Tháng năm, với Lâm Sơn mà nói thì khá nóng.
Trình Lộc kéo chiếc ba lô màu đen bên cạnh lên vai mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua hai người đàn ông đang ngồi trên xe van.
Một là tài xế, một khác là người quan sát.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở chỗ người “tài xế”, cô mở miệng nói: “Đã xác định nơi giao dịch của Lý Đại Hữu là ở đây?”
La Thứ, một cảnh sát mới vào cục vào năm nay và hiện đang đảm nhiệm vai trò “tài xế” lên tiếng trả lời: “Chị Lộc cứ yên tâm, chắc chắn thông tin từ đường dây này chính xác!”
Trình Lộc thu hồi ánh mắt, cô hơi cụp mắt xuống.
Làn da trắng như tuyết của cô càng trắng hơn dưới ống tay áo màu xanh nhạt được sắn lên một nửa, mà khuôn mặt lại xinh đẹp đáng yêu gấp bội.
Ở bên ngoài trung tâm thể thao Lâm Sơn có rất nhiều sinh viên lui tới.
Bình thường thì trung tâm thể thao này chỉ mở ra khi có buổi tọa đàm hoặc cuộc thi đấu cỡ lớn mà thôi, bây giờ có thể thấy được nhiều sinh viên như thế, đúng là khá lạ.
Trình Lộc không nhìn nữa, ngón tay cô chạm vào quai ba lô trên vai mình, cô rủ mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.
Bốn giờ mười phút chiều.
Còn mười phút nữa sẽ đến thời gian trên báo cáo.
Cô là cảnh sát của cục cảnh sát Lâm Sơn, vừa nhậm chức hơn một năm, cô vẫn luôn theo đuổi bản án của những tên bán hàng đa cấp, mà tên cầm đầu của đường dây bán hàng đa cấp này chính là Lý Đại Hữu.
Chỉ là cái gã Lý Đại Hữu này rất xảo quyệt, còn trêu đùa cảnh sát không dưới một lần, những mật báo trước kia họ lấy được đều chẳng có ích gì.
Lần này lại có mật báo mới, nói Lý Đại Hữu sẽ xuất hiện tại trung tâm thể thao của Lâm Sơn.
Trong báo cáo lại chẳng hề nói lần này cần phải làm những gì.
Lão Chu ngồi ở phía sau xe thấy dáng vẻ hơi hoảng hốt của Trình Lộc thì không khỏi hỏi: “Tiểu Lộc, sao thế hả?”
Trình Lộc phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ tại sao hôm nay lại có nhiều sinh viên đến đây như thế.”
La Thứ cũng có chút tò mò, cậu ta quay đầu hỏi lão Chu: “Đúng rồi, chú nói xem tại sao hôm nay lại có nhiều sinh viên đến đây như thế? Nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó sơ tán.”
Trình Lộc tiếp lời: “Cái gì mà khó sơ tán, sinh viên bây giờ thông minh hơn cậu nhiều.”
La Thứ xù lông: “Chị Lộc!”
Trình Lộc cười lên, máu tóc ngắn ngang vai cũng lay động nhè nhẹ.
Lão Chu cũng mỉm cười: “Trước đó khi chú điều tra, chú có nghe nói hôm nay có một giáo sư mở buổi giảng ở đây, vừa hay cháu có thể trà trộn vào trong đám sinh viên này.”
“Ra là có buổi tọa đàm à.”
Trình Lộc tự lẩm bẩm, không nói gì thêm.
Cũng không phải lão Chu sợ Trình Lộc căng thẳng, tuy tư lịch của Trình Lộc khá cạn, lại trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi mà thôi. Nhưng lúc cô chấp hành nhiệm vụ, khi ấy trong mắt cô chỉ còn lại mỗi nhiệm vụ, cô sẽ cố hết sức để hoàn thành.
Không biết lão Chu nghĩ tới điều gì mà đôi mắt bỗng tối lại: “Tiểu Lộc, chuyện liên quan đến Hứa Qua….”
Trình Lộc thoáng sửng sốt, dù sao thì khi nhắc đến Hứa Qua cũng khiến tâm trạng cô tệ đi thật.
