Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— mặt trời lặn xuống sau đó tất nhiên lại dâng lên, nhưng điều đó một khi đã hạ xuống thì chính là hạ xuống.
************************************
“Được rồi! Nghỉ ngơi một chút.”
Bàn tay Maki vung lên, rốt cục tiến lên phía trước gác lại cuộc huấn luyện của hai đứa trẻ đang đánh nhau ở phía trước.
Temari đem cây quạt to lớn chống đỡ trên mặt đất, thở không ra hơi. Kankuro thì dứt khoát ngồi thẳng xuống, không đứng dậy nổi.
“Phù phù… Gaara, ” Temari nhìn cậu bé tóc đỏ luôn ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, thở hổn hển hỏi. “Thế nào gần đây cũng không nhìn thấy Haruhisa?”
Nói đến đây, bản thân Temari cũng cảm thấy kỳ quái, từ nhỏ đứa em trai này cùng với cô không thân cho lắm. Hơn nữa lại có một cái đuôi đi theo, khi đó, ít hay nhiều cô có chút sợ hắn.
Nhưng sau này cô mới phát hiện, em trai cô trừ bỏ mỗi điểm ít nói chuyện, bề ngoài lạnh lùng thì cũng không giống như lời của những người trong thôn nói nó tàn nhẫn vô tình, cùng lắm chính là một đứa nhỏ mặt than mà thôi.
Temari nhớ tới cô bé hay tươi cười kia, cô bé ấy không hề bài xích mà luôn dính chặt vào Gaara. Thời điểm tốt sẽ luôn mang theo đồ ăn vặt, không ngừng đưa cho Gaara, thời điểm Gaara nổi giận thì lại đánh một cước về phía hắn, nhìn cô cùng Kankuro thì vô cùng cả kinh. Kỳ lạ nhất là, khi ở bên cạnh Haruhisa, ‘Sa phọc cữu’ của Gaara giống như chưa từng có khởi động qua.
“Các ngươi cãi nhau?” Kankuro lại gần hỏi một câu.
Kankuro không giống Temari, có đôi khi hắn vẫn là sợ Gaara, nhưng hắn lại quá yêu việc Haruhisa thường xuyên mang đồ ăn tới nên đành phải liều mạng đi lại hỏi một câu.
“… Không có.” Gaara hơi mở mắt một chút, nhìn người đang ngồi chồm hỏm ở ngay trước mặt hắn. Một người, hai người đều là biểu cảm tò mò, “Ông nội của cô ấy bị bệnh.”
Chậc ~ rất tiếc nuối, không phải là bát quái…
Hai người nhất thời cùng đồng thanh “À” một tiếng, sau đó đi sang một bên.
“Được rồi, Kankuro, chúng ta lại tập một lần nữa chứ?”
“Ừ.”
Gaara: “…”
Gần đây tâm tình của Haruhisa không được tốt lắm.
Bệnh tình của Hatano Masago càng ngày càng nghiêm trọng. Uống nhiều thuốc cũng không thấy tốt lên. Đương nhiên đây không phải là điều chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là thái độ của ông.
Cũng chưa nói tới việc người bệnh không chịu phối hợp với việc trị liệu. Hatano Masago mỗi ngày luôn uống thuốc đúng giờ, thậm chí không cần cô phải nhắc nhở. Thế nhưng biểu cảm của ông thật sự quá ôn hòa, một chút cũng không giống như một người bị bệnh lâu ngày. Không có thống khổ, không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, ngược lại là một loại khó có thể nói rõ, giống như là trút đi được gánh nặng, như được giải thoát.
Có đôi khi ông sẽ nói: “Haruhisa, đừng chạy lung tung nữa, đi lại đây cùng ông nói chuyện một lát.”
Hoặc là: “Nếu Haruhisa lại cao thêm một chút thì tốt rồi.”
Có những lúc, ông luôn ngồi một mình ở trên xích đu, trên người khoác thêm một chiếc khăn thật dày, vẻ mặt điềm tĩnh mà uống trà, rồi sau đó lật sang trang thứ hai của cuốn vở chép tay.
