[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 45: Mũi nhọn đầu tiên & gấu mèo bị thương




Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cô không thể nhịn được nữa nghĩ trong lòng: nếu cô có thể mạnh lên được một chút thì tốt rồi…
************************************
Vào ban đêm, nhìn hai phòng ngủ hợp lại thành một, Temari chỉ nói một câu nói:
“Ừ, làm trước như vậy cũng tốt, về sau nhận ra thì còn phải gặp khá nhiều phiền toái.”
Nói xong, cô còn vỗ vỗ bả vai Gaara, giống như đang nói: “Em trai, làm tốt lắm!” Sau đó còn hướng ánh mắt về phía Haruhisa, ý nói là: “Cô gái à, tiến độ của kế hoạch rất chính xác a!”

Haruhisa một bên dùng sức lau chùi quầy hàng, một bên khóe miệng thì không ngừng co rút co rút. Mỗi khi nhớ tới lời nói của Temari, cô hận không thể lôi chú chim sáo đứng gác cửa ra “hành hung” cho ăn một chút. Để chứng minh cô vẫn còn là một thiếu nữ thuần lương, tinh khiết.
Thật ra, sau khi hai phòng ngủ liên thông với nhau, sinh hoạt của cô cũng không có gì thay đổi lớn cho lắm.
Chính là Haruhisa thường xuyên sẽ quên mất trong phòng, trừ cô ra, còn có thêm một người.
Kết quả của việc quên chính là: Mỗi lần vào lúc thay quần áo, theo thói quen thường ngày ở trong phòng. Cô đột nhiên sẽ bị một cái đầu màu đỏ “chói” dọa đến nỗi nhảy dựng, sau đó với vẻ mặt đỏ bừng bừng ôm lấy quần áo chạy vào phòng tắm…
Nếu không nữa thì chính là cảm giác vừa mới tỉnh ngủ. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện ra một gương mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc, một đôi mắt màu xanh ngọc tỏa sáng chính là đang hết sức chăm chú nhìn cô…
Thế này thật sự rất là tốt!
Thật ra, cô đối với hắn có một loại cảm giác rất quan trọng, cảm giác trong lòng được tâng bốc lên.
Nhưng…
Haruhisa xoay xoay cán bút vòng vèo, khóe miệng nhịn không được nghéo sang một bên.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ lo lắng khóe miệng có chảy nước miếng hay không, khóe mắt sẽ có gèn hay không, áo ngủ sẽ “lịch sự” bị vén lên khi cô lăn người qua lại hay không…
—— Cứ coi như mặc dù Gaara cũng không để ý tới việc này.
Nhưng cô muốn bản thân mình ở trước mặt Gaara vào tùy thời điểm đều được coi như là xinh đẹp!
Về điểm này, toàn bộ mọi con gái trên thế giới đều cũng giống như vậy…
Nhưng lại không thể nói với Gaara là: “Cậu đừng nhìn tớ”, “Đừng đi lại gần”…
‘Gấu mèo’ nhất định sẽ hiểu sai ý cô. Sau đó lại tự tổng kết ra một ít kết luận vô cùng nhàm chán.
Chẳng hạn như: “Haruhisa không thích hắn”, “Haruhisa chán ghét hắn”, linh tinh, đại loại như vậy.
Đây đều là vết xe đổ máu chảy đầm đìa, nhất định phải chú ý!

“Haruhisa, bên kia có khách mới, em đi đón tiếp một chút đi.”
Inoue vội vàng đến nỗi sức đầu mẻ trán, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua cái người đang ngồi ở trong góc cầm khăn lau ngẩn người – nhân viên cửa hàng của mình Haruhisa. Hắn dở khóc dở cười thanh cổ họng, đối với Haruhisa nói một câu.
Haruhisa mạnh mẽ hoàn hồn, vội vàng đứng lên, tràn đầy xin lỗi đối Inoue cười cười. Hướng về phía người khách mới vào đi ngang qua mình.
“Em gái nhỏ lớn lên thật đáng yêu a! Hôm nay nghĩ muốn mua cái gì?”
“Ôi? Một cái? Loại này phải đeo hai cái cùng nhau mới có thể trở nên rạng rỡ!”
