Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 16: Hạnh phúc bé nhỏ




Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Crowley theo thói quen mò mẫm cục than sưởi mềm mềm nằm kế bên. Nhưng sờ hoài cũng không thấy. Kinh hãi, hắn bật dậy, xong lại mau chóng bình tĩnh, hụt hẫng nhìn khoảng trống bên cạnh.
Dù không rõ điều gì khiến tên nhóc cứng đầu ấy chịu từ bỏ chấp niệm đã kéo dài cả mấy ngàn năm kia. Nhưng có vẻ như, quyết định này, còn khiến nhóc ấy vô cùng thống khổ. Và hắn không thể tưởng tượng bản thân sẽ ra sao nếu không có Thiên thần của hắn nữa.
Chỉ cần nghĩ tới đó, là tâm can hắn liền không yên nổi. Hắn muốn gặp Aziraphale. Hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Ngồi vào con xe yêu quý, Crowley nhấn mạnh chân ga lao vút đi trên đường phố đông đúc. Khác với mọi lần, hắn không dừng lại để mua những chiếc bánh ngọt xinh đẹp hay mấy chai rượu hảo hạng. Hắn rất vội. Linh tính mách bảo hắn rằng, nếu đến muộn, hắn sẽ hối hận.
Chính vì thế, chưa đợi xe tắt máy, ác quỷ đã lao tới đẩy mở cửa tiệm sách quen thuộc. Và chết lặng.
Đập vào mắt hắn là khung cảnh kinh hoàng nhất trong đời hắn.
Những cuốn sách quý giá bị ném đầy đất. Khiến cho tiệm sách thiếu đi chủ nhân lâu ngày lại càng trở lên bừa bộn. Nhưng đó chẳng phải điều khiến Crowley bận tâm.
Ác quỷ chệnh choạng lao tới cạnh người yêu đang nằm giữa vũng máu. Cả thế giới của hắn dường như sụp đổ chỉ trong tích tắc. Hắn xé bay quần áo, sơ cứu, cố ngăn huyết dịch đang trào ra từ vết thương ở cổ của thiên thần.
Giọng hắn nghẹn đắng, khó nhọc nỉ non cầu xin:
"Thiên thần. Anh không thể làm vậy với tôi. Thiên thần, đùa như thế này không vui chút nào đâu."
Nhưng đang lúc tuyệt vọng ấy, tia hy vọng không ngờ tới đã cứu vớt hắn.
Hàng mi xinh đẹp ấy khẽ động. Dần hé mở con ngươi hổ phách với đồng tử nhọn hoắt.
Crowley kinh ngạc mở lớn mắt.
Sợ không còn cơ hội, nó nhìn Crowley, muốn nhân lúc chỉ có hai người nói ra. Nhưng khi mở miệng, cổ họng bị đâm xuyên thanh quản bị tổn thương nặng lại chỉ có thể phát ra những tiếng khò khè khó nghe. Đã thế, huyết dịch tanh ngòm bị trào ngược. Càng làm dáng vẻ nó vô cùng khó coi. Tuy vậy, nó vẫn cố gắng nhịn đau đớn, nuốt xuống thứ tanh ngòm kia.
Ấy thế mà, ngoài dự đoán, cửa tiệm lần nữa trùng hợp bị đẩy mở. Bước vào lần này, là Aziraphale thực sự.
Nhìn đôi mắt ẩn sau cặp kính râm vui mừng ngập nước khi thấy thiên thần Aziraphale của Crowley, Clark chỉ còn biết nuốt lại mong mỏi, khẽ mỉm cười. Hàng mi giấu đi lưu luyến khép lại âm thầm lăn xuống một giọt lệ. Và nhân dạng Aziraphale cũng theo thế vụn vỡ thành bụi tro, lộ ra hình dáng mèo nhỏ nằm co quắp trong vòng tay Crowley. Hệt như lần đầu họ gặp nhau vậy. Nhưng giờ đã không còn có thể quay về nữa rồi.
