Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 33: Ờ...




Khoảnh khắc ấy, dường như linh hồn ta bị cuốn vào trong quyển sách. Trước mắt xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, ta như bị mất hồn, không biết rõ mình đang làm gì.
Đến khi ta phục hồi tinh thần lại thì trong ngực tràn ra từng trận nhiệt lưu nóng bỏng, toàn thân trên dưới đều bị mồ hôi làm ướt sũng, người giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Ta cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhưng hình như hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ biết lúc đó giống như bản thân đang ở trong hỏa lò, xung quanh toàn là lửa đỏ.
Ta cúi đầu đọc sách, quyển sách còn mở ngay trang vừa rồi.
Ta nhìn chữ viết trong đó, có lẽ ý tứ là như vậy, nhưng mà bây giờ ta mệt mỏi quá, không giữ quy tắc nữa, ta đi ngủ.
Trời càng ngày càng lạnh, mặc y phục nhiều cũng còn cảm thấy lạnh. Những người gầy nên mùa đông rất sợ lạnh, dù sao thì so với người khác khả năng giữ ấm của họ vẫn kém hơn. Nhưng mà không hiểu tại sao trong thời gian này ta không thấy lạnh chút nào, tay chân ấm áp, cùng với ngày thường không có gì khác nhau.
Hết lần này đến lần khác, một nhóm phi tần trong hậu cung than vãn suốt, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy nói "Trên đời này lạnh lẽo nhất không phải bên ngoài, mà chính là trong tim"
Mùa đông, tất cả mọi người đều tịch mịch.
Vừa vặn ngay hôm có tuyết rơi, ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm cho nên quyết đinh đi thăm thái hậu.
Chỗ thái hậu không thấy người, đến mùa đông nàng liền đóng cửa không ra ngoài.
Ta tìm một cái cớ đến nhìn nàng, ta cầm bản sao quy tắc đi đến tẩm cung thái hậu.
Tới đó rồi ta mới biết nàng có bao nhiêu sợ lạnh, bên ngoài cửa sổ đều phủ một tầng chăn bông, bốn phía trong phòng đều đặt bếp lò, vừa vào là cảm giác một cỗ nhiệt bao phủ. Nàng tránh ở trên giường, giường cũng bị màn che kín bưng không một khe hở.
Ta nghĩ nàng lại bị bệnh, ta hỏi nàng có thoải mái hay không.
Giọng nói của nàng chứng tỏ nàng không có vấn đề gì, nhưng mà tẩm cung được che chắn như thế này thì cũng là vấn đề rồi.
Hương di nói cho ta biết, từ nhỏ thái hậu đã yếu đuối, cơ thể dễ sinh bệnh, kinh mạch bị hao tổn, một khi mùa đông đến thì hàn khí sẽ xâm nhập. Nhưng mà cũng không sao, sang năm đến mùa xuân sẽ khôi phục lại.
Ta nói "Còn có chuyện thế này?"
"Ai gia không sao"
"Bà bà, không ngại để ta sờ tay ngươi chứ?"
"Ngươi muốn làm gì?" Nàng bắt đầu đề phòng.
"Gần đây con dâu học được vài thứ, nghe người ta nói mát xa tay một chút sẽ làm cho huyệt đạo ấm áp lên"
"Khỏi đi"
"Hay là để con dâu thử chút xíu đi" Ta đang dùng thân phận khác đối với nàng, nếu không có chút hảo cảm kia thì ta sẽ chẳng bao giờ làm chuyện thừa thế này.
Từ trong màn che, nàng vươn tay ra đến trước mặt ta.
Ta làm ra vẻ cầm tay nàng, quả nhiên là rất lạnh, hơn nữa cũng không phải lạnh do thời tiết bên ngoài mà là lạnh từ bên trong ra, lúc này ta cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc theo thân thể ta. Luồng khí lạnh ấy giống như con rắn, du động trên thân thể ta, bơi đến cổ tay, sau đó dần dần biến mất vô tung vô ảnh.
Ngược lại nàng cầm lấy tay ta nói "Tay ngươi thật ấm áp"
Tay ta bị nàng cầm lấy, cảm giác như có vô số con rắn chui vào, cảm giác tay trái như sắp bị đóng băng.
Ta ngạc nhiên khi thấy thái hậu chủ động nắm tay ta, càng ngạc nhiên hơn khi cảm nhận được hàn khí trên người nàng.
Hương di trừng mắt nhìn hai bàn tay của chúng ta, ta cảm giác như nàng muốn chặt đứt tay mình.
