Đông Phong Ác

Chương 35: Chăm sóc




Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Hương Hương đợi đến khi Mộ Dung Lệ ngủ hẳn mới rời đi, nhưng thực ra khi nàng vừa đi Mộ Dung Lệ đã tỉnh dậy. Cho dù hắn bị thương cỡ nào, chỉ cần không chết thì tính cảnh giác vẫn không lúc nào lơi lỏng.
Hắn mở mắt, nhìn ánh tà dương đang chiếu qua song cửa sổ, có những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong đó. Vì thương thế của hắn rất nặng nên thái y đã căn dặn không được ra gió nhiều, cửa sổ chỉ mở một khe nhỏ, không nhìn rõ sắc trời cuối hè đầu thu bên ngoài.
Mộ Dung Lệ đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, từ khi hắn sinh ra trên đời, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình không có chuyện gì để làm như lúc này.
Hắn rất ghét cảm giác này, nhưng lại không lúc nào ngừng nghĩ về nó được. Thân thể Yến Vương không còn được như trước, giờ cũng là lúc nên nghĩ đến chuyện sau này. Nếu như ông có điều gì bất trắc, chẳng lẽ hắn và Mộ Dung Bác lại phải mang theo cả nhà già trẻ lớn bé cùng nhau chạy trốn một lần nữa sao?
Nữ nhân này và Hàn Tục, rốt cuộc là đã lên giường với nhau chưa? Vừa nghĩ tới thân thể trắng mịn mềm mại kia cũng từng run rẩy ở dưới thân huynh đệ mình, rên rỉ, được thỏa mãn thì hắn lại cảm thấy tức giận.
Lúc này Hàn Tục không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị hắn băm thành mấy mảnh rồi.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ không đỡ mũi tên kia. Chưa bao giờ nghĩ tới.
Hương Hương đi rửa cái bô sạch sẽ, lúc đi vào, nàng ngửi thấy mùi thuốc quả thật rất nồng——nguyên thuốc trị thương trong uống ngoài thoa của Mộ Dung Lệ thôi cũng đã có mấy loại. Mùi thuốc nồng như vậy, người nào mà nằm ở trong đó chắc sẽ rất khó chịu nhỉ?
Nàng hái một khóm hoa cúc đang nở rất đẹp ở ngoài mang vào trong phòng.
Lúc đi vào, nàng động tác rất nhẹ nhàng, nghĩ rằng Mộ Dung Lệ đang ngủ nên không muốn đánh thức hắn dậy. Mộ Dung Lệ cũng không nói gì. Chỉ nhìn nàng cầm hoa cúc cắm vào trong bình hoa bên cạnh, cầm kéo nhỏ tỉa cành lá, lại phun lên một chút nước thơm.
Mộ Dung Lệ nhìn sườn mặt của nàng, phát hiện ra nữ nhân này làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt như cầm kéo tỉa cành lá này, nàng cũng rất chuyên tâm, như là đang vẽ một bức họa truyền đời.
Tại sao lại có người xem những công việc bình thường là một hạnh phúc lớn lao như thế?
Hương Hương chăm chút cho bình hoa thật đẹp, xong xuôi mới cẩn thận nhặt lấy những cành lá vụn rơi bên ngoài mang đi vứt. Mộ Dung Lệ cho là nàng đi về chơi với con gái, con gái là bảo bối của nàng, hắn biết rõ điều đó.
Nhưng chỉ chốc lát sau nàng đã quay lại. Mộ Dung Lệ cảm thấy rất ngạc nhiên——rõ ràng là nàng không muốn ở bên cạnh hắn, điều này không phải hắn không biết.
Trong tay Hương Hương cầm một cái đĩa Cố nguyên cao, hiện tại Mộ Dung Lệ phải kiêng ăn rất nhiều, chỉ có thể làm chút bánh ngọt cho hắn ăn. Nàng để bánh ngọt xuống, nói: “Thiếp đọc sách cho Vương gia nghe nhé, Vương gia muốn nghe cái gì?”
Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Bổn Vương có bảo nàng đọc sách cho ta nghe sao?” Nói giống như là bố thí vậy, ai thèm quan tâm?!
Hương Hương hơi dừng lại, phảng phất như không nghe thấy, nàng cầm một quyển “Danh tướng lục” lên hỏi: “Quyển này thế nào?”
Mộ Dung Lệ liếc qua, nói: “Sáu tuổi đã đọc rồi.”