Không ai muốn nhắc đến một người bạn trai cũ chia tay với bạn gái vì để thừa kế gia sản, đồng thời còn sắp đính hôn với một thiên kim nhà giàu.
Trình Lộc cắt lời lão Chu: “Không nói nữa, mấy giờ rồi?”
La Thứ liếc nhìn điện thoại di động: “Chị Lộc, đã bốn giờ mười lăm phút rồi.”
“Ừm.”
Cô đeo ba lô đen lên lưng nhảy xuống xe, mái tóc ngắn ngang vai cũng lay động theo động tác của cô.
Cô quay đầu lại mỉm cười với La Thứ và lão Chu: “Tôi đi đây, khi nghe lệnh sẽ hành động.”
“OK chị Lộc!”
Lão Chu ló đầu ra căn dặn: “Tiểu Lộc, đừng cậy mạnh đấy.”
Trình Lộc giơ tay dấu “ok” với lão Chu.
Đằng sau có sinh viên đi tới, Trình Lộc bèn lẫn vào đám người đó.
Cô có thân hình nho nhỏ, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nhưng khi lẫn vào đám học sinh lại chẳng hề có cảm giác yếu thế nào.
La Thứ “chậc” một tiếng: “Chị Lộc xinh đẹp thật.”
Lão Chu vỗ cái bốp vào sau gáy cậu ta: “Chú ý tình huống xung quanh đi.”
———-
Sau khi bước vào trung tâm thể thao, đúng thật là ở một bên có treo tấm poster quảng cáo rằng có một giáo sư nào đó đến mở buổi tọa đàm. Cô ngước mắt lên nhìn, nhất thời hơi dừng mắt lại.
Cô chậc một tiếng, giáo sư bây giờ lại cũng biết cách ăn diện ghê nhỉ, còn photoshop hình ảnh đẹp đến thế.
Người đàn ông trên tấm poster rất trẻ, không hề giống giáo sư.
Photoshop này đúng là thần kỳ thật, còn có thể khiến người ta trẻ ra nữa.
Bên cạnh cô có mấy nữ sinh chạy qua như bay, Trình Lộc hơi lùi lại, nhìn những sinh viên đi lướt qua bên cạnh mình.
Có một sinh viên vội vàng báo giờ, còn hét lên: “Nhanh lên không muộn mất, không thì không đến kịp buổi giảng của giáo sư Lâm đâu!”
Trình Lộc liếc nhìn tấm poster, lúc này mới chúc ý trên tấm poster ấy có một cái tên, là Lâm Phùng.
Cô không để ý lắm, đi theo đoàn người vào bên trong.
Cô không biết gã Lý Đại Hữu kia đến trung tâm thể thao để làm cái thá gì, nhưng chắc hẳn chẳng phải chuyện tốt lành rồi.
Trong thang máy người chen người, đến mấy cái thang máy mà đều nhồi đầy người, cô bèn đi sang cầu thang bộ bên cạnh.
Đi tới lầu hai, cô nghe bên cạnh mình có tiếng bước chân vang lên, cô cảnh giác quay lại nhìn thì nhất thời sửng sốt.
Từ dưới lầu có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản đang chậm rãi đi lên, nút áo sơ mi được gài đến tận nút trên cùng, gió thổi không lọt, chỉ vì sợ lỡ có người nào đó nhìn thấy được cảnh sắc bên trong. Ống tay áo của chiếc áo sơ mi anh đang mặc được xắn lên một đoạn, lộ ra cổ tay.
Trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ màu đen, kiểu dáng đơn giản, thế nhưng khi được mang trên tay anh lại lộ ra một cảm giác gợi cảm không tên.
Không biết có phải vì sắc mặt không được tốt hay không, mà mặt mày anh nhìn có vẻ lạnh nhạt xa cách.
Trình Lộc hiểu ngay, những gợi cảm không tên ấy chính là cấm dục trong truyền thuyết.
Người này, cảm giác cấm dục mười phần, khiến người ta rất muốn nhào lên tháo hết nút áo sơ mi của anh ra, để nhìn cảnh sắc bên trong thế nào.
Người đàn ông nhân lúc cô ngây người đã hờ hững đi lướt qua cô.
Cũng không biết Trình Lộc thế nào mà bỗng gọi: “Chờ đã.”