Lại vội vàng nói này nói nọ một trận. Thẳng cho đến khi gần tối, Haruhisa mới có thời gian rảnh để ngồi xuống uống miếng nước.
Inoue từ kho hàng lấy ra một ít hàng hóa mới làm xong gần đây, chuẩn bị bổ sung ra thêm quầy hàng một chút.
“Thế nào rồi? Bị cảm đã khỏi rồi chứ?”
Lúc đi qua Haruhisa, Inoue khom lưng xuống, có chút quan tâm hỏi một câu.
“Ách… Cũng khá tốt hơn rồi.”
Haruhisa sợ run một chút, lúc này mới chậm nửa nhịp hồi đáp.
Ngày đó, người đến xin phép giúp cô là Temari. Lý do “bị cảm” cũng là do Temari thay cô nghĩ ra đi?
Tóm lại, cũng không bị sa thải, cũng không bị trừ tiền lương thật sự quá tốt!
Tính tình của Inoue tốt lắm. Người ta lớn lên đẹp trai còn không nói đến, còn thông minh cùng với khéo tay. Về sau, người con gái nào được gả cho hắn khẳng định sẽ vô cùng hạnh hạnh phúc!
Haruhisa nhìn thật lâu bóng lưng bận rộn của Inoue, âm thầm nghĩ trong lòng.
“Ông chủ, để em đến giúp anh?”
Haruhisa buông ly nước trong tay, rồi đi qua. Thân là một nhân viên ưu tú đương nhiên phải giúp ông chủ gánh vác một phần công việc trong cửa hàng.
“Ách… Được, em đem các đồ vật ở trong hộp này để đến bên kia là được rồi.”
Inoue đưa cho Haruhisa một cái hộp đen, chỉ hai bên trái phải của mặt tường vải nhung màu đen được kéo căng ra.
Haruhisa gật đầu, rồi đi qua, mở ra cái hộp trong tay ra, treo từng món đồ vật lên.
Khuyên tai được tô vẽ đầy màu ngọc trai, kiểu dáng hai bên cánh bướm vô cùng tinh xảo, còn có các loại hình dáng động vật nhỏ được treo lơ lửng…
Ánh mắt Haruhisa chỉ được dùng để ngắm thôi cũng chưa đủ, hình như mỗi một phụ kiện ở đây cô đều muốn mua hết về nhà a…
“Ông chủ, vì sao mỗi dạng đồ hay phụ kiện, anh chỉ làm có một cái? Haruhisa một bên làm việc, một bên hỏi. “Như vậy rất đáng tiếc a…”
“Chính là bởi vì biết chỉ có một, mọi người mới có thể càng thêm quý trọng gì đó ở trên tay của bản thân.” Ngón tay Inoue nhẹ nhàng lướt qua gấu bông trong tay của mình. “Bởi vì nếu như đã đánh mất như trong lời nói, thì sẽ không còn cơ hội thứ hai.”
“…”
Haruhisa trầm mặc.
Đáp án này tuy khi nghe qua thoáng có chút thương cảm, nhưng cũng là chân lý của thế gian.
Nhưng… Đối với một người dáng vẻ ngây thơ như gấu ngựa này có thể giảng ra được lời nói này, thật đúng là làm cho người ta nghiêm túc không vùng dậy nổi a…
“Bất quá…” Inoue đột nhiên ngẩng đầu, đối với Haruhisa cười cười. “Nếu như là trời quang lên cao hay gì đó, anh nhưng là có thể xem xét lo lắng, phóng khoáng yêu cầu.”
Inoue đứng ở hướng ngược chiều ánh sáng, giống hệt như lần đầu tiên khi Haruhisa nhìn thấy hắn.
Khóe môi hắn dần dần mở rộng thành một độ cong ấm áp, phảng phất như gió nhẹ đầu xuân.
Haruhisa dường như ngửi thấy được một mùi hoa nhàn nhạt…
“Ui…”
Đầu ngón tay đột nhiên đau xót, Haruhisa cúi đầu, vừa nhìn thấy. Hóa ra cô đã không cẩn thận để nắm tay lên kim cài áo, trên cây kim còn dính một điểm đỏ tươi.