Hương Hương đứng dậy nói: “Vậy thiếp tới thư phòng của Vương gia tìm một chút, Vương gia muốn đọc cái gì?”
Mộ Dung Lệ trợn mắt——chẳng lẽ nàng không biết quân nhân ghét đọc sách nhất sao?! Nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nói: “Có quyển “Đại Yến bí văn”, nàng qua đó lấy đi.”
Hương Hương đáp một tiếng, còn có quyển sách này sao? Nàng chưa từng nghe tên. Nhưng mà nàng cũng không đọc được bao nhiêu sách, không biết cũng phải thôi….
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi lấy. Mộ Dung Lệ ra hiệu cho nàng ngồi ở đầu giường mình, Hương Hương nghe theo lời ngồi xuống, hắn khép hờ mắt, tùy ý để Hương Hương đọc sách cho.
Hương Hương mới đọc đoạn đầu, cả khuôn mặt đã đỏ ửng lên, tựa đề ở trên có ghi “Trộm phong lưu với thiếu nữ không nguyện ý, thư sinh tác chiến nơi am vắng.” *đại loại nó là dâm thư =))
Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, chậm rãi đọc từng chữ từng chữ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, Mộ Dung Lệ nhắm mắt lại. Thanh âm bên tai vẫn không hề dứt, nhưng cũng không phải quá ồn ào.
Cả đời hắn luôn rất quý trọng thời gian của mình, hiếm có lúc nào lại nhàn rỗi như vậy. Mà lúc này không thể động đậy, nghe những chuyện hoang dâm này, đột nhiên lại cảm thấy, thì ra nằm như vậy cũng không coi là quá tệ.
Hương Hương đọc hết dòng này sang dòng khác, lại cúi xuống nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn hoa cúc ở góc phòng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Nàng buộc lòng phải cắn răng đọc tiếp.
Cứ đọc như vậy đến hơn nửa cuốn sách, cuối cùng Mộ Dung Lệ cũng nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Hương Hương thấy sắc trời đã tối, nghĩ cũng nên đi chuẩn bị cơm tối cho hắn, nàng để sách xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi, Mộ Dung Lệ cầm một khối cố nguyên cao bỏ vào trong miệng nhai nhai. Miếng bánh kia mềm mềm, dẻo dẻo, không quá ngọt. Trong nhân có hạt hạch đào được giã nhỏ nên miệng thấm đẫm một mùi thơm béo ngậy.
Hương Hương trở lại Tẩy Kiếm Các, Tiểu Huyên Huyên đã được cho ăn sữa no nê, lúc này Thôi thị đang bế bé ra ngoài đi dạo một chút. Bên ngoài, mặt trời đã lặn, tiết trời mát mẻ. Bé huơ huơ cánh tay nhỏ dưới ánh tà dương, bi bô học nói.
Ánh mắt Hương Hương dịu dàng, đi qua hôn lên gò má mềm mại của bé một cái, bé ô ô quay đầu sang, nước miếng dính cả lên mặt nàng.
Thôi thị cũng không nhịn được bật cười, không ngừng bận rộn cầm lấy khăn lau mặt cho nàng.
Hương Hương lau mặt, đi vào trong phòng bếp nhỏ, sợ mùi khói dầu dính vào người bé con nên không để cho Thôi thị bế bé vào. Nàng nhìn những nguyên liệu Quản Giác đưa tới lúc tối, cảm thấy Mộ Dung Lệ chắc chắn sẽ không chịu được những món quá thanh đạm nên kêu Bích Châu đi tìm mấy cái lá sen về.
Còn nàng ở trong phòng bếp, đầu tiên vo gạo trước, sau đó đi luộc trứng gà và hạt kê, lại thái thịt gà thành từng miếng nhỏ. Đun chảo nóng cho thêm chút dầu mỡ, đem thịt đã được tẩm hương rồi thêm một chút gia vị xào chín, sau đó đi nấu cơm gạo nếp.
Lúc này lại cùng Bích Châu, lấy gạo nếp đã được nấu chín ra, đem thịt gà chín, trứng gà và hạt kê bỏ vào cùng với cơm, dùng lá sen bọc kỹ lại. Dùng sợi bông buộc chặt lá sen lại, cho vào trong nồi hấp, chưng cho đến khi lá sen đổi màu.