Người đàn ông dừng lại, anh đứng ở bậc thang cao hơn cô, quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh thoáng rũ xuống, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn thẳng vào cô, dưới mi mắt là sự lãnh đạm không hề che dấu. Anh không lên tiếng, cứ nhàn nhạt nhìn chăm chú Trình Lộc như thế, hệt như đang hỏi “Có chuyện gì” vậy.
Trình Lộc nhún vai một cái: “Xin hỏi…. Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không? Nhìn anh hơi quen.”
Người đàn ông khẽ khịt mũi: “Chưa từng gặp.”
Trình Lộc có chút lúng túng, dù sao thì bỗng gọi một người xa lạ lại nói quen, dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.
Người đàn ông cũng không dừng lại, anh xoay người đi thẳng lên lầu, tiếng bước chân giữa cầu thang vang lên một cách rõ ràng.
Sau khi người đàn ông biến mất không còn bóng dáng, Trình Lộc cười nhạt. Đây không phải cô cố tình tiếp cận, mà là thật sự cảm thấy Lâm Phùng quen mắt, nhưng lại chẳng nhớ đã gặp ở đâu.
Bây giờ cô đang mang nhiệm vụ trên người, không thể suy nghĩ nhiều được nên bèn đi lên lầu.
Trung tâm thể thao Lâm Sơn có mười tầng, tầng thứ mười là sân thượng.
Cô đã nghe ngóng từ công nhân viên, bình thường trên sân thượng không hề có ai qua lại, cũng chẳng biết tại sao trước đó camera giám sát lại hỏng, bây giờ vẫn chưa sửa xong.
Nếu cô là Lý Đại Hữu, thân làm chuyện phi pháp, chắc chắn cũng sẽ lên sân thượng.
Cô đi thẳng lên sân thượng, điện thoại di động của cô rung lên, mở ra xem thì là La Thứ.
Trình Lộc nhấc máy, giọng của La Thứ vang lên: “Chị Lộc, tình huống có thay đổi, Lý Đại Hữu đã đến trung tâm thể thao lúc bốn giờ!”
“Ừ.” Trình Lộc biến sắc, cô ném điện thoại vào lại trong ba lô rồi đi thẳng lên tầng mười, một bước hai bậc thang, không thở dốc chút nào.
Vừa tới lầu chín cô đã thấy hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang màu đen từ trên đi xuống, hai người vừa thấy Trình Lộc đã vội kéo khẩu trang trên mặt lên cao hơn chút.
Động tác của Trình Lộc thoáng chậm đi, cô híp mắt lại.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho La Thứ: [Đã phát hiện mục tiêu, có thể hành động.]
Lý Đại Hữu rất cảnh giác, chỉ chốc lát sau gã đã phát hiện không đúng, gã ta khẽ nói với người đàn ông bên cạnh một câu bằng giọng trầm thấp khàn khàn: “Đi!”
Hai người đàn ông lập tức chạy nhanh xuống lầu, Trình Lộc vung chân đá một bước, Lý Đại Hữu tránh được, cô đá trúng mặt cầu thang.
Lý Đại Hữu chạy xuống cực nhanh, dáng người nhanh nhẹn, chỉ vài bước đã xuống một tầng.
Trình Lộc cũng chẳng kém cạnh, tuy thân hình cô nhỏ nhắn nhưng thể lực lại không hề thua một ai. Chỉ là hai người đàn ông chia nhau ra hành động, Trình Lộc không có cách phân thân cho nên chỉ đành đuổi theo một người.
Lý Đại Hữu xuyên qua tầng tầng lớp lớp người bên ngoài, tùy tiện đi vào một hội trường.
Bên trong rất nhiều người, sau khi đẩy cửa đi vào Lý Đại Hữu nhanh chóng lẫn vào trong đám người. Nhìn dáng vẻ này, dường như sắp mở buổi tọa đàm gì đó.
Lý Đại Hữu cởi khẩu trang ra, gã ta lẫn mình vào giữa đám sinh viên, trước mặt chính là bục tọa đàm.
Sau đó Trình Lộc chạy tới, cô mở cửa ra đã thấy bên trong nhốn nháo cả đống người, trên ghế cũng đã ngồi đầy người, không chen qua nổi.
