Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Chương 74: Khai bao




Ngày hôm sau, thông báo ngừng hợp tác với nhà sản xuất bộ phim "Chuông đổ lúc 0h". Ekip cần tìm một nhà sản xuất khác. Sóng gió của bộ phim lần nữa lại dấy lên.
Ba giờ sáng, Chu Luân đang một bài viết mới, ngụ ý rằng hắn chỉ muốn hợp tác với người muốn làm việc, có tinh thần làm việc, hăng hái học hỏi chứ không phải một người mê tín dị đoan bất chấp cúng bái không nhìn mặt người khác. Tuy lời văn có chút khó hiểu nhưng vẫn có fan nhận ra Chu Luân đá xéo việc nhà sản xuất này không lo làm việc mà chỉ biết mê tín dị đoan.
Có fan kêu hắn đi ngủ đi, khuya rồi. Có người nói rằng chuyện tâm linh không đùa được đâu, có lòng thành tâm cúng bái thì phim mới nổi, mọi việc mới êm xui. Nào ngờ Chu Luân đáp trả người nọ rằng tâm linh không phải là mê tín dị đoan và ngược lại, vả lại có bộ phim nào không cần có sự chỉn chu, tâm huyết, chỉ cần thành tâm cúng bái là tự nhiên nổi lên không. Mặc dù ăn nói có hơi cộc cằn nhưng Chu Luân nói đúng. Fan thấy hắn có vẻ căng liền năn nỉ hắn đi ngủ đi.
Khúc Hạ với tay giành điện thoại, còn chu đáo dùng ngón tay kéo giãn đôi mày đang nhíu chặt của hắn ra: "Đừng quạo. Sẽ xấu."
"Em dám chê anh xấu à?" Chu Luân không ngủ được, không ngờ Khúc Hạ cũng không ngủ cùng hắn.
Hắn ôm cậu, hôn hôn vành tai Khúc Hạ: "Em bị bắt nạt không nói anh nghe, hửm?"
Cậu không biết vì sao Chu Luân biết chuyện cậu bị người ta gián tiếp cúng vong. Thực ra chuyện này cậu không biết cũng phải. Chuyện này là do Yến Hà nói cho hắn biết.
Sau khi xác định tình cảm của mình dành cho Khúc Hạ, hắn đã đi tìm hai fan cứng của cậu là Yến Hà và Hân Thi để nhờ vả, nói thẳng ra là nhắc fan vợ nếu thấy vợ bị bắt nạt phải méc với hắn ngay.
Khúc Hạ thấy trong mắt hắn có hằn lên vài tơ máu mỏng thì thấy đau lòng: "Hay là anh thử ngủ ở nơi khác xem. Anh sẽ ngủ ngon hơn. Có em bên cạnh dễ làm anh gặp ác mộng."
Chu Luân không ngờ Khúc Hạ nhìn ra được. Cũng phải, cậu thông minh và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, chuyện này sớm muộn gì cậu cũng phát hiện thôi.
Chu Luân đau lòng ôm chầm lấy cậu, dụi dụi tìm mùi hương dễ chịu tren da thịt Khúc Hạ: "Tôi muốn ở cạnh em, đừng đuổi tôi đi."
Khúc Hạ cũng dụi dụi lại mấy cái. Ở trong căn phòng nhỏ, người thương đang kề da kề thịt, chuyện gì nên làm cũng phải làm. Khúc Hạ cảm giác được thứ kia của hắn đang cứng dần lên, cậu có cảm giác thứ gì bên dưới của cậu cũng bắt đầu thay đổi.
"Nếu anh không ngoan ngoãn đi ngủ thì em... sẽ bắt anh làm một vài chuyện." Khúc Hạ nói lí nhí, cũng may Chu Luân kề tai sát cổ cậu mới nghe được.
"Làm chuyện gì?" Chu Luân cười khẽ.
Khúc Hạ nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chẳng hạn như... dùng cái này... thọt vô lỗ của em... làm em... s..." Khúc Hạ vừa nói vừa vói tay xuống đũng quần hắn.
Nhưng không đợi cậu nói ra từ cuối, Chu Luân đã đè cậu xuống giường. Trông dáng vẻ gấp gáp của hắn, Khúc Hạ càng thêm xấu hổ.
"Quân tử nhất ngôn, nói rồi không được lâm trận nuốt lời."
Khúc Hạ bĩu môi: "Ai thèm bỏ trốn, anh không lo cái thứ này của anh vừa mới thấy kinh thành của em đã tước vũ khí đầu hàng à?"
Chu Luân khẽ cười, ai đầu hàng ai còn chưa biết à.
Ba giờ sáng, có hai con người thức dậy sớm để tập thể dục.