Ta muốn rút tay lại nhưng mà thái hậu vẫn nắm chặt không buông, giống như là quyến luyến không muốn rời.
"Bà bà, đến lúc con dâu hồi cung rồi"
"Đừng đi" Nàng nắm chặt tay ta.
"Nương nương" Hương di thấp giọng kêu một tiếng, ta không quen nghe nàng dùng giọng điệu này nói chuyện, ta vội nói "Ta đi ngay"
"Không phải, nương nương. Lão nô muốn hỏi ngài, ngài có cảm thấy lạnh hay không?"
"Lạnh? Làm sao lạnh được, trong phòng ấm áp thế này mà" Ta nhìn xung quanh, bếp lò kia đỏ lửa tỏa nhiệt ra bên ngoài chẳng lẽ là giả.
"Lão nô muốn hỏi nương nương, tay trái ngài có cảm thấy lạnh không?"
"Có chút lạnh" Ánh mắt Hương di nhìn ta kỳ quái, ta bỗng nhiên nổi hết da gà lên.
"Một chút thôi sao?" Giọng điệu nàng dò xét.
Thái hậu định nắm tay ta không buông, lúc ta nói chuyện với Hương di vẫn không có rời tay nàng. Ta nhìn bàn tay như bạch ngọc của nàng, đau lòng, bàn tay phiếm lạnh vì nắm chặt mà phát đau. Ta cứ việc lấy thân phận nàng là bà bà của ta mà chiếu cố nàng.
Ta đem tay nàng đặt trong lòng bàn tay của mình, xoa nhẹ một hồi lâu để tay nàng ấm áp lại.
—-
Buổi tối, trước khi đi ngủ ta lại lấy quyển sách ấy ra, giở trang tiếp theo đọc. Cảm giác hoa mắt choáng váng lại lần nữa xuất hiện, nhiệt lưu từ lòng bàn tay ta cuồn cuộn tràn ra, rồi sau đó lan tràn ra khắp thân thể.
Cảm giác này tuyệt vời giống như bay lên trên mây, đầu ngất đi, lâng lâng làm thần tiên.
Cụ thể là cảm giác gì ta cũng hình dung không được, nhưng mà giờ khắc này ta chỉ muốn cố gắng hưởng thụ nó.
Ta nhìn vào tiêu đề của trang giấy, một tờ là 'Ôm', một tờ là 'Vuốt ve'
Đêm hôm khuya khoắc có một tiếng động nhỏ làm ta phát hiện, âm thanh ngay sát bên tai ta, ta không chú ý cũng không được.
Mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy một bóng đen trên giường, bóng đen giơ tay lên, một đường ánh sáng xoẹt qua trước mặt ta.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta nhảy ra chính là có thích khách, ta trực tiếp phản xạ, xoay người đem tiểu hoàng đế đặt dưới thân.
Sau lưng truyền đến cơn đau, y phục bị cắt ra, sau lưng ta cũng như y phục, bị một vết rách do dao chém. Dường như ta có thể cảm nhận được cảm giác lạnh băng của con dao khi tiếp xúc vào da thịt mình, vô cùng chân thật và khéo léo.
Sau đó ta liền hôn mê bất tỉnh...không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ta tỉnh lại, lúc đó không biết là lúc nào, đôi mắt mở không ra, nhưng trước mắt là một mảnh tuyết trắng, giống như ai thấp đèn, mà còn tàn nhẫn là đi thấp trước mặt mình.
Ta dùng sức mở mắt, nhìn thấy gương mắt có nhiều nếp nhăn. Vẻ mặt đầy nếp nhăn ấy làm ta lập tức khôi phục trí nhớ, ở đây không phải địa phủ cũng không phải thiên đình, ở đây là hậu cung, còn gương mặt đầy nếp nhăn kia chính là lão thái y mà mình vẫn sợ hắn bị diệt khẩu.
Thì ra hắn còn sống, hiện tại trong đầu ta chỉ có suy nghĩ này.
Bây giờ ta nằm úp sấp, cổ kê một cái gối, không hề nhúc nhích. Hình tượng phải nói là cực kỳ giống rùa.
Ta làm sao vậy?
Tiểu Thúy đứng bên cạnh ta khóc sướt mướt nói "Nương nương, rốt cuộc ngươi cũng bình an vô sự tỉnh lại. Tiểu Thúy rất mừng!"
Ta thử mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn cực kỳ khó nghe "Là....Chuyện....Gì....Vậy....A...."