Đây là một kết cục nhanh gọn lẹ…
Haruhisa buồn bực dùng tay kia niết ngón tay, vừa cẩn thận đem kim cài áo dính vết máu lau sạch sẽ.
“Em không sao chứ?”
Inoue đã đi tới, nhìn Haruhisa bị thương ở đầu ngón tay, hơi nhíu mày.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, không quan…”
“Haruhisa…”
Đột nhiên, một âm thanh cắt đứt “lời nói hùng hồn” của Haruhisa. Cô thò người ra, cách hướng cửa nhìn lại, một đầu tóc màu đỏ tươi đẹp mắt nhất thời nhảy vào mi mắt.
“A! La La La, sao cậu lại đi đến đây?”
Haruhisa quên luôn đầu ngón tay của chính mình, vui vẻ chạy đi qua.
“…”
Gaara không hé răng, cầm tay Haruhisa lên, cẩn thận nhìn chằm chằm, đem ngón tay Haruhisa bỏ vào miệng, tinh tế mà hút lấy.
Mặt Haruhisa ửng hồng lên, phản ứng đầu tiên chính là đem ngón tay rút về ——
Dưới ánh mắt của công chúng, còn có người ngoài ở đây. Mức độ của loại thân mật này, cô có chút thích ứng không được tốt a…
Inoue đứng ở trong tiệm, trong tay còn giơ nửa hộp phụ kiện gì đó còn chưa được treo lên hết.
Cách Haruhisa – người đang đứng đưa lưng về phía hắn. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt của cậu con trai tóc đỏ kia, ánh mắt đó lạnh lẽo như băng, nhọn như lưỡi dao.
Hắn như có đăm chiêu cúi đầu. Khi lại ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng không lạnh không nóng chiếm lấy khuôn mặt, không chịu thua ai, thân cận hướng về phía Gaara tươi cười.
“Haruhisa, về nhà?”
Gaara nắm lấy cổ tay Haruhisa. Đem cô hướng về phía mình một bước, nhưng tầm mắt vẫn như cũ dừng ở trên người của Inoue.
Haruhisa dự đoán thời gian một chút, quay đầu lại  nhìn Inoue:
“Ông chủ?”
Inoue giấu đi ánh sáng lóe ra ở trong mắt, ôn hòa nói với Haruhisa:
“Hôm nay tới đây thôi, trở về đi.”
Haruhisa gật gật đầu, lúc này mới lôi kéo Gaara đi về nhà.
Trên đường về nhà, Haruhisa hỏi:
“Hôm nay sao cậu lại đi đến đây?”
“… Đi ngang qua.”
Gaara không quá tự nhiên nghiêng đầu, bài trừ hai chữ.
“Như vậy à.” Haruhisa biến đổi hành động trước, một bên nhìn Gaara, một bên cười tủm tim nói. “Vậy về sau, mỗi ngày cậu đều đi ngang qua đây đi? Có được hay không?”
Cô cuối cùng cũng đã có thể đợi được đến lúc bạn trai của mình tới đón mình khi tan ca rồi!
Trong lòng Haruhisa như là được bôi một lớp đường ngọt ngào, liền ngay cả ha hả ra một hơi, đều mang theo hương vị ngọt ngào.
Gaara nhìn khóe mắt đuôi lông mày của người con gái ấy đều treo đầy sung sướng. Không tự chủ được gật đầu, tầng âm u sâu trong đôi mắt dần dần tan biến.
************************************
Từ ngày đó trở đi, chỉ cần Gaara không có đi nhận nhiệm vụ, thì đều sẽ đi đến “Cửa hàng vạn năng” chờ Haruhisa rồi cùng nhau về nhà.
Thỉnh thoảng, thời gian vào buổi sáng cũng có đủ như lời nói, còn có thể cùng Haruhisa đi dạo một vòng.
Đối với điều này, Haruhisa thật vui vẻ.
Chỉ có duy nhất một chuyện làm cho cô cảm thấy xấu hổ, chính là mỗi lần Gaara phải đi, hắn đều chủ động hôn một chút lên trán của cô.
Nụ hôn tạm biệt cái gì… đúng là tốt vô cùng!
