Từ đó, theo sau chúa quỷ, ngoài chó canh địa ngục, Cerberus, còn có một cục than nhỏ. À không, là một chú mèo đen một mắt, Clark. Khác với những tạo vật cả ngày chỉ biết nổi loạn và gây gổ đánh nhau, mèo ta lại có vẻ khá trầm lặng. Có vẻ như vì nó sống quá lâu, nên mới hiểu chuyện như vậy. Nhưng thi thoảng nó vẫn sẽ "làm nũng" với các ác quỷ được coi là dễ nói chuyện.
"Hắn là thiên thần sẽ không nhận ra ngươi đâu. Nên hãy đứng xa một chút được chứ." Cerberus sóng bước bên cạnh, thầm thì với Clark bé nhỏ.
Để trấn an, mèo nhỏ cọ đầu vào chân chú chó khổng lồ, đáp:
"Cảm ơn Cerberus. Tôi sẽ cẩn thận."
Cerberus cọ mũi mình với mèo nhỏ, không nhịn được lại dặn dò:
"Nếu mọi thứ quá tệ, cổng địa ngục luôn mở, và ta sẽ vẫn ở đây đợi nhóc."
"Ôi Cerberus. Tôi sẽ nhớ anh lắm, bạn của tôi." Mèo nhỏ hạnh phúc quấn lấy bạn mình, đáp.
Ở đây, ai cũng sợ Cerberus. Dù cho cậu ta chưa từng có chủ ý làm hại bất kì ai, ngoại trừ lệnh của chúa quỷ. Chắc hẳn là do vẻ ngoài to lớn và dữ dằn của cậu ấy. Nó khiến người ta sợ cậu ấy, và cũng làm cậu ấy nhìn có chút cô đơn. Không biết Clark đi rồi, ai chịu ngồi nghe những câu chuyện của cậu đây?
Nhưng có lo lắng hơn nữa, nó vẫn phải rời đi một chuyến. Một chuyến cuối cùng. Bởi nó cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nhắm chặt mắt, Clark có chút lo lắng bước qua cổng địa ngục. Dù không phải lần đầu, nhưng thương tổn từ những lần trước đó làm nó không mấy vui vẻ.
Ngay khi mở mắt ra, Clark không quá bất ngờ. Lại là tiện sách đó. A. Z. FELL AND Co? Đúng là một cái tên kì lạ mà cũ kĩ. Nhưng có vẻ như nó biết nơi này.
Kệ cho những hạt mưa làm ướt nhẹp bộ lông của mình, mèo nhỏ chậm chạp đi tới cửa, dơ móng cào nhẹ vào cửa, kêu lên những tiếng mệt mỏi:
"Meo!"
Rất nhanh sau đó, cửa mở ra, người đàn ông trung niên mũm mĩm với mái tóc bạch kim bồng bềnh ngó ra. Cơ thể anh ta thơm mùi bánh ngọt, ấm áp và mềm mại.
"Ôi người bạn lông xù bé nhỏ, nhóc ướt hết cả rồi. Đừng sợ. Để ta chăm sóc cho nhóc nhé."
Không ngần ngại việc bản thân sẽ bị dính bẩn, anh ta vươn tay ôm lấy mèo nhỏ vào lòng. Hệt như bao lần trong suốt 6000 năm qua.
Thấy mèo nhỏ bị người lạ ôm mà vẫn rất ngoan ngoãn, Aziraphale nụ cười trên môi càng thêm vui vẻ:
"Đúng là chú mèo ngoan."
"Meo!"
Clark cũng không ngại mà thoải mái tận hưởng sự nuông chiều này. Dù sao cơ thể bị ướt và lạnh cũng không thoải mái chút nào.
Sau khi được lau khô, Clark còn được Aziraphale mang cho một bát sữa ấm. Thấy mèo nhỏ nhìn mình lại nhìn bát sữa, thiên thần gãi đầu và bất đắc dĩ nói:
"Thật xin lỗi. Chiều nay, ta đã dùng hết gói thức ăn cuối cùng cho mèo rồi. Nên hãy uống tạm nó được chứ?"
"Meo!"
Clark ngoan ngoãn kêu lên một tiếng coi như cảm ơn, trước khi bắt đầu dùng bữa. Nó khá hài lòng, vì đĩa sữa lần này không quá nóng như lần đầu họ gặp nhau. Lần đó, nó đã bị bỏng lưỡi và không cảm nhận được đồ ngon những ngày sau đó.
Trong lúc Clark bận rộn với đĩa sữa ấm áp tràn đầy tình yêu, thiên thần Aziraphale đã nhanh tay làm một cái ổ chăn trông rất thoải mái. Nhưng mỗi lần được anh ta bế vào, mèo nhỏ lại không vui rồi nhảy ra.
Aziraphale khó hiểu nhìn bóng lông nhỏ đang quấn lấy chân mình.
"Nhóc không thích nó sao?"
Đúng lúc này tiếng sấm rền vang, mèo nhỏ sợ hãi co mình trốn giữa hai bàn chân của Aziraphale.
"Meo!" Clark hướng đôi mắt mong chờ tới trên lầu.
Như hiểu ra, Aziraphale ôm chú mèo lên, cọ cọ mũi mình với mũi Clark, hào hứng nói:
"Ôi chao, không ngờ một chú mèo dũng mãnh như nhóc lại sợ ngủ một mình đó? Đáng yêu quá đi."
"Meo!"
"Được rồi. Chúng ta đi thôi. Đêm đã muộn rồi." Anh ta vui vẻ ôm mèo nhỏ bước lên tầng.
Đặt nhóc mèo xuống sàn, Aziraphale mở cửa.
Không chờ sự cho phép của chủ nhà, Clark nhảy lên giường, ngồi chễm chệ trên đó như một ông hoàng.
"Meo!"
Không thấy Aziraphale đi tới, Clark lại nhảy xuống giường cọ đầu vào bắp chân của anh.
"Nhóc đúng là nghịch ngợm mà." Aziraphale cười hiền lần nữa bế mèo nhỏ lên, cọ mũi.
Mèo nhỏ cũng rất tự nhiên mà liến chóp mũi của Aziraphale. Khiến cho anh chàng vui vẻ không thôi.
"Nhóc làm ta nhớ tới một người bạn đấy." Aziraphale đặt mèo nhỏ lên chỗ gối bên cạnh mình, rồi nghiêm chỉnh nằm xuống "Chỉ là lâu quá.. Rất khó gặp lại."
Nhìn đôi mắt màu xanh dương đong đầy bao dung ấy bỗng nhiễm chút u buồn, làm Clark muốn dừng ngay việc lợi dụng lòng tốt của anh ta để gặp chủ nhân của mình.
Clark không kìm được mà nhổm dậy, tiến tới gần Aziraphale hơn, nhẹ cọ mũi mình với mũi của Aziraphale.
"Nhóc đang an ủi ta sao? Cảm ơn nhóc." Aziraphale lau đi giọt nước mắt trực trào, cục trán với mèo nhỏ. "Cảm ơn nhóc nhiều lắm."