- Tôi làm em thức giấc sao?
Anh hỏi nhẹ nhàng, như là sợ cô biến mất. Hạ Mạn Thư khẽ gật đầu, anh đi lại bên giường:
- Vậy em có muốn ăn một chút gì không?
Hạ Mạn Thư cũng nhớ ra là nguyên ngày hôm nay cô chẳng ăn cái gì vào bụng cả, nên cũng rất là đói, liếc nhìn đồng hồ trên bàn làm việc của anh một cái rồi dè dặt:
- Đã hơn 11h rồi, thôi không cần đâu.
Dương Lâm Bảo đi ra phía ngoài phòng khách, mở một ngăn tủ ở bàn pha cà phê ra, phía trong là một chiếc tủ lạnh nhỏ. Anh lấy chiếc bánh nhân phô mai và với cái nĩa trên bàn rồi mang vào phòng, anh lấy chiếc bàn nhỏ trong góc ra rồi đặt bánh lên, kéo chiếc ghế làm việc của mình ngồi đối diện:
Hạ Mạn Thư đang nhìn anh làm cái gì, anh có bánh, chẳng lẽ cho cô? Dương Lâm Bảo mở cái bánh ra, nhìn cô nói:
- Hồi nãy tôi có bảo bác Chu làm cho em một cái bánh, lại đây ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không?
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên nhìn anh nhưng cũng cẩn trọng bò lại mép giường, Dương Lâm Bảo thấy cô có vẻ ngại ngùng liền lấy nĩa xúc một miếng to đưa lên miệng Hạ Mạn Thư.
Cô ngơ ngác cả người, thoáng lưỡng lự nhưng cũng ghé lại há miệng ăn miếng bánh. A, tuy bánh nhìn không đẹp nhưng vị không tồi a, phô mai béo ngậy phía trong, bánh mềm mịn phía ngoài ăn rất thích. Dương Lâm Bảo thấy cô chịu ăn cũng đưa cái nĩa cho cô. Hạ Mạn Thư bỏ chăn trùm trên người ra, cầm cái nĩa lên xúc từng miếng bánh ngon lành bỏ vào miệng, thích thú. Ăn được vài miếng cô bỗng khựng lại suy nghĩ rồi nhìn anh một cái. Lúng túng xúc một miếng đưa lên miệng anh:
- Ăn cùng đi, bánh to thế này tôi ăn không hết.
Dương Lâm Bảo thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh bình tĩnh lại, cúi đầu ăn nĩa bánh cô đưa, lòng vui như trẩy hội. Hạ Mạn Thú cười tít mắt, cô ăn một miếng rồi đút anh một miếng. Cô vui vẻ bỏ đôi chân nhỏ của mình ra cạnh giường đung đưa.
Đúng là con nít, có đồ ăn là dỗ dành được.
Hai người nhanh chóng ăn sạch sẽ chiếc bánh, anh thu giọn rác mang ra ngoài, tiếng anh vọng vào:
- Thư, em có muốn uống nước không?
Hạ Mạn Thư đi vào phòng tắm để đánh răng nghe anh nói thế liền trả lời vọng ra:
- Có!
- Em uống nước gì?
- Nước trắng thôi.
Đây là lần đầu tiên hai người thoải mái nói chuyện với nhau như thế, Dương Lâm Bảo vui vẻ cầm hai ly nước đi vào, anh đặt lên bàn nhỏ. Hạ Mạn Thư đi ra thấy liền đi đến, leo lên giường tiến ngang lại chỗ anh. Dương Lâm Bảo nhíu mày hỏi:
- Có phải em bị ngốc không? Sao không đi vòng qua đây mà phải đi lên giường?
Hạ Mạn Thư cầm ly nước lên, là nước ấm, cô uống một ngụm rồi trả lời:
- Tại vì lên giường nó ấm hơn là đi đường vòng.
Cô ghé người đến chỗ anh, cúi sát xuống tay anh đang cầm ly hỏi:
- Anh uống gì thế? Trà à?
Dương Lâm Bảo một tay bưng ly trà nóng, thấy cô tiến sát lại thì lấy tay kia che ly lại để mặt cô khỏi bị hơi nóng bốc lên làm bỏng, anh nghiêng nhẹ người ra sau một chút:
- Là trà, cẩn thận nóng.
Hạ Mạn Thư hì mũi, uống thêm ngụm nước nữa rồi đưa ly của mình cho anh:
- Đừng uống trà đêm khuya, uống nước ấm cho dễ ngủ.
Cô không biết là uống nước ấm có dễ ngủ thật không, nhưng cô biết chắc chắn là uống trà ban đêm sẽ chẳng ngủ được.
Dương Lâm Bảo cầm ly nước của cô uống hết, anh để hai ly lên bàn làm việc. Anh khựng lại, bàn làm việc của mình bao lâu nay bừa bộn lung tung, mà bây giờ gọn gàng ngăn nắp.
Hạ Mạn Thư cất tiếng:
- Dương Lâm Bảo, tôi kết hôn với anh cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện.
Dương Lâm Bảo tiến đến giường:
- Điều kiện gì?
Hạ Mạn Thư gãi đầu:
- Hiện tại chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi nói.
Dương Lâm Bảo khẽ cười:
- Được, giờ đi ngủ đi.
Hạ Mạn Thư nhanh chân nằm xuống giường đắp chăn, nói vọng ra:
- Giường hết chỗ rồi, anh ngủ chỗ khác đi.
Dương Lâm Bảo bật cười thành tiếng, đi lại tủ lấy bộ chăn gối mới ra, trải xuống sàn nhà, anh đến tắt đèn rồi nằm ngủ. Hôm nay anh không muốn bắt nạt cô nữa, để cô vài hôm bỏ cảnh giác đã rồi ăn cô sau. Một người trên giường, một người dưới sàn đều im lặng. Trời càng về khuya thì càng lạnh, Hạ Mạn Thư mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ: Không biết hắn nằm dưới đó có lạnh không nhỉ? Đường đường là thượng tướng lại nằm dưới sàn thì kì cục quá không?
Cô lăn đi lăn lại một hồi, cảm thấy không ổn thỏa liền nhẹ nhàng xuống giường đến bên cạnh khẽ lay anh:
- Dương Lâm Bảo, Dương Lâm Bảo.
Dương Lâm Bảo vốn dĩ chưa ngủ, cũng đang nằm cảm nhận cô lăn đi lăn lại trên giường. Thấy cô đi xuống giường tiến lại gần mình thì giả vờ nhắm mắt ngủ say. Anh giở giọng ngái ngủ:
- Gì thế?
Hạ Mạn Thư kéo chăn anh ra:
- Ừm.. dưới đất lạnh, tôi chia cho anh nửa cái giường, mau lên ngủ đi.
Dương Lâm Bảo ngoan ngoãn theo lời cô lên giường nằm. Hạ Mạn Thư lúng túng cũng đến bên mép giường nằm xuống, cẩn thận để cái gối ở giữa