Không khí xung quanh vừa oi bức vừa ẩm ướt khiến trong lòng cực kỳ bực bội. Hạ Liêm chuyển vào Bàn cờ Gia Uyển đã được vài tháng, thời tiết ngày càng nóng lên. Anh cầm bàn chải đánh răng đánh một cách máy móc, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương phía trên bồn rửa mặt.
Tấm gương vừa nhìn đã biết là đồ lâu năm, ở các góc đều có vết nứt vỡ, mặt kính cũng không sáng bóng như tấm kính mới, ở đây dù là ban ngày cũng phải bật đèn phòng vệ sinh, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống nên nhìn càng thêm cũ kỹ.
Mà Hạ Liêm dần nhìn chăm chú vào một chỗ trên gương, cũng là nơi phía sau lưng anh... Một cái bồn tắm lớn kiểu cũ màu trắng chỉ đủ cho một người trưởng thành ngồi cuộn người vào, bên cạnh là màn tắm nhăn nhúm ố vàng bán trong suốt, cuối cùng là một đốm mốc trong góc tường màu trắng gần bồn tắm lớn.
Đốm mốc?!
Bỗng nhiên Hạ Liêm tỉnh ngủ, anh xoay người đi đến bên cạnh bồn tắm, cẩn thận quan sát đốm mốc trong góc tường, nó lớn gần bằng bàn tay, đã khuếch tán ra thành nửa vòng tròn, ở viền đốm mốc loang lổ xám đen còn có một vài vết nước màu vàng nâu khiến người nhìn không mấy dễ chịu, da đầu tê rần.
"Đốm mốc này... phát triển từ khi nào?" Hạ Liêm đưa tay ra muốn chạm vào nó nhưng cuối cùng lại cảm thấy chán ghét rồi thu tay về. Xem ra tối nay tan làm phải tiện đường mua một bình khử trùng để xịt, quả nhiên thuê phòng giá rẻ như vậy chắc chắn sẽ có vấn đề khiến người ta phải đau đầu suy nghĩ. Truyện Đông Phương
Vốn dĩ căn phòng ngủ với giấy dán tường màu hồng nhạt phong cách thiếu nữ và môi trường âm u ẩm ướt đã là cực hạn rồi, không ngờ vách tường còn có thể mốc meo? Mấy tháng trước chưa hề có tình trạng như vậy, quên đi, nể tình tiền thuê phòng rẻ nên Hạ Liêm đứng dậy hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục đánh răng, lát nữa anh còn phải đi làm nên không có thời gian quan tâm chuyện này.
...
Hạ Liêm vừa tốt nghiệp, là một người mới bước vào xã hội, người giống như tên, gia đình của anh bình thường, học trường bình thường, tốt nghiệp như bao người khác. Đôi mắt anh giống mẹ, nhìn có vẻ lạnh lùng, luôn khiến người khác cảm thấy anh không quá nhiệt tình sôi nổi, từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác nói là như ông cụ non.
Mặc dù anh cũng không khó để làm quen lắm, cũng sẽ giao tiếp nhưng lúc nào cũng mờ nhạt, thậm chí còn chưa bao giờ nhận thư tình của nữ sinh.
Nếu cố gắng tìm kiếm ưu điểm thì hình như từng có người khen ngón tay anh thon gầy, trắng nõn, rất thích hợp để đánh đàn dương cầm. Tất nhiên anh không hề hứng thú với hai thứ này, cũng không có nhiều tham vọng, thay vì lựa chọn đến thành phố lớn sau khi tốt nghiệp xong thì anh lại tìm việc làm ở thành phố mình học.
Về công việc, anh lại học rất nhanh, mặc dù có cố gắng giao tiếp với đồng nghiệp nhưng cũng không quá tích cực, cho đến bây giờ cũng chỉ gật đầu chào đồng nghiệp mà thôi.
Nhờ vào môi giới nên Hạ Liêm tìm được chỗ ở hiện tại, lúc vừa bước vào cửa anh cảm thấy bên trong căn phòng có gì đó kỳ quái nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, có lẽ là do phòng hơi tối? Không quá sáng? Nhưng sau khi thương lượng với chủ nhà giảm được mấy trăm đồng tiền thuê thì anh đã chọn căn phòng này. Dù sao nhà ở gần công ty với mức giá như vậy chỉ có thể thuê ở cùng với người khác, còn anh có thể thuê căn phòng một người ở, một phòng ngủ và một phòng khách, rất hợp túi tiền.
Mấy tháng trước ở đây vẫn còn ổn nhưng đột nhiên trong phòng vệ sinh lại có đốm mốc lan ra khiến người ta rất phiền muộn.
Anh có thói quen nấu cơm ở nhà, cũng không cần xã giao gì nhiều, buổi tối xách rau và thuốc khử trùng về nhà, chuyện đầu tiên anh làm chính là xịt đốm mốc trên tường phòng vệ sinh. Hiệu quả không như anh mong đợi, mặc dù đã cố gắng lau chùi nhưng đốm mốc xám đen đã biến thành một đám mốc màu xám, cho dù thử mấy lần cũng chỉ làm màu sắc nhạt hơn một chút, còn nó vẫn ở trong góc tường phòng vệ sinh. Cuối cùng lau mạnh đến mức sơn tường sắp tróc ra thì còn lại một chút màu xám.
Hạ Liêm đưa tay lau giọt mồ hôi chảy dọc theo cằm, ngồi trong nhà vệ sinh kín bưng không có điều hòa một lúc lâu không đổ mồ hôi mới là lạ. Anh nghĩ cần phải lên mạng mua một thùng sơn trắng về quét tường nhưng vừa nghĩ đến số tiền còn lại trong thẻ thì lại thôi, số tiền đó cần phải dùng vào dịp quan trọng.
Sau khi làm cơm trưa và cơm tối cho ngày hôm sau xong thì anh bỏ cơm vào một cái hộp đã rửa sạch sẽ, sau đó bưng cơm tối đến bàn ăn gần cửa sổ ở phòng khách, cuối cùng cũng được ăn tối rồi. Bên ngoài ô cửa kín gió là tiếng ve vang lên không ngừng, báo hiệu cái nóng thiêu đốt vẫn còn kéo dài...
Đêm khuya, Hạ Liêm mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ ấy, nước ngập cả thế giới, bên tai thoáng nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ, âm thanh ấy lăn tăn nhúc nhích trong tai giống như có thứ gì đó đang chui ra, màn đêm trước mắt dần tiêu tán, tiếng sột soạt và những bông tuyết màu xám đen giống như trên chiếc tivi cũ kỹ đang vây lấy Hạ Liêm. Cuối cùng, trong giấc mơ, anh không biết mình đã mơ thấy gì, chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại thì cả người đầy mồ hôi, rõ ràng không tắt điều hòa nhưng nhiệt độ cũng không nóng đến mức như vậy.
Điều khiến người ta bực bội nhất là lúc anh đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa thì mới phát hiện mặt tường hôm qua lau chùi gần như đã sạch sẽ lại đầy đốm mốc mới sinh sôi.
Đốm mốc trong một đêm đã sinh sôi một cách nhanh chóng, thậm chí diện tích còn lớn hơn hôm qua, từ một bàn tay nhỏ giờ đây đã lớn bằng quả bóng, những đốm mốc nâu xám rải rác bên hông đã lan dọc lên trần nhà.