Đến khi cơm gà làm xong, nhìn thấy còn chút ngó sen, Hương Hương lấy mấy cái móng heo, cạo bớt lông đi, ninh nhừ lên, sau đó đun dầu sôi, bỏ thêm chút đường rồi cho móng heo vào.
Cho thêm một chút nước hầm lửa to.
Sau đó lọc hết xương, vớt móng heo ra ngoài để ráo nước, lại cho vào nồi nhỏ, thêm chút nước và gia vị, từ từ đun cách thủy. Tiện thể lấy ngó sen cắt thành khối, bỏ nồi nhỏ nấu lên, thêm chút mắm muối rồi chờ chín nhừ.
Canh móng heo ích khí bổ huyết sinh cơ, rất có lợi đối với ngoại thương. Hương Hương cho canh móng heo đã được nấu chín vào trong hộp mang đi.
Chương thái y vẫn đưa thuốc đến cho nàng, lúc Hương Hương bước vào Thính Phong Uyển, Mộ Dung Lệ đã ăn được không ít cố nguyên cao.
Thấy nàng đi vào, Mộ Dung Lệ vốn muốn ngồi dậy nhưng thực sự không được, Hương Hương vội vàng đi qua đỡ hắn. Chờ hắn ngồi ổn định, Hương Hương mới dọn cơm gà, canh móng heo lên. Kỳ thực chỉ có hai người, nhiều đồ ăn cũng ăn không hết, chừng này thôi cũng đủ rồi.
Nhớ tới lời Chương thái y dặn phải uống thuốc trước, Hương Hương thổi thuốc cho nguội, bưng qua. Mộ Dung Lệ cầm lấy, uống một hơi cạn sạch. Sau đó Hương Hương liền đút vào trong miệng hắn cái gì đó, ngọt ngọt, vị thuốc đắng nháy mắt đã tan hết.
Mộ Dung Lệ không hỏi là cái gì, Hương Hương cười, “Mứt quả đó.”
Mộ Dung Lệ không để tâm, chỉ một chút đắng cũng không coi là gì.
Hương Hương lấy cơm gà, móng heo ngó sen ra, tiếp tục gỡ bỏ xương, lấy thịt bón cho hắn ăn.
Lúc này Mộ Dung Lệ mới cảm thấy có được chút khẩu vị, ăn liền hai bát cơm gà, một chén canh móng heo. Hương Hương đợi đến khi hắn ăn no rồi, mới đi gặm những móng heo còn dư lại.
Dáng vẻ nàng ăn, cũng không phải là loại ưu nhã lịch sự của công tử thế gia tiểu thư khuê các gì, chỉ là gặm rất tùy ý, cũng không quan tâm xem mình ăn có khó nhìn hay không, dáng vẻ khiến cho người ta mới chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã rất muốn ăn rồi.
Đợi đến khi nàng ăn móng heo xong, lại ăn nửa bát cơm gà, Mộ Dung Lệ mới phát hiện hóa ra mình lại có thể nhìn một nữ nhân ăn như vậy. Xì, thật nhàm chán.
Hương Hương thu dọn bát đũa, lại đi đun nước nóng, giúp hắn lau tay, lau mặt. Chương thái y đi vào, thấy dáng vẻ hai người chỉ biết cúi đầu không dám nhìn, “Vương gia, ngài phải thay thuốc rồi ạ.”
Mộ Dung Lệ nói: “Để xuống đi.”
Chương Văn Hiển ngẩn ra——để xuống? Có ý gì đây?
Vẫn là Hương Hương nói: “Ta không biết là cần những loại thuốc gì, Chương Thái y chỉ cho ta một chút, ta giúp Vương gia thay thuốc.”
Chương thái y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm có phu nhân thật quá tốt! Vội vàng đem những loại thuốc cần dùng, cách dùng, truyền đạt lại hết cho Hương  Hương, Hương Hương chuyên tâm ghi lại.
Chương thái y vẫn không dám đi, đứng ở bên cạnh. Hương Hương nhẹ nhàng giúp Mộ Dung Lệ tháo dải băng đắp thuốc ra, cho dù biết rõ vết thương rất nghiêm trọng, nhưng khi vết thương lộ ra trước mắt nàng, nàng vẫn vô cùng kinh hãi.
Mũi tên lớn kia dường như đục ra nguyên một lỗ lên người Mộ Dung Lệ!
Động tác nàng rất nhẹ, thỉnh thoảng lại nhìn qua sắc mặt Mộ Dung Lệ. Hai mắt Mộ Dung Lệ khép hờ, không nhìn nàng, trên mặt cũng không có biểu cảm đau đớn.
