Đông Phong Ác

Chương 43: Chân tâm




Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Hương Hương muốn gặp Mộ Dung Lệ, nhưng nàng lại không ra ngoài được. Gần đây Mộ Dung Lệ ngay cả vương phủ cũng không về, nếu có về thì cũng ở lại Thính Phong Uyển, không đi bất cứ chỗ nào khác.
Ban đêm, Hương Hương đang nghĩ cách, Bích Châu dùng mũ trùm đầu che mặt đi tới. Hương Hương ngẩn ra, Bích Châu nhìn thấy nàng cũng không hành lễ, nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Hương Hương lại ngẩn ra, đây đâu phải Bích Châu, rõ ràng là Bệ Cẩm Bình. Nàng lấy làm kinh hãi——Không phải Cẩm Bình cũng đang bị cấm túc sao? Sao muội ấy lại có thể ở chỗ này?
Bệ Cẩm Bình còn nhỏ, nhí nha nhí nhảnh. Mặc dù sợ Mộ Dung Lệ, nhưng những người khác nàng không sợ. Dù sao cũng là tiểu vương phi trên danh nghĩa, mọi người cũng không dám chọc đến nàng.
Nàng vào phòng, kéo lấy tay Hương Hương, thấy Hương Hương mới có vài ngày ngắn ngủi mà đã gầy đi rất nhiều, không khỏi đau lòng, “Hương Hương tỷ tỷ, tỷ không cần vội. Hai ngày nữa ta liền vào cung xem Huyên Huyên, không có chuyện gì đâu.”
Hương Hương khẽ hít vào, hai tay nắm lấy tay của Bệ Cẩm Bình, động viên ngược lại nàng, “Ta không sao, muội quay về Mãn Tinh Lâu đi. Nếu như vương gia thấy được, lại nổi giận đấy.”
Bệ Cẩm Bình nói: “Hắn thật xấu xa, hèn gì trong Tấn Dương thành nhiều quý nữ vương hầu như vậy lại không có người nào bằng lòng gả cho hắn! Tỷ của ta nghe nói phải gả cho hắn liền sợ đến đổ bệnh luôn!”
Mặc dù trong lòng Hương Hương lo buồn, nhưng lại bị Bệ Cẩm Bình chọc cho khẽ cười. Sau đó lại thở dài, “Quý nữ vương hầu cùng với tiểu dân thăng đấu, mỗi người có một cái bất đắc dĩ riêng. Ngài ấy bảo vệ quốc gia, vào sinh ra tử, Cẩm Bình, ta tự biết không so được với ngài ấy. Ta chỉ muốn Huyên Huyên quay về mà thôi.” Ở điện Chương Văn của Thư Phi, chưa chắc đã là đất phúc. Chính bản thân nàng đã từng trải qua, không muốn nữ nhi của mình có bất cứ điều gì nguy hiểm nữa.
Bệ Cẩm Bình thấy Hương Hương nước mắt lưng tròng, không khỏi cũng muốn khóc, “Hương Hương tỷ tỷ, tỷ đừng buồn quá. Ta cũng rất nhớ nương, ta hiểu rõ cảm giác khi phải rời xa bà ấy là như thế nào.”
Nàng khóc trước, Hương Hương ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Mộ Dung Lệ ngay cả lễ lại mặt cũng không thèm để ý tới, từ khi nàng gả đi đến này, cũng chưa từng trở lại Bệ gia.
Bệ Thiệu Thành tự biết mình đuối lý, chỉ sợ sát tinh này nổi giận, lại không dám đến trêu chọc. Ngày thường lúc vào triều đều hận không thể không gặp mặt hắn. Nhưng đã có tầng quan hệ này, ông ta với Mộ Dung Bác lại không có chút khúc mắc nào.
Bệ Cẩm Bình khóc một hồi, lau sạch nước mắt, nói: “Tỷ tỷ, thị vệ bên ngoài cũng rất ngốc, tỷ có thể học cách này của ta, giả dạng làm Bích Châu rồi lẻn ra ngoài.”
Hương Hương lấy làm kinh hãi, Bệ Cẩm Bình nói: “Ta đi vào cung của Thư Phi nương nương, lén đem Huyên Huyên ra, tỷ mang theo Huyên Huyên trốn đi, không bao giờ để hắn tìm thấy nữa, tỷ thấy thế nào?”
