lòng
Ta đau lòng và luyến tiếc chưa đủ thì liền có một cái bóng bao phủ thân hình mảnh mai của ta, hai tay cánh tay đem ta kéo vào trong lòng, gương mặt của ta dán tại bộ ngực mềm mại, thân thể của ta cùng thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn tiếp xúc nhau.
Nàng uống rượu xong cũng không khóc không nháo cũng không la hét om sòm, mà chỉ ôm ta kêu muội muội thật ôn nhu.
"Muội muội, ta rất nhớ ngươi, tại sao ngươi gầy như vậy, gầy đi một nửa, có phải chưa ăn cơm không?"
Ta vốn gầy như vậy mà, được không. Ta bất đắc dĩ nhìn nữ nhân đang ôm mình, phát hiện không ai dám tới gần nơi này. Thị nữ của Dương thái phi thoạt nhìn đều là người biết nghe lời, thời khắc này lại sợ hãi rụt rè, giống như vô cùng hoảng sợ.
Ta bị nàng gọi cũng không sao, nhưng mà nàng vuốt ve làm ta chịu không nổi. Ta nói "Mấy người các ngươi đỡ thái phi lên giường đi"
Mấy người bị ta gọi, liều mạng lắc đầu, nói "Nô tì không dám"
"Tại sao không dám! Không phải chỉ đỡ nàng đến trên giường thôi sao, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa!" Ta cũng không tin, mấy vị cô nương thường ngày thích vung roi với nàng nhưng hôm nay lại rụt rè không dám. Nhưng mà ta cảm thấy được càng ngày càng khó chịu, hai tay nàng ôm ta càng ngày càng chặt.
Cánh tay của nhanh bị ép cùng một chỗ.
Ta sắp không thể hô hấp.
Ta sắp bị bóp nát...
Cứu mạng...
"Muội muội, tại sao ngươi không nói lời nào... Còn đang giận ta sao?" Đang lúc vô cùng thống khổ, Dương thái phi dùng hai má tuyệt mỹ như phù dung cọ vào mặt của ta.
Mỹ nhân khó hưởng thụ nhất a!
Vì sao người chịu khổ nạn luôn là ta?
Mấy cung nữ kia không có can đảm đến giúp mà đã chạy trốn đâu mất, thân thể gầy yếu mảnh mai của ta bị Dương thái phi ôm chặt cứng, ta không ngừng giãy dụa thân thể, lại phát hiện căn bản là phí công vô lực.
"Muội muội, nghe tỷ tỷ nói, tỷ tỷ không có chán ghét ngươi"
Ta cũng không phải muội muội của ngươi.
"Lòng ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?"
Tại sao ngươi còn quản chuyện của ta.
"Ta không có can đảm đi gặp ngươi, ta sợ nhìn thấy ngươi, ta sẽ sẽ... hu hu... hu hu hu hu..." Tiếng khóc của nàng từ nhỏ rồi dần dần biến thành mưa rền gió dữ, nước mắt nóng bỏng ướt đẫm bờ vai của ta.
Trọng tâm đè lên vai ta dời đi, giờ khắc này ta giống như bị núi đè, không có khí lực hít thở.
Cung nữ rốt cục cũng trở lại, ta nhanh chóng gọi các nàng lại "Nếu không đem nàng kéo ra khỏi người ta, thì sáng mai triều đình này sẽ không còn hoàng hậu nữa"
Vì quốc gia, các ngươi không thể nhân từ nhiều một chút sao?
"Hoàng hậu nương nương, nô tì cũng muốn giúp ngươi, nhưng mà bất lực a"
"Vậy các ngươi lấy roi quất đi! Cho dù là lấy gậy gộc đánh cũng được" Ta gấp đến độ thầm nghĩ muốn dậm chân.
Những người đó lộ vẻ khó xử, nói "Đánh cũng vô dụng. Nương nương có nội công, nếu chính nàng không muốn, căn bản tổn thương không được nàng, ngược lại sẽ hại chết nô tì"
Trời muốn ta chết sao! Nếu ta chết như vậy thì tư cách mỹ nhân cũng không có, chết như vậy thật lãng phí.
Ta không muốn chết...
Nửa thân dưới của ta đã muốn không có cảm giác, máu toàn bộ hướng trên đầu lao tới, trước mắt đỏ lên, đã muốn xuất hiện ảo giác.
Ta nói "Rốt cuộc có cách gì không?"
"Nằm một chút là tốt thôi"
"Nằm... Nằm xuống..." Ta nhìn chỗ gần nhất chính là cái giường, khoảng cách chừng mười thước, chẳng lẽ chúng ta bảo trì tư thế này lăn qua đó.
Ta nói "Dương tỷ tỷ, ngươi không thể buông ra vậy chúng ta có thể đổi chỗ rồi tiếp tục ôm không?"