Haruhisa vẫn còn là một đứa trẻ bảy tuổi. Có thể có một số điều cô đoán không đúng, cô đương nhiên biết về sau, không lâu nữa sẽ phải đối mặt với cái gì, cho nên dần dần trong tâm sinh ra phiền chán, muốn khóc, muốn hét lên, muốn đập nát chén dĩa trong nhà.
Cô nỗ lực khắc chế tất cả những cảm xúc phiền muộn của bản thân, cẩn thận mà chuẩn bị thuốc mỗi ngày cho ông.
Vào ban đêm, cô không dám ngủ say, sợ sẽ không thể nghe được tiếng ông gọi.
Cô tận lực cũng không đi ra ngoài, chính là ngồi ngốc ở nhà. Cười tủm tỉm cùng ông tán gẫu, ngẫu nhiên cũng sẽ nhõng nhẽo ngồi ăn vạ một chút, nói giỡn muốn ăn cơm nắm do ông làm.
Cô muốn làm một người cháu gái tốt.
Chỉ tiếc, tất cả những việc cô làm, lại không thể níu giữ được bước chân của thời gian…
Một ngày đêm ở trong tháng ba, Làng Cát khó có được trời quang mây tạnh.
Ánh mặt trời đầu mùa xuân còn thật nhu hòa, chiếu vào cát vàng hoang vắng trên đất, nhưng lại hiện ra những màu vàng không đồng nhất với nhau. Một chút tươi xanh quật cường từ cây khô ló đầu ra thăm dò, ngẫu nhiên có vài tiểu trùng không biết tên, xúc giác giơ lên, chống lại sáu bàn chân ngắn ngủn đang cấp tốc đi qua.
Gaara thành thạo khống chế được hạt cát, một bên làm phòng ngự, một bên chờ thời cơ tiến công —— hôm nay đến phiên hắn cùng Kankuro luyện tập.
Rất xa, trong sân huấn luyện xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, chậm rãi hướng về phía Gaara.
Gaara nhận ra người đó chính là Haruhisa, dừng lại thế tấn công. Kankuro bị hạt cát cuốn tới tận giữa không trung bởi vì Gaara đột nhiên thu tay lại, cuối cùng thẳng tắp rớt xuống dưới, trong miệng toàn là hạt cát.
Kankuro chật vật phun hạt cát: “Phi phi, Gaara, ngươi…”
Gaara không để ý hắn, mà là nhìn Haruhisa đang bước từng bước một tới gần.
Cả người Haruhisa đều mặc một bộ đồ màu xanh lá, gò má vô cùng tái nhợt. Hôm nay đôi mắt to phấn khởi ấy lại vô cùng yên lặng, thậm chí ngay cả phía dưới ánh mắt đều lộ ra một quầng thâm.
“Gaara.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, “Ông nội nói muốn gặp cậu.”
Tiếng nói của Haruhisa thoáng có chút khàn khàn, giống như một chiếc hộp không giữ được cát, chậm rãi theo giữa khe hở chảy xuống.
Gaara gật đầu, tiến lên một bước nắm tay Haruhisa, đi ra khỏi sân huấn luyện.
“Hô…” Sau một hồi nín thở thật lâu, Kankuro rốt cục cũng hồi phục được hô hấp bình thường, “Temari, đã xảy ra chuyện gì thế này?”
“…”
Temari nhìn hai bóng lưng dần dần biến mất, chợt nghẹn lời.
Haruhisa không biết đến cùng ông cùng Gaara đã nói những gì.
Cô thấy chân mày của ông luôn nhíu chặt đã trở nên thả lỏng, sau đó hai mắt dần dần nhắm lại…
Thật lâu sau, Haruhisa đi đến trước giường, ghé vào bên giường nhẹ nhàng mà nói: “Buổi sáng hôm nay con mới phát hiện, ngay cả một bộ quần áo màu đen hoàn chỉnh con cũng đều không có.”
Sau đó, một chuỗi nước mắt liền rơi xuống.
************************************
Trong tang lễ của Hatano Masago, Haruhisa ngoài ý muốn thấy được Kazekage đệ tứ.
Cả người hắn đều mặc một bộ đồ màu đen ngay ngắn, biểu tình nghiêm túc và trang trọng đứng trước bia mộ của gia gia.