Nhưng, mỗi lần như vậy có thể không cần ở trước mặt Inoue diễn đoạn phim tình cảm này được không a…
Haruhisa nhìn thật lâu Inoue ở đối diện ‘tự tiếu phi tiếu’. Trong lòng rối rắm vạn phần.
Hôm nay, Haruhisa đang giúp Inoue kiểm kê đơn đặt hàng. Bỗng nhiên Temari hùng hùng hổ hổ chạy vào, cô cầm trụ tay Haruhisa còn đang tính sổ sách, sốt ruột nói:
“Haruhisa! Vào lúc đi nhận nhiệm vụ, Gaara đã bị thương! Vừa được đưa đi đến bệnh viện!”
Trong lòng Haruhisa kinh động, cuống quít ném luôn bút trên tay. Ngay cả nói với Inoue một câu cũng đều không nói, liền cùng với Temari chạy ra ngoài.
Inoue ngồi ở trên ghế dựa tại sau quầy hàng. Đáy mắt hiện ra một tầng ý cười mơ hồ…
************************************
Lúc Haruhisa chạy đến bệnh viện, trị liệu đã kết thúc.
Trên người Gaara tỏa ra nhàn nhạt mùi vị của thuốc sát trùng, cánh tay phải được quấn một tầng băng gạc thật dày.
“La La La…”
Haruhisa vừa mới nói ba chữ, liền vội vàng cắn môi, im miệng.
Gaara nhìn đáy mắt Haruhisa có một tầng ánh sáng nước mênh mông, nâng mặt khác của cánh tay, hướng về phía cô vẫy vẫy.
Temari không có cùng tiến vào, cô đi đến phòng bệnh của Kankuro.
Nhiệm vụ lần này do Kankuto cùng Gaara, còn có thêm một Ninja khác đi làm. Ba người đều bị thương, nhưng người bị thương nặng nhất chỉ có duy nhất một mình Gaara.
Thuật trị liệu của Làng Cát tuy đã chữa khỏi miệng vết thương ở trên người của Gaara, nhưng bởi vì thương thế ở trên cánh tay phải thật sự quá nghiêm trọng, bác sĩ vẫn cứ tiếp tục đề nghị Gaara cần phải nghỉ ngơi trong một thời gian.
Gaara kiên trì không qua đêm ở bệnh viện. Haruhisa không lay chuyển được ý định của hắn, chăm chú xin tư vấn của bác sĩ. Hết lần này đến lần khác, sau khi đã xác định rõ được những hạng mục cần chú ý, cô mới cùng Gaara đi về nhà.
“Làm sao lại không cẩn thận như vậy?”
Haruhisa một bên đút cơm cho bệnh nhân Gaara, một bên oán trách. Trong giọng nói mang theo nhàn nhạt đau lòng cùng nghĩ mà sợ.
Miêu tả của tác giả về thế giới Ninja trong anime còn kém xa trong thế giới đáng sợ này.
Gaara không phải là một người ‘bách chiến bách thắng’. Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ bị chảy máu, thậm chí sẽ…
Haruhisa nghĩ như vậy, nhịn không được run lên một chút.
Nhận thấy được cảm xúc biến hóa trong lòng Haruhisa, Gaara cúi đầu, nhẹ nhàng mà đem trán của hắn để trên trán của Haruhisa. Hắn nhìn thẳng đôi mắt màu hải đường hơi lấp lánh của Haruhisa, vững vàng nói:
“Tớ không có việc gì.”
Âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng lại rất có sức thuyết phục.
“Ừm…”
Haruhisa rầu rĩ lên tiếng, lại nhét một muỗng cơm vào trong miệng Gaara.
Từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên cô có chút hối hận. Hối hận bản thân chưa từng có kỹ năng cùng với nhẫn thuật cao siêu. Có thể vào lúc Gaara vần giúp đỡ, đứng ở bên cạnh hắn…
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: chương này biểu thị sốt ruột  ~
Ta phải đi ra cửa trước.
Dân tình giúp ta bắt côn trùng ha ~~
Có ý kiến gì khác, muốn nói thì nói với Ngọc Án nga ~o(∩_∩)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.