Nàng ngừng khóc, mắt nước mắt lưng tròng nhìn ta "Ngươi nguyện ý gọi ta là tỷ tỷ sao?"
"Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý" Ta gật đầu lia lịa.
"Muội muội tốt, ta làm nhiều chuyện không nên làm với ngươi như vậy, vậy mà ngươi vẫn nguyện ý xem ta như tỷ tỷ, ta thật là cao hứng" Tâm tình nàng thật tốt, ngẩng đầu lên, nước mắt dọc theo hai má liền trượt xuống.
Ta thấy nàng có dấu hiệu buông tay, vội thêm chút sức nói "Tỷ tỷ, trước tiên ngươi buông ta ra được không, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện"
Rốt cục thì hai tay nàng cũng có một chút khe hở, ta hít sâu một hơi, đã lâu không được hít không khí mới mẻ.
Mạnh mẽ thở ra, ta lại bị ôm lấy, lần này so với trước càng ôm chặt hơn.
"Tỷ tỷ..." Kỳ thật ngươi muốn giết ta đúng không!
"Ta không thể thả ngươi đi, ta thật vất vả mới có thể tiến vào mộng có ngươi, làm sao ta có thể buông ngươi ra được, sau này không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy ngươi ở trong mộng lần nữa"
"Mỗi ngày chúng ta sẽ gặp nhau" Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể mỗi ngày gặp muội muội của ngươi, hơn nữa trong mắt ta, muội muội của ngươi thật lòng cũng rất yêu ngươi. Hai người các ngươi là một đôi tâm đầu hợp ý, tại sao phải giày vò lẫn nhau như vậy, rất ngược, ngược chết mà.
Nàng nói "Không phải, muội muội ngốc, ngay cả dũng khí nhớ ngươi ta đều không có, đừng nói là mơ thấy ngươi"
"Ngươi có thể trở về nhà để gặp ta"
"Muội muội, đời này ta khó có khả năng cùng một chỗ với ngươi. Chỉ xin ngươi đừng ép ta, chỉ cần để ta ở trong mộng gặp ngươi một lát ta cũng rất vui vẻ. Muội muội, làm sao ngươi có thể hiểu được lòng đây" Nàng khóc đến hoa lê đái vũ [1], đẹp như thiên tiên.
[1] Khóc như hoa lê đái vũ: Khóc sướt mướt.
Cung nữ bên cạnh đều rút khăn tay che mặt khóc.
"Coi như bây giờ là đang trong mộng, chúng ta cũng phải tìm một cái tư thế thoải mái mà ôm, ngươi thấy trên giường được không? Chúng ta lên giường tiếp tục từ từ ôm"
"Muội muội, ngươi không hận ta sao?"
"Không hận, làm sao ta hận ngươi được" Hai người chúng ta giống như con sâu bốn chân bò lại giường.
"Ta là tình thế ép buộc, ta có nổi khổ của mình"
"Được được, ta hiểu, ta hiểu hết mà"
Bước chân dừng lại, Dương thái phi lộ ra vẻ mặt mê mang "Thật kỳ lạ, hôm nay ta nằm mơ tại sao ngươi lại nghe lời như vậy?"
Ta nói "Bình thường ngươi mơ thấy ta là cái dạng gì?"
"Cố tình gây sự, không phải lấy đao chém thì chính là lấy gậy gộc đánh ta, căn bản không nghe ta giải thích, còn nói cùng ta chết một chỗ"
"Như vậy a, ờ, ta đây biết sai lầm rồi, bây giờ chúng ta nằm xuống trước được không? Tỷ tỷ, ta đứng thật là mệt nha, chân đau quá, tay cũng mỏi, tỷ tỷ không lẻ ngươi không đau lòng ta sao?"
Chúng ta lại thay đổi vị trí một chút.
Nàng lại dừng lại "Thật kỳ lạ, ngươi lại có thể làm nũng?!"
"Bình thường ta không làm nũng sao?"
"Bình thường ngươi chỉ nói mấy câu là lấy roi đánh người. Như vậy mới giống ngươi"
Ta cảm thấy được trên mặt mình bắt đầu chảy mồ hôi "Thì ra ta là người xấu xa như vậy sao"
"Không sao, ta thích ngươi như vậy. Muội muội, ta thật vui vẻ, rốt cục có một ngày, ngươi chịu ôn hoà nhã nhặn đứng bên cạnh ta, thật là hạnh phúc, ta rốt cục có thể ôm lấy ngươi"
Nàng đem mặt chôn ở trên cổ của ta, tâm tình đáng thương của nàng giống như suối dũng mãnh trào ra.
Ta sợ nàng bước tiếp theo sẽ bảo ta đi lấy roi quất nàng, mắt thấy giường cũng sắp đến gần rồi, chỉ kém một chút a!