"Nương nương, ngươi không bị mất trí nhớ chứ, nương nương, ngươi nhận ra nô tỳ không?"
"Tiểu Thúy, nói" Ta không có tâm trạng nghe nàng gào khóc.
"Đúng rồi, nương nương vẫn là nương nương, ngươi không bị người khác hành thích. Để tiểu Thúy kể, hôm đó ngươi cùng hoàng thượng đi ngủ sớm, tiểu Thúy cũng xuống đi ngủ. Đến lúc rạng sáng, có thích khách vượt qua phòng bị của ngự lâm quân tiến vào, lẻn vào tẩm cung muốn tàn nhẫn sát hại hoàng thượng, ngài động thân, dùng thân thể gầy yếu của mình bảo hộ hoàng thượng, còn ngài thì bị thích khách tàn nhẫn làm..." Tiểu Thúy cầm lấy khăn tay lau khóe mắt.
"Ta bị thương sau lưng hả..." Ta thử dùng tay vói ra phía sau cảm nhận vết thương, liền bị tiểu Thúy ngăn cản, nàng nói "Nương nương, không sao rồi, ngươi vì hoàng thượng đỡ một dao, sau này hoàng thượng sẽ nhớ rõ ngươi, ngày lễ tết cũng không quên ngươi, địa vị ở hậu cung của ngươi càng thêm củng cố..."
Tiểu Thúy có thể nghĩ nhiều như vậy, ta thật bội phục nàng.
"Thí....Khách...."
"Chạy thoát rồi"
"Hoàng.... Thượng..."
"Đi học rồi"
"Ờ" Ta dựa đầu vào gối, nghĩ trên đời này đang diễn ra chuyện gì, tại sao một đao này rốt cuộc lại chém ta a!
Bên thái hậu, nàng phái Hương di và Thủy Kính thay nàng đến vấn an ta. Hương di đến cũng vừa ngay lúc ta thay băng vải, nàng đứng trước giường, ta nheo mắt nhìn bóng dáng nàng. Hình như giống vài phần, ta lập tức đem suy nghĩ này vứt sau đầu, người trong hậu cung rất nhiều, giống nhau là chuyện thường thôi, có lẽ ta bị ảo giác.
Lúc tháo băng vải ra, Hương di không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương, máu chảy không ngừng, ta có thể cảm giác được toàn thân ẩm ướt.
Nàng vội nói "Lão nô đáng chết, lão nô thật đáng chết"
"Không....Sao...." Bộ mặt ta dữ tợn, tha thứ cho nàng.
Nàng và Thúy Kính ở sau lưng ta vội vội vàng vàng, ta thấy nàng lén đem một cái bình nhét vào trong tay áo, lạ lùng – nàng cầm cái bình làm gì?
Các nàng để lại một đống thuốc bổ sau đó liền rời đi, chưa nói cái gì cũng không hỏi thăm ta được câu nào.
Ta hỏi tiểu Thúy có thấy các nàng làm gì sau lưng ta không, tiểu Thúy nói có, nhưng mà động tác của Hương di rất nhanh, nàng chỉ thấy Hương di cầm cái gì đó nhét vào tay áo thôi.
Ta đã nói là có vấn đề mà, Hương di và Thủy Kính là người của Thái hậu, hai người này lén lút sau lưng ta, không lẽ là ý của thái hậu?
Ta mất thời gian rất lâu tự hỏi. Giả thiết, phủ định, giả thiết, phủ định.
Ta nằm đến tứ chi đều mềm nhũn, tay chân tê liệt, nếu nằm nữa không biết có thành phế nhân hay không. Ta hỏi thái y ta có thể đổi tư thế nằm khác được không, hắn nói miệng vết thương ta đã khép lại. Cho nên muốn nằm thế nào cũng không sao.
Ta kích động trở mình vài cái, kết quả là đau muốn chết.
Qua bốn năm ngày lại có tuyết rơi, ta cũng vừa vặn có thể ngồi dậy. Thái hậu cho người mời ta đến chổ của nàng.
Ta cảm thấy thật kỳ lạ, trong thời gian này thái hậu thường xuyên cho người đến hỏi thăm, an ủi ta, mong ta mau lành vết thương. Nàng ân cần vượt quá tưởng tượng của ta.
Ta thà rằng nàng nghiêm khắc với ta, chứ không phải ân cần thế này. Cảm giác nàng đang có âm mưu gì đó.
Ta lầu bầu "Lão nhân gia thái hậu, nàng đang nghĩ gì vậy a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.