đổi được sự thật này!Dù mày muốn người khác làm mẹ, cũng phải đợi kiếp sau!! Mày nghĩ tao muốn có đứa con như mày lắm à?! Làm gì cũng không được, học hành như thế mà còn dám cãi tao sao?! Mày không biết xấu hổ nhưng tao cần mặt mũi!! Có bản lĩnh cãi sao không có bản lĩnh thi nhất đi, nếu mày thi nhất thì cãi thoải mái!!”
Những lời của Nguyên Cẩm Hoa như từng mũi kiếm đâm vào ngực Khấu Tấn, máu chảy không ngừng.
Khấu Tấn chỉ cảm thấy mình như bị kéo vào một đầm lầy, từ từ, thế giới bị bao phủ bởi bóng tối, tiếng của Nguyên Cẩm Hoa từ mọi hướng dội đến, không ngừng tấn công cậu, tấn công phần yếu đuối nhất của cậu.
“Con không muốn học nữa! "Khấu Tấn không khống chế được hét lên.
Nguyên Cẩm Hoa giận dữ, trong lòng cô, không gì quan trọng hơn kỳ thi đại học, Khấu Tấn nói ra những lời nản chí như vậy sao cô không giận. Cô lại đẩy mạnh Khấu Tấn khiến cậu lảo đảo mấy bước: " Mày không muốn học, mày dựa vào gì mà không muốn học! Mày nghĩ mình vất vả thế nào, mày có nghĩ đến tao không? Tao làm việc chăm chỉ để mày có thể thi vào một trường đại học tốt, mày dựa vào gì mà không muốn học!”
Khấu Tấn cảm thấy mình chắc chắn có gì đó không bình thường. Cậu thật sự không hiểu tại sao Nguyên Cẩm Hoa có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ trong lòng cô, cậu không quan trọng bằng kỳ thi đại học hay sao??Có lẽ đúng vậy, cậu chưa bao giờ quan trọng đến thế. Cậu gào thét trong đau đớn: "Con rất mệt mỏi, rất khổ sở! Cuộc sống mỗi ngày đều như vậy, con thực sự sắp sụp đổ rồi.”
"Sụp đổ? Sụp đổ cái gì, mày chỉ là kẻ yếu đuối. Người khác đều học như vậy, tại sao chỉ mình mày thấy mệt." Nguyên Cẩm Hoa cười lạnh, liếc cậu một cái, "Yếu đuối thì càng phải rèn luyện thêm, không phải nghĩ cách để than vãn với tao.”
Cậu không dám tin nhìn về phía Nguyên Cẩm Hoa, đồng tử đột nhiên co lại.
Khấu Tấn không thể tin rằng Nguyên Cẩm Hoa có thể nói ra những lời tổn thương như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng bình thường, cái miệng đáng ghét của Nguyên Cẩm Hoa đã tổn thương cậu hàng ngàn lần rồi, chuyện này cũng không có gì lạ.
Trong tưởng tượng của Khấu Tấn, cậu đã là một người điên, dưới ánh mắt khác thường của người khác, cậu điên cuồng xé nát, đập phá, cậu gào thét một cách điên loạn, nhưng không ai nghe thấy, không ai hỏi tại sao, không ai... Họ chỉ đứng quanh thì thầm, nói rằng "Người này sao lại như vậy", họ chưa bao giờ nghĩ rằng điều này có liên quan đến mình.
Có đôi khi Khấu Tấn hận cả thế giới, hận tại sao mình lại sinh ra trong một thế giới lạnh lùng vô tình như vậy, không ai muốn dành cho cậu một ánh mắt, cũng không ai yêu cậu.
Cuối cùng cậu vẫn nén lại tất cả những ý nghĩ điên rồ.
“Xin lỗi.” Cậu lẩm bẩm nói.
Không biết là nói cho Nguyên Cẩm Hoa, hay là nói cho mình.
Vết thương trên cổ tay đã không còn chảy máu, Khấu Tấn nằm trên giường, tay nắm chặt con dao, chỉ có lưỡi dao lạnh lẽo này mới mang lại cho cậu một chút an ủi. Tai cậu bắt được từng khoảnh khắc gió thổi cỏ lay, ngay cả tiếng còi xe ngoài cửa sổ cũng trở nên rõ ràng, những âm thanh lộn xộn này nhảy múa trên dây thần kinh cuối cùng của cậu, khiến cậu không thể thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Không biết khi nào, Khấu Tấn sờ lên khóe mắt, nơi đó đã ướt đẫm, khóc lúc nào cậu cũng không nhớ rõ. Cậu chỉ là đang suy nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu thực sự không thể chịu đựng nổi và rời khỏi thế giới này, liệu Nguyên Cẩm Hoa có buồn không? Chắc là không đâu, cô mong cậu chết đi còn hơn.
Trên thế giới này đã không còn ai muốn cậu ở lại nữa, không ai yêu cậu, không ai sẽ buồn khi cậu rời đi, thật là nực cười.
Cậu sống mười mấy năm, sinh ra trong sạch, chết đi trong sạch, không mang theo một chút nhớ thương.
Biết bao lần cậu oán hận Nguyên Cẩm Hoa, rồi lại vô tình tha thứ cho cô. Những yêu ghét này đã khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, nếu Nguyên Cẩm Hoa thực sự còn chút tình cảm với cậu, thì hãy để cậu đi, sống đối với cậu quá đau khổ rồi.
Khấu Tấn từng nói với Nguyên Cẩm Hoa về tình trạng của mình, cậu nói cậu đã không còn cảm nhận được cảm xúc của mình nữa, cậu như có vấn đề, cậu không thể vui vẻ nổi.
Nguyên Cẩm Hoa bỏ lại công việc trong tay, cau mày mở cái miệng đáng hận kia ra.
“Ngày nào mày cũng chỉ có học, chuyện trong nhà mày có phải quan tâm tý nào không? Tao còn chưa kêu mệt, mày lấy quyền gì kêu mệt! Mày từng hiểu cho tao chưa?! Tao còn mệt hơn mày ngàn vạn lần, mày có tư cách gì phàn nàn với tao?! Không muốn học nên tìm cách gây sự với tao phải không?! Lần trước mày nói tim mày khó chịu, chúng ta có đi kiểm tra rồi, có gì đâu! Mày chỉ biết giả bệnh để không phải đi học, sau này mày làm được trò trống gì?! Tao nuôi mày lớn như vậy có ích lợi gì?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.