Hương Hương dở khóc dở cười, “Đứa nhỏ ngốc này, ta không đi được. Ta còn có người nhà, ta không thể trở về, nhưng nếu ta rời khỏi đây mà không về, bọn họ chắc chắn sẽ lo lắng cả đời mất.”
Bệ Cẩm Bình ở lại với nàng một lúc, Hương Hương nói: “Sau này muội đừng tới đây nữa, muội là vương phi, làm vậy để người ta nhìn thấy còn ra bộ dáng gì.”
Bệ Cẩm Bình cũng chuẩn bị đi, lúc gần đi, nàng cắn cắn môi, chần chờ nói: “Hương Hương tỷ tỷ, hắn sẽ không giết trẻ con chứ?”
Hương Hương nói: “Sẽ không đâu, nhưng muội cũng phải vì tương lai của mình mà suy nghĩ một chút. Dù sao muội cũng là Vương phi danh chính ngôn thuận hắn cưới về, cũng không thể vắng vẻ mãi như vậy được.”
Bệ Cẩm Bình gật gật đầu, nói: “Trời không còn sớm nữa, tỷ đi ngủ trước đi.” Hương Hương tiễn nàng ra tới cửa, nàng quay đầu, đột nhiên nói: “Hương Hương tỷ tỷ, nếu như hắn đánh chết ta, tỷ kêu hắn hãy lặng lẽ chôn ta, đừng để cho mẫu thân ta biết.”
Lời này lại làm cho Hương Hương sợ hết hồn, “Nói bậy gì đấy!”
Bệ Cẩm Bình không nói gì, ra khỏi Tẩy Kiếm Các, thấy bốn bề vắng lặng, liền giống như một con chuột, lén lút chạy vào Thính Phong Uyển. Mộ Dung Lệ còn chưa trở lại, ở Thính Phong Uyển chỉ có hai hạ nhân, cũng không để ý. Trời lạnh như này, bọn hạ nhân cũng đều vùi ở trong phòng uống rượu mà thôi.
Bệ Cẩm Bình chui vào phòng ngủ của Mộ Dung Lệ, sau tấm bình phong có một bồn tắm, là nơi bình thường hắn vẫn tắm rửa. Bên cạnh bồn tắm là một tầng giá gỗ, ở trên để rất nhiều khăn tắm trắng.
Bệ Cẩm Bình còn nhỏ, liền chui xuống dưới một cái khăn tắm, trốn thật kỹ.
Mộ Dung Lệ gần đây thường về trễ, Hàn Tục bị hắn cách chức, dù sao cũng phải tìm một người thích hợp đến dẫn binh. Nhưng mà thương lượng cả nửa ngày cùng Chu Ức, cũng chỉ có phó tướng Trần Chiêu của Hàn Tục là người thành thực có thể dùng.
Rõ ràng Mộ Dung Lệ không hài lòng lắm, mặc dù Trần Chiêu đáng tin nhưng nếu so với Hàn Tục thì vẫn còn kém xa. Tướng tài không phải cứ nói tìm là tìm ngay được. Nhất thời cũng không có biện pháp nào khác.
Hạ nhân đưa nước đến để hắn tắm rửa, Mộ Dung Lệ tắm nước nóng, đang định lấy khăn tắm lau người, đột nhiên phát hiện một đỉnh đầu đen ở phía dưới giá áo!
Mẹ nó, thật khiến cho lão tử giật mình không ít!
Thiếu chút nữa là một đao bay qua, liền thấy cái đầu nhỏ kia ngẩng lên, định thần nhìn lại, cái đầu nhỏ đó lại chính là vương phi mười hai tuổi của hắn, Bệ Cẩm Bình!
Bệ Cẩm Bình cũng không phải cố ý——chờ lâu quá, nàng liền ngủ thiếp đi. Lúc này khăn tắm bị lấy ra, ánh nến chiếu vào, khiến nàng liền tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn thấy phần thân trên trần trụi cường tráng của Mộ Dung Lệ, lập tức liền hét lên một tiếng chói tai, hai tay che mắt lại! Nguy rồi, nguy rồi, nương từng nói qua nếu nhìn  thấy nam nhân không mặc quần áo, nhất định sẽ có em bé!