Ông nội tinh tường nhớ được đồ ăn yêu thích của Kazekage đệ tứ. Cô cũng đã từng nghe qua Kazekage đệ tứ đối xử rất tốt với mẹ Kana trong nhiều năm qua.
Nhưng hiện tại đối với việc này, một chút hứng thú cô cũng đều không có.
Gaara đứng ở bên cạnh cô, luôn luôn nắm tay cô. Tay của Gaara thì lành lạnh, còn tay của cô thì tỏa ra hơi nóng, thậm chí còn đổ mồ hôi. Tựa hồ như muốn đem nước mắt không thể khóc ra hóa thành những giọt mồ hôi, rồi sau đó sẽ chậm rãi tiêu tán.
Temari cùng Kankuro cũng ở đây.
Toàn bộ thành viên trong đình Phong ảnh đều đến. Nếu ông nội ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ có chút kiêu ngạo mà nói: “Nhìn một chút đi, ở trong thôn, địa vị của lão già cũng rất là cao đấy!”
Hình tượng của ông trong lòng Haruhisa lập tức liền trở nên sinh động, làm cho cô rất muốn cười.
Cơ hồ cô đều có thể nhìn thấy được hai chòm râu của ông, nó chính là đang kiêu ngạo lay động, còn ở trong không trung họa ra những đường cong ngắn ngủi. Còn có tẩu thuốc lá kia chính là đang phát sáng, yên tĩnh nằm trên gối. Chờ đến khi nào ông tỉnh thì cầm nó lên rồi hung hăng vào hai cái.
“Hatano Haruhisa, không nên để cho ông nội cháu lo lắng.” Đệ tứ mở miệng, âm thanh vẫn lạnh băng như trước, thật dọa người.
“…” Haruhisa hướng hắn gật đầu, âm thanh có chút không lưu loát, “Cám ơn Phong ảnh đại nhân đã tới tham dự… tang lễ, ông nội nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”
Tay của cô bị Gaara nắm chặt hơn, có chút đau.
Đệ tứ liếc mắt nhìn con trai nhà mình, nói tiếp: “Một mình cháu, e rằng không có biện pháp để tiếp cuộc sống, trong thôn có…” Đệ tứ dừng một chút, xẹt qua một ít từ ngữ, “Cháu có muốn đi hay không?”. Đam Mỹ Hiện Đại
Cô nhi viện a…
Haruhisa lặng lẽ nghĩ. Nhìn không ra, Phong ảnh đại nhân cũng có một mặt quan tâm đến người khác như vậy.
“Cháu sẽ cân nhắc, cám ơn Phong ảnh đại nhân.”
Haruhisa cúi người xuống, một mặt cung kính bái một cái.
Bốn đời “Ừ” một tiếng rồi không nói chuyện. Ánh mắt dừng ở trên bia đá của Hatano Masago, lại giống như lướt qua tấm bia đá, nhìn về phía nơi xa xôi.
Buổi tối, Haruhisa ngồi ở trên giường, đem bản chép tay của Hatano Masago chia đều ra để ở trên giường.
Gaara đứng ở bên giường, không có mở miệng nói chuyện. Trên thực tế, cả một ngày hôm nay, hắn đều không nói gì.
“Tất cả những thứ này đều là gia gia đã để lại cho tớ.” Haruhisa tùy tay cầm lấy một quyển, “Ta nên phải học hết mới được.”
“Ông nội nói ông đã sớm phát hiện ra tớ ở sau lưng ông vụng trộm làm ra vài món.”
“Ông nội nói tớ nếu như nỗ lực cố gắng, nói không chừng sau này so với ông tay nghề sẽ còn lợi hại hơn.”
“Ông nội nói…” Haruhisa nói không được nữa, cô nhìn những dòng chữ chằng chịt ở trên quyển vở, che kín mặt, “Ông nội thật đáng ghét, chữ viết lại nhỏ như vậy. Nhìn xem ánh mắt đều đau cả lên.”
“Haruhisa…” Gaara nhìn khe hở bàn tay Haruhisa không ngừng chảy những giọt nước mắt trong suốt, rốt cục mở miệng, “Cậu có muốn hay không chuyển đến nhà tớ cùng nhau sống chung?”