Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 9:




Cậu rất muốn nói rằng mình đã gần như không thể kiểm soát nổi khát vọng muốn chết nữa, rằng mỗi ngày sống của cậu chỉ là chờ đợi cái chết đến. Mọi năng lượng của cậu đều dành để chống chọi với cái chết, cậu không còn sức để học tập nữa, nhưng cậu không nói ra được.
Nói ra thì giống như chỉ mình cậu yếu đuối, mọi người đều chịu áp lực học tập, tại sao chỉ mình cậu có vấn đề? Cậu thật sự kém cỏi đến mức không chịu nổi chút khó khăn nào sao? Tại sao người khác đều ổn mà chỉ có cậu kêu la muốn chết? Nói ra thì giống như cậu đã thừa nhận mình mãi mãi không bằng người khác.
"Khấu Tấn, tao nói mày biết, còn một năm nữa thôi, chỉ một năm này, mày chỉ có thể học, đừng nghĩ gì khác! Đi chơi với bạn học, ốm đi bệnh viện, mày đều phải chịu đựng! Chỉ cần không chết thì mày cứ ở nhà cho tao! Cảm cúm sốt không uống thuốc cũng có thể khỏi! Đừng hòng dùng ốm để dọa tao, tao còn lâu mới sợ bị đe doạ! Mày ốm sao? Tại sao mày không nói với tao là mày sắp chết rồi hả?!”
Con sắp chết rồi.
Khấu Tấn cảm giác vô số người đang hò hét trong lòng.
Nhưng cậu từ bỏ.
Cậu im lặng không lên tiếng.
Nguyên Cẩm Hoa cho là mình cãi thắng, làm cho Khấu Tấn không nói được gì, vì thế nên cao ngạo kết luận: "Mày phải thi tốt kỳ thi đại học, thi xong mày muốn chết cũng không liên quan gì đến tao!”
Được rồi.
Vậy chờ sau kỳ thi đại học đi.
Sau kỳ thi đại học cậu sẽ chết.
Còn tám tháng nữa.
Tám tháng cuối cùng.
Khấu Tấn đang nhìn chằm chằm lịch đếm ngược bên cạnh bảng đen trong phòng học đến xuất thần.
“Khấu Tấn?”
Giọng nói của Lâm Vũ Văn đánh thức cậu, tốt bụng nhắc nhở: "Đi thôi, tới tiết thể dục rồi, ngẩn ngơ gì thế?”
Tiết thể dục.
Khấu Tấn thở dài trong lòng.
Tiết thể dục cũng là ác mộng với cậu.
Về lý thuyết mà nói, chạy bộ cũng có thể tiết ra dopamine khiến cậu vui vẻ hơn. Nhưng rõ ràng là chạy bộ sẽ gây ra nhiều gánh nặng cho cơ thể cậu, làm cho cơ thể vốn yếu ớt của cậu càng tệ hơn.
Nhưng may là đã là cấp ba rồi, yêu cầu của trường về thể dục đã giảm nhiều, nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Chỉ là chạy ba vòng khởi động đã khiến cậu mệt mỏi. Mặc dù là chạy đều, nhưng trường học là nơi coi trọng cả thể dục và học tập, cường độ thể dục không hề nhẹ.
Giáo viên thể dục thổi còi một cái, "Nghỉ năm phút rồi chạy 800 mét, nhiệm vụ của tiết học này sẽ kết thúc.”
Tiếng kêu khổ thấu trời lập tức vang lên.
Tám trăm mét.
Mặc dù không bằng 1000 mét của kỳ thi chính thức dành cho nam sinh, nhưng cũng không kém là bao.
Lớp cậu có nhiều nam sinh, khoảng hai mươi người, chia làm hai nhóm.
Khấu Tấn tự biết mình không đủ sức, nên lùi về nhóm thứ hai.
Tiếng còi vừa vang lên, hơn mười nam sinh đã chạy ra.
Để phân tán lực chú ý giảm bớt căng thẳng, tầm mắt Khấu Tấn di chuyển theo những người đang chạy. Sau đó, cậu nhìn thấy Tần Tứ đang dẫn đầu. Mái tóc của cậu thiếu niên hơi rối, gió thổi qua làm lộ ra vầng trán trắng nõn, vạt áo bị gió thổi lên, cả người dường như đang đạp gió mà tới.
Kết thúc một vòng, lúc Tần Tứ đi ngang qua, Khấu Tấn chỉ cảm nhận được một luồng gió bị cuốn lên, thiếu niên kia lại một lần nữa đi xa biến mất theo cơn gió, bắt đầu vòng thứ hai.