Ta gấp đến độ tâm loạn như ma, toát ra một cỗ khí lực, đầu nóng lên, ta ôm nàng so với ta nặng không biết bao nhiêu lần đến trên giường, kéo hai tay của nàng ra, hai tay nàng nắm lấy y phục của ta, ta nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó thì y phục hướng hai bên tung ra. Y phục tinh xảo của ta liền bị xé thành hai mảnh.
Lúc này ta kinh ngạc không là y phục trên người chất lượng thấp kém, mà ta kinh ngạc chính là bàn tay của mình... Quá kinh khủng, ở trong tích tắc đấy, ta lại có thể biến thành siêu nhân, không, là siêu nữ.
Cửa truyền đến tiếng động lớn xôn xao, là thanh âm quen thuộc nhất đối với ta.
Tiểu Thúy cùng Linh Nhi ở cửa kêu to "Hoàng hậu nương nương, nô tì tới cứu ngươi! Xin ngươi nhất định phải chống đỡ"
Đảo mắt, các nàng tới cửa, tới chỗ rồi thì liền biến thành đầu gỗ không nhúc nhích.
Ta đến tủ quần áo của Dương thái phi rút ra một bộ y phục, y phục danh giá mặc trên người ta lúc này có thể quấn được mấy vòng, giờ đây ta mới nhận ra mình gầy thế nào.
Chúng ta một đường yên lặng đi về.
Tiểu Thúy đi ở phía trước, Linh Nhi đi bên cạnh nàng, còn ta đây làm hoàng hậu theo quy tắc là phải đi ở sau cùng.
Từ bóng dáng của các nàng có thể đọc được một câu: Đừng làm phiền ta, ta rất bận.
Tới trong cung, Tiểu Thúy cắn chặt môi dưới run rẩy, cực kỳ bi thương. Ánh mắt nhìn ta dần hiện ra sự khinh bỉ.
Ta hỏi "Tiểu Thúy, ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ta làm sai cái gì sao?"
"Nương nương... Ngươi... Ngươi không tuân thủ nữ tắc!" Nàng đầy căm phẫn chỉ trích ta.
"Ta không tuân thủ nữ tắc lúc nào?"
"Ngươi và Dương thái phi... Thật quá đáng, mặc dù Dương thái phi là tuyệt thế giai nhân, nhưng ngươi cũng phải biết kiềm chế, không nên tùy tùy tiện tiện liền... Liền đối với nàng có ý đồ, hơn nữa ngươi còn thừa dịp Dương thái phi say rượu mà ra tay với nàng... Ý đồ bất chính, nương nương, thì ra mắt ta bị mù, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đối với thái hậu toàn tâm toàn ý..." Nàng vừa nói vừa lui về phía sau đồng thời lắc đầu làm tăng tính cường điệu.
"Ta..."
"Không lẽ là thật? Ngươi thật sự đã yêu Dương thái phi? Nương nương... Làm sao ngươi có thể bỏ rơi thái hậu đây? Thật quá đáng... Ta không bao giờ... tin tưởng tình yêu nữa!" Nói xong, Tiểu Thúy che mặt chạy ra ngoài.
Linh Nhi luôn luôn duy trì biểu cảm bình tĩnh, trong mắt của ta, đây là người bình thường nhất trong hoàng cung.
Ta nhịn không được muốn khen ngợi nàng "Linh Nhi, trong mắt của ta, ngươi mới là người tỉnh táo nhất"
"Nương nương, ta nói thật, nô tì thật sự hâm mộ ngươi"
"Hâm mộ ta xong rồi thôi?"
"Hâm mộ ngươi đủ dũng khí làm chuyện xằng bậy tổn hại pháp kỉ [2]" Vẻ mặt của nàng nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy thật sợ hãi, cuối cùng, cảm khái một tiếng "Nếu nô tì có được một phần mười dũng khí như nương nương, thì bây giờ ta cũng không còn là một hoàng hoa khuê nữ[3]" Cúi đầu, lộ ra vẻ mặt thương tâm khó sống.
[2] Pháp kỉ: Pháp luật, kỉ cương.
[3] Hoàng hoa khuê nữ: Gái chưa chồng.
Tất cả đều điên hết rồi. Ta có loại cảm giác vô lực, không có tiếng nói chung. Kết cục là ta cảm giác bản thân mình như sinh vật ngoài hành tinh, hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩ của các nàng.
Cho nên ta lần đầu tiên ta nghĩ đến chuyện bỏ trốn, ta quyết định chính thức xuất cung bỏ trốn. Sau đó cũng sẽ không trở về, ngôi vị hoàng hậu này, ai thích 'tiểu kê kê' của tiểu hoàng đế thì lấy đi, dù sao thì ta cũng không thấy có gì lạ. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chuồn là hơn. Lần này cho dù xảy ra chuyện gì thì ta cũng phải rời khỏi địa phương quỷ quái này. Phụ thân và bọn muội muội trong nhà thì để bọn họ tự sinh tự diệt đi, dù sao các nàng cũng chỉ là vai phụ.