Mộ Dung Lệ thực sự muốn bùng nổ, mẹ nó, hắn dùng khăn tắm che lấy bộ phận trọng yếu nhất lại, trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất là tìm ra lý do thật tốt vào, giải thích tại sao lại ở đây.” Nếu như con mẹ nó, ngươi trốn ở chỗ này là để nhìn lén Bổn vương tắm, hai mắt chó của ngươi chắc chắn sau này sẽ không có chỗ dùng nữa đâu.
Hai chân Bệ Cẩm Bình đã tê rần hết lên, lúc này bị hù dọa, lại càng không đứng lên nổi. Nhưng mà nàng vẫn run run nói: “Bọn họ nói, ngươi phát hiện một người đàn ông ở trong phòng của Hương Hương tỷ tỷ, ngươi liền nói Hương Hương tỷ tỷ vụng trộm với người ta!”
Gân xanh trên trán Mộ Dung Lệ nhảy loạn lên, Bệ Cẩm Bình chỉ cảm thấy muốn đi tè, nhưng chỉ kẹp hai chân lại, không được, ta phải nói hết đã. Ta muốn đưa Huyên Huyên trở lại bên cạnh Hương Hương tỷ tỷ. Nàng nói: “Vậy bây giờ trong phòng ngươi cũng phát hiện có người khác, cũng là ngươi vụng trộm với người ta sao?!”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói cũng lớn hơn——ưỡn ngực nhỏ lên, vẻ mặt “Ta đã nói xong rồi, ngươi giết ta đi.”
Mộ Dung Lệ thấy bộ dáng anh dũng hy sinh của nàng, cực kỳ phẫn nộ. Hắn thật sự không thể đi giết một nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh! Hắn lại càng không giỏi việc nói đạo lý cùng nữ nhân!
Bệ Cẩm Bình nhìn lên, thấy hắn vẫn chưa qua đây, liền nghĩ dù sao cũng sẽ chết, nói thêm vài câu luôn đi. Nàng nói: “Ngươi biết rõ Hương Hương tỷ coi Huyên Huyên như tâm can bảo bối, ngươi lại muốn ngăn trở tình cảm mẹ con của hai người! Tẩy Kiếm Các nhiều người như vậy, huống hồ lúc đó ta còn ngủ chung một giường với Hương Hương tỷ, sao ngươi không chịu đi hỏi rõ trắng đen chứ hả?! Nếu như ngươi không tin lời nói của ta, ở đó còn nhiều ma ma, nha hoàn, nhũ mẫu, chẳng lẽ lời nói của tất cả mọi người ngươi cũng không tin? Một người như ngươi, lời nói của thê thiếp không tin, của hạ nhân không tin, ngay cả của huynh đệ gắn bó cũng không tin, chỉ biết tin chính mình thôi!”
Vừa nói chuyện, vừa ủy khuất khóc lên, “Hương Hương tỷ cũng đã gầy đến vậy rồi, ngươi thực sự muốn giết chết tỷ ấy sao, ngươi có dễ chịu không?!”
Mộ Dung Lệ sớm đã đi về phía nàng, đưa tay muốn xách nàng ra ngoài. Tay còn chưa đụng tới nàng, chỉ thấy dưới thân nàng có một dòng nước chảy ra….thật sự bị dọa đến tiểu ra quần.
Mộ Dung Lệ thật sự là….mẹ nó, còn tưởng ngươi ăn gan hùm mật báo….
Hắn cả giận nói: “Các ngươi đều là người chết hết rồi sao? Đưa nàng ta đi ngay!”
Bọn hạ nhân kỳ thực đã sớm nghe thấy động tĩnh, lúc này vừa nghe thấy hắn quát lớn, liền vội vàng đi đến đưa Bệ Cẩm Bình ra ngoài. Nước mắt Bệ Cẩm Bình òa ra, khóc không thành tiếng. Mộ Dung Lệ quả thực muốn hét ầm lên a, mẹ nó chứ, lão tử đây còn chưa có đánh chết ngươi, ngươi liền định khóc như chết rồi sao!
Bệ Cẩm Bình vẫn cứ hai tay che lấy mặt, quá mất mặt, quá mất mặt rồi! Mười hai tuổi cũng cần phải có mặt mũi!
Vì sao lúc ra cửa mình lại không mặc một cái quần màu vàng đất cơ chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.