Cô lặng lẽ tiến vào, âm thầm tìm kiếm Lý Đại Hữu trong đám người.
Cô liếc nhìn điện thoại di động, lão Chu và La Thứ đã dẫn người bao vây trung tâm thể thao, lần này Lý Đại Hữu khó mà thoát được.
Trình Lộc nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận tình cảnh xung quanh bèn tìm bừa một chỗ trống ngồi xuống.
Trong môi trường thế này, nếu bây giờ Lý Đại Hữu rời đi, chắc chắn sẽ bị Trình Lộc phát hiện ra.
Trình Lộc ngồi xuống ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến bục tọa đàm.
Cô thầm kinh ngạc, không ngờ đấy lại là người đàn ông cô gặp trên cầu thang kia.
Lúc này cô mới nhớ ra, dường như đây chính là giáo sư Lâm trên tấm poster dưới lầu.
Người đàn ông trên tấm poster đẹp mềm mại, Trình Lộc còn không tin anh có thể đẹp trai như thế.
Bây giờ ngẩng đầu vừa nhìn, giáo sư Lâm sống sờ sờ đứng ngay trước mắt, không cho phép cô không tin nữa.
Thậm chí anh còn đẹp trai hơn cả trên poster.
Anh có một mái tóc ngắn đen bóng nhẹ nhàng khoan khoái, đường nét ôn hòa, mặt mũi rất đẹp, dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Dưới đáy mắt anh là mấy phần lạnh nhạt xa cách, càng khiến cho anh toát ra khí chất hơn người.
Trình Lộc chăm chú nhìn anh, sau đó cô thu hồi ánh mắt, bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
Bên cạnh có một nữ sinh thấy thế bèn nhỏ giọng nói: “Chị cũng đến xem giáo sư Lâm à?”
Trình Lộc không ngờ sẽ có người bắt chuyện với cô, cô chỉ thản nhiên nhìn rồi đáp lại một tiếng.
Nữ sinh sáng mắt lên, bắt đầu tám chuyện về giáo sư Lâm với Trình Lộc: “Tôi cũng thế! Chị gái nhỏ, chị có thấy giáo sư Lâm đẹp trai lắm không? Thầy ấy là bông hoa lạnh lùng trong mắt chúng học sinh Lâm Sơn chúng ta đó!”
“Ừm.” Trình Lộc qua loa đáp lại, cô vẫn đang tìm kiếm Lý Đại Hữu.
Buổi tọa đàm đã bắt đầu, bên tai là giọng nói trong trẻo nhàn nhạt của Lâm Phùng, ngập trong đó là một loại cảm giác xa cách thế nhân.
Âm thanh vang lên bên tai không dứt, khiến Trình Lộc không khỏi nhìn sang chỗ anh.
Nữ sinh bên cạnh vẫn đang gào khóc: “Ôi ôi ôi giáo sư Lâm đẹp trai quá đi, nhưng nghe nói thầy ấy lạnh lùng lắm luôn, bình thường không thích tiếp xúc với người khác. Người như thế, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn hu hu.”
Trình Lộc liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh, đang lúc cô muốn nói thì chợt nghe được một tiếng rít gào tuôn ra từ sinh viên cách đó không xa.
“A! Anh đem dao làm gì thế!”
Trình Lộc phản ứng cực nhanh, cô bước lên mấy bước, nhìn thấy Lý Đại Hữu đang cầm trong tay một con quân đội của Thụy Sĩ, gã ta vung tay xuống, trên cánh tay của sinh viên kia lập tức xuất hiện vết thương.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra khỏi vết thương trên cánh tay, quần áo cũng bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
Những tiếng thét chói tay càng lúc càng lớn hơn, giọng nói của Lâm Phùng cũng không còn.
Trình Lộc nhíu mày hô một tiếng: “Lý Đại Hữu! Mày muốn làm gì!”
Lý Đại Hữu dời mắt đi, nhìn sang bục tọa đàm cách mình gần nhất.
Trình Lộc cũng nhìn sang, Lâm Phùng với vóc người cao gầy đang ngồi ngay bục tọa đàm, cách Lý Đại Hữu chưa đến ba mét.