Phần lớn mọi người sẽ chọn tăng tốc ở 200 mét cuối cùng, nhưng Tần Tứ thì không, dựa vào ưu thế tích lũy lớn của giai đoạn trước, cho dù không cần chạy nước rút cuối cùng vẫn vững vàng tiến về vạch xuất sắc, mặc dù thành tích cá nhân không tốt lắm nhưng cũng rất đáng nể. Ngay cả giáo viên thể dục cũng không kìm được mà vỗ vai hắn, chỉ hơi tiếc nuối nói: "Nếu em tăng tốc ở 200 mét cuối thì chắc chắn sẽ phá kỷ lục.”
"Mệt rồi." Tần Tứ đáp lại một câu, rồi rời đi.
Mệt sao? Giáo viên thể dục có một cảm giác không thực, nếu mệt thì không phải nên thở hổn hển, ngã xuống đất giống như những người khác sao? Nhưng cậu nhóc này không thay đổi biểu cảm mà nói với ông rằng mình mệt?
Tần Tứ điều chỉnh nhịp thở trong đám người đang mệt mỏi nằm trên đất, rồi đi thẳng về phía này.
Khấu Tấn ngây ngẩn cả người.
“Đừng lo. "Tần Tứ đứng bên cạnh cậu, giọng nói của hắn tựa như ánh nắng ấm áp của ngày xuân, xua đi phần lớn rét lạnh: "Chỉ là chạy bộ thôi, không tính thành tích, cứ cố gắng hết sức là được.”
Khấu Tấn thở dài một hơi, cuối cùng cũng có chút an ủi.
"Cảm ơn."
Tần Tứ vỗ vỗ vai cậu, "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Khấu Tấn không hiểu những lời này là có ý gì, giáo viên thể dục bên kia đã gọi nhóm hai chuẩn bị, cậu không kịp nghĩ tại sao đã đứng lên đường chạy, trong lòng ít nhiều có tâm trạng buông xuôi.
Cho tới khi tiếng còi vang lên, bên phải của cậu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Giọng nói trầm ấm ngay bên tai, "Tôi sẽ chạy trước, cậu theo tôi.”
Mặc dù cảm giác khiếp sợ và ngạc nhiên đang hỗn loạn trong lòng, nhưng Khấu Tấn vẫn dựa theo Tần Tứ nói, điều chỉnh tốc độ Tần Tứ, sau đó chạy theo phía sau hắn. Tốc độ không chậm, nhưng vừa trong khả năng chịu đựng của Khấu Tấn. Năng lượng nhanh chóng bị tiêu hao, hơi thở trở nên gấp gáp.
Khấu Tấn không muốn làm cho Tần Tứ thất vọng, nên cậu thậm chí không nhận ra rằng chỉ với suy nghĩ nhỏ đó, lòng tin của cậu đã được nâng lên đến một cấp độ chưa từng có. Một trong những điều quan trọng của môn thể thao này là niềm tin, có mục tiêu mới có động lực. Niềm tin đó đã giảm bớt gánh nặng cho Khấu Tấn, khiến cậu luôn giữ được tinh thần cố gắng.
Dù lòng tin giúp ích rất nhiều, nhưng vòng thứ hai rõ ràng là cậu đã không còn đủ thể lực. Những người phía sau lần lượt vượt qua cậu, Khấu Tấn phải khẽ cắn môi mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của Tần Tứ, nhưng cậu thật sự không còn sức để tăng tốc nữa.
200 mét cuối cùng.
Đã có người đến điểm cuối nghỉ ngơi.
Mồ hôi Khấu Tấn lập tức chảy vào mắt, cậu giơ tay lau qua loa một phen.
"200 mét cuối cùng, cố gắng, bắt đầu tăng tốc.” Tần Tứ nói.
Tần Tứ không nói đùa, một giây sau khi nói xong, khoảng cách giữa hai người liền tăng lên. Khấu Tấn nghiến răng, thở ra hết không khí trong miệng, bước chân nhanh hơn một chút. Bởi vì có thân hình cao lớn của Tần Tứ ngăn cản ở phía trước, cậu không biết còn bao lâu nữa bọn họ mới tới đích, ý niệm duy nhất trong đầu chính là xông lên, đi theo Tần Tứ, nỗ lực chạy về phía trước.
Oxy trong phổi liên tục bị tước đoạt, nhịp thở đã nhanh đến mức tối đa.
Kết thúc.
Chính là khoảnh khắc đó, Khấu Tấn gần như không thể kiểm soát mà nhắm mắt lại, sau đó chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đường chạy.
May mà Tần Tứ kịp thời đỡ lấy cậu, nâng cánh tay cậu lên, khẽ dặn dò, "Dựa vào tôi nghỉ một lát.”
Bờ vai rắn rỏi lần đầu tiên khiến Khấu Tấn cảm nhận được một chút an toàn. Tần Tứ ôm cậu, cả hai cùng đi đến bãi cỏ trống.
Giáo viên thể dục vỗ tay, gọi, "Mọi người đều đạt, nghỉ tại chỗ, không được rời sân.”