Nhìn mớ hỗn động, ném vội mấy túi đồ vướng víu trên tay, Aziraphale chạy tới, mau chóng thực hiện phép trị thương.
"Sẽ ổn thôi. Nhóc phải cố lên. Nhóc sẽ không sao đâu."
Clark như không có chuyện gì, lải nhải:
"Không phải tôi đã dặn ngài đi mua cá hộp và pate nhiều một chút sao? Ngài mua thiếu vị mới, tôi sẽ giận đó."
Thiên thần vai khẽ run:
"Ta có mua rồi. Nhiều tới mức cho nhóc ăn chán thì thôi."
"Ha ha ha. Khụ. Khụ khụ." Cười được một cái, Clark liền không ngừng ho dữ dội làm rách cả vết thương mới vừa liền được một chút.
Crowley hốt hoảng chặn máu từ vết thương, gắt lên:
"Cười cái gì? Nhóc không muốn sống sao?"
Bị mắng, nhưng Clark lại hiếm hoi vui vẻ lạ thường.
Cảm thấy lông mình sắp bị người khóc ướt, quay sang Aziraphale đang nức nở, mèo nhỏ an ủi:
"Cảm ơn ngài. Như vậy là được rồi."
Thiên thần khổ sở lắc đầu. Phải lâu lắm rồi anh ta mới có cảm giác bất lực này.
"Ngài khóc đó à, ngài Crowley?" Nó khó khăn mở miệng sau bao nhiêu năm với chất giọng khò khè, khản đặc.
"Ai khóc chứ? Ác quỷ không có nước mắt." Crowley cứng miệng mặc cho khóe mắt đã phiến hồng.
"Ra là thế." Clark đến cuối vẫn là không nỡ trêu chọc người: "Vậy, xin lỗi ngài."
"Xin lỗi cái rắm? Giỏi thì im lặng giữ sức đi." Crowley cáu gắt.
Được chủ nhân lo lắng, Clark vô cùng mãn nguyện, nước mắt lưng tròng cuối cùng vẫn ồ ạt rơi xuống:
"Xin lỗi. Khụ khụ. Clark lại làm khụ khụ ngài tổn thương nữa rồi."
"Ta bảo nhóc im đi cơ mà." Crowley đấm mạnh xuống sàn, bất lực ôm lấy cơ thể nhỏ xíu đang dần tan biến trong tay.
Clark được tự đầu vào lồng ngực, chạm vào hơi ấm mình mong nhớ.
Xưa, nó nghe các ác quỷ cảnh cáo, tan biến rất đáng sợ. Ám ảnh đó đã khiến nó lưỡng lự rất lâu khi đưa ra quyết định điên rồ như ngày hôm nay.
Nhưng giờ nó lại thấy cảm giác này không quá tệ.
Ít nhất, nó đã được ngài ấy ôm rồi.
Hạnh phúc quá.
"Ngươi đúng là một thứ vô dụng ủy mị nhất ta từng thấy. Hãy cẩn thận đấy." Ngài Lucifer đã cảnh báo nó rất nhiều lần.
Nó biết chứ.
Bao nhiêu lần, đơn độc nằm trong vũng máu của mình. Nó thật ra cũng rất tủi thân.
Nhưng nó vẫn không thể ngừng yêu ngài ấy. Nó yêu dáng vẻ dịu dàng ấy, dẫu biết, sẽ chẳng bao giờ thuộc về nó. Nó tự rõ bản thân không thể ích kỷ mà ăn hay xua đuổi Aziraphale giống như mấy chú họa mi trên Thiên Đàng suốt ngày vây quanh ngài ấy. Nên đây là điều duy nhất và cuối cùng nó có thể làm cho ngài ấy.
Nó không hối hận.
Clark nhìn trần nhà, nhẹ cười vu vơ:
"Giờ tôi phải đi rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền các ngài suốt thời gian qua."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.