Hương Hương tháo băng vải xuống, bôi thuốc mới lên, Chương thái y chỉ loại thuốc nào cần phải bôi chỗ nào, động tác của Hương Hương rất lưu loát.
Đợi thay thuốc xong, Hương Hương tiễn thái y ra ngoài, lúc này Chương thái y mới có dũng khí khẽ nói với nàng: “Phu nhân, thương thế của Vương gia vô cùng nguy hiểm. Bất kể thế nào người cũng nên khuyên ngài ấy một chút….chuyện phòng the….cũng phải cố gắng tiết chế ….”
Nghe xong, Hương Hương đỏ mặt tía tai, chỉ có thể gật gật đầu, cái gì cũng không thốt nên lời.
Sau khi Chương thái y đi, Hương Hương đi về, lại ôm Huyên Huyên đến chơi. Mộ Dung Lệ thấy nàng ôm con gái đi vào, đột nhiên cảm thấy, ừm, đây là nữ nhân của hắn, con gái của hắn.
Đưa tay ra sờ sờ mặt Huyên Huyên, Huyên Huyên vốn đang chơi rất vui vẻ, nhìn thấy hắn đột nhiên lại òa lên khóc.
Mộ Dung Lệ thu tay về, hắn chau mày lại­——trẻ con thật là phiền phức.
Hương Hương vừa muốn nói chuyện, hắn trầm giọng nói: “Ôm ra ngoài đi.”
Ý cười Hương Hương khẽ dừng lại, buông mắt đáp một tiếng, ôm Huyên Huyên đi ra ngoài. Mộ Dung Lệ thấy ý cười giữa hai hàng lông mày nàng từ từ tan ra, không khỏi cũng có chút buồn phiền——chỉ là bảo nàng đưa cho vú em dỗ thôi, sao lại có bộ dáng này?!
Buổi tối Hương Hương cũng không tới nữa, Mộ Dung Lệ tức giận——mới nói có một câu mà nàng đã xụ mặt một đống cho lão tử rồi!
Có đến cũng không cho vào!
Lão tử chỉ có mình nàng hầu hạ thôi sao? Mẹ nó, Quản Giác đâu rồi, tên khốn này không muốn giữ đầu nữa rồi! Lại dám trốn biệt mấy ngày liên tiếp, ngay cả bóng dáng cũng không thấy!
Hắn đang tức giận, bên ngoài lại vang lên động tĩnh, là tiếng Hương Hương đi vào, thấy hắn còn chưa ngủ, nàng khẽ nói: “Huyên Huyên chơi rất vui, ngủ trễ một chút.”
Mộ Dung Lệ lạnh lùng nói: “Về ngủ đi! Ở đây không cần nàng chăm sóc!”
Hương Hương nhẹ giọng hỏi: “Vương gia muốn uống nước không?”
Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Hương Hương lại đưa chén nước qua. Mộ Dung Lệ uống lấy mấy ngụm, Hương Hương giúp hắn kéo màn xuống. Ngoài phòng có một cái giường, trong vương phủ đương nhiên có nha hoàn gác đêm, chỉ là Mộ Dung Lệ không thích có người ngủ ở ngoài phòng hắn, lúc này mới lui ra.
Nhưng mà giường chiếu vẫn để đó, Hương Hương trải giường ra, liền để nguyên y phục như vậy mà ngủ. Cả ngày nàng đều bận rộn, nghỉ ngơi một canh giờ làm sao mà đủ? Đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Lệ không ngủ được, ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi. Hắn mở to mắt, nhìn mành cửa, bên tai là tiếng hô hấp mơ hồ của nàng.
Hắn lại hơi bất mãn——con cũng đã sinh rồi, sao nàng còn không vào ngủ bên cạnh hắn?
Hương Hương thật ra không có ý ngủ bên cạnh hắn, nơi đây là Thính Phong Uyển, là nơi ở trước kia của Lam Dụ.
Mộ Dung Lệ hẳn rất ghét nàng ở chỗ này chăng? Cho nên lúc nàng ôm con đi vào, hắn mới không vui như vậy.
Nàng cẩn thận từng tí tí một, không dám động dù chỉ là một cái lá, cành hoa. Chỉ sợ nếu như động phải vật gì Lam Dụ thích, làm lộn xộn nó, làm hư nó, sẽ khiến cho hắn tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.