Sau đó tất cả những gì Khấu Tấn nghe thấy đều mơ hồ, cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể của Tần Tứ. Rõ ràng không nóng, nhưng lại cực kỳ ấm áp. Trong lòng cậu có vô vàn cảm xúc, có nhiều điều muốn nói với Tần Tứ, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu "Cảm ơn.”
Lúc này Tần Tứ không nói "Ừ", thậm chí hắn còn chẳng nói gì, đưa Khấu Tấn đến một nơi hơi xa khỏi đám đông, rồi mới lên tiếng: "Lát nữa về lớp đừng uống nước ngay, nghỉ một lát rồi uống, phải uống nước ấm.”
“Ừ. "Khấu Tấn thở ngược một cái, cười nói," Biết rồi.”
Đợi đến khi cảm giác đau nhức ở chân giảm bớt, hai người cùng ngồi xuống bãi cỏ. Khấu Tấn nhìn Tần Tứ cụp mắt, nhẹ giọng nói, "Lớp trưởng.”
“Hả?”
“Cậu tốt thật đấy. "Khấu Tấn khen từ tận đáy lòng.
Không ngờ Tần Tứ nghe xong nở nụ cười, lắc đầu ở nơi Khấu Tấn không nhìn thấy.
Tần Tứ nhìn Khấu Tấn sau khi vận động xong khuôn mặt đỏ hồng, trông đáng yêu hơn nhiều so với lúc tái nhợt. Ánh mắt hắn không khỏi dịu dàng.
“Hoàn hồn mau. "Tào Hành Côn búng ngón tay trước mặt Tần Tứ, miễn cưỡng kéo lại sự chú ý của Tần Tứ, "Người ta đi lâu rồi, cậu còn đang mơ mộng gì vậy.”
Tào Hành Côn đang nói Khấu Tấn.
Nhìn từ góc độ này, vẫn có thể thấy Khấu Tấn ngồi một mình không xa không gần, giữ khoảng cách vừa đủ với mọi người.
Tần Tứ đẩy ngón tay đang chắn trước mặt mình, bước lên hai bước, thấy tầm nhìn ổn rồi thì ngồi xuống.
Tần Tứ không hổ là Tần Tứ, vận động mạnh xong mà vẫn mặt không biến sắc, quần áo chỉn chu, dây kéo áo khoác đồng phục không bị kéo, hoàn toàn không mở tung áo khoác như những người khác.
"Không phải tôi nói này, lúc nãy cậu giữ sức không phải chỉ để chạy cùng cậu ấy chứ?” Vẻ mặt Tào Hành Côn kinh ngạc, mặc dù là câu nghi vấn, nhưng đáp án không cần nói cũng biết.
“Ừ. "Tần Tứ thừa nhận cũng dứt khoát, ánh mắt vẫn không rời khỏi Khấu Tấn, như có điều suy nghĩ.
“Chậc chậc. "Tào Hành Côn cảm thán trong lòng, quả là sức mạnh của tình yêu.
Từ sau khi đu cp Tứ Tấn, mỗi ngày Tào Hành Côn đều bị chính chủ phát kẹo ngọt đến rụng răng.
Trong khi đó, Khấu Tấn không nghĩ nhiều, cậu chỉ đang ngẩn ngơ nhìn phía trước.
Xung quanh là bạn bè đang trò chuyện vui vẻ, chỉ có cậu ngồi yên lặng bên cạnh, như thể đang tàng hình.
Đầu Khấu Tấn không hoàn toàn trống rỗng, cậu đang nghĩ đến Tần Tứ. Lớp trưởng đã giúp cậu quá nhiều, cậu không biết phải đáp lại thế nào. Dường như cách nào cũng không đủ, lớp trưởng đối xử với cậu quá tốt.
Nếu nước mắt có thể biến thành kim cương thì tốt biết mấy, cậu sẽ tặng hết kim cương cho Tần Tứ.
Cậu không có gì để đáp lại Tần Tứ,vì cậu không có gì cả, cậu đã kiệt quệ rồi, không còn sức để nghĩ cách trả lại ân tình này. Có lẽ cậu chỉ có thể nợ thôi.
Xin lỗi, Khấu Tấn thầm nói trong lòng, thật sự xin lỗi. Có lẽ Tần Tứ chỉ muốn kết bạn với mình, đây là ý tốt. Nhưng cậu thì sao, cậu không thể.
Cơ thể cậu không còn sức để chấp nhận bất kỳ hoạt động xã giao nào, nếu cậu thực sự kết bạn với Tần Tứ, đó mới là không công bằng với Tần Tứ.
Bạn bè phải có sự tương tác lẫn nhau, đợi đến khi Tần Tứ phát hiện trả giá không có hồi đáp, có lẽ sẽ dần rời xa. Điều đó thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng đó là cách duy nhất mà Khấu Tấn có thể nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.