Khúc Hạ không biết Chu Luân có tước vũ khí đầu hàng sớm hay không, cậu chỉ bên bên dưới cổng thành bị pháo cối đâm muốn sập luôn cái cổng. Đê vỡ liên tục làm trước trào lênh láng, thân là tướng quân mà cậu không thốt nổi một câu cổ vũ quân binh của mình.
"Anh... chậm chậm... em sắp chịu không nổi rồi..."
Chu Luân thở dốc, vừa nghe Khúc Hạ kêu chậm thôi hắn liền tiến quân thần tốc làm cậu không kịp ré lên, chỉ biết ngửa cổ mặc kệ địch đang vây bốn phương. Chân Khúc Hạ gác lên vai của đối phương, lại bị người ta nhẹ nhàng cắn bắp chân một cái. Khúc Hạ đang trong cơn sóng dập dìu chỉ biết rùng mình mặc cho người ta bắt nạt.
Áp đảo kinh thành lần một, lần hai, lần ba thì sẽ có lần thứ N. Mà lần này Chu Luân còn bắt con người ta dùng ta dùng chân lau súng ống của hắn. Khúc Hạ ấm ức chỉ biết khóc thút thít hỏi hắn súng ống sạch chưa, cậu sắp bị lột da chân tới nơi rồi.
Có lúc Khúc Hạ giận dỗi đạp bỏ súng ống của hắn. Cuối cùng kinh thành lại chịu thêm một tổn thất lớn.
Khúc Hạ ngủ không biết trời trăng mây nước gì, lúc tỉnh dậy đã hơn 11 giờ trưa. Cậu vừa muốn ngồi dậy thì có bàn tay đưa ra đỡ lưng cậu. Khúc Hạ nũng nịu ngã vào lòng đối phương, dụi mắt muốn tỉnh. Chu Luân được ăn no, vô cùng vui vẻ hôn hôn trán cậu: "Bé ngoan, anh mang đồ ăn sáng lên cho em nhé?"
"Em muốn đánh răng rửa mặt trước..." Khúc Hạ nũng nịu, đêm qua la hơi nhiều nên giọng khàn mất rồi.
Ánh mắt Chu Luân rơi trên hai hạt đậu bị hắn dày vò từ màu hồng thành màu đỏ. Khúc Hạ phát hiện ra, kéo chăn che lại: "Méc mẹ anh, anh dám khi dễ em."
"Anh chờ em khi dễ lại đây." Chu Luân cười vô lại.
Buổi sáng Chu Luân làm bún nước cho cậu ăn. Mặc dù đêm qua hơi phóng túng nhưng Chu Luân biết cách săn sóc nên cậu thấy khỏe lắm, không có bị hành sốt hay qua đau rát ở bên dưới. Chỉ có là... eo cậu mỏi lắm, làm cậu lười vận động mà thôi.
Ngược lại Chu Luân đã ăn được con người ta rồi, vui vẻ khoe chiến tích cho cả nhà biết. Không bao lâu sau bà Lan Chi sai người mang đồ tẩm bổ đến cho Khúc Hạ. Thấy gà hầm, nhân sâm và đủ thứ bồi bổ khác, Khúc Hạ tưởng cái này Chu Luân mua, cậu tự hỏi cậu già đến độ mới làm có vài hiệp mà cần phải ăn đồ bổ xương rồi sao.
Khúc Hạ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, một lúc lâu sau cậu mới nói: "Anh... em nhỏ tuổi hơn anh luôn đấy, nhỏ hơn rất nhiều, gần nửa con giáp... cho nên... anh mới là người được bồi bổ chứ?"
Giọng khàn khàn quyến rũ lắm, làm Chu Luân nờ ưng nưng sắc.
Chu Luân hắng giọng ngượng ngùng. Hắn âm thầm gửi tin cho bà Lan Chi, bà ấy gửi đồ bổ nữa có khi hắn sẽ bị người ta đuổi ra đường mất.
Mười giờ sáng, Chu Luân đã đăng một tấm ảnh tự chụp bản thân mặc tạp dề với dòng caption "Làm một chú ong chăm chỉ."
Bên dưới fan thi nhau liếm màn hình, ngày nghỉ mà Chu Luân không nướng thêm, còn dậy nấu ăn nữa, chăm chỉ quá chừng.
Nhưng nhìn lại thời gian hắn đăng bài, fan tự huyễn hoặc hắn bảy giờ sáng thức dậy, quần quật cả buồi mười giờ mới có thời gian rảnh đăng bài tạo phúc lợi cho fan.
Mà người biết sự thật đằng sau – Khúc Hạ cười khúc khích. Chu Luân mon men leo lên giường, sau đó ôm Khúc Hạ vào lòng, để cậu gác đầu lên ngực hắn.
Chu Luân thầm nghĩ viễn cảnh hạnh phúc này cứ duy trì mãi mãi thì hay biết mấy.
Đột nhiên Chu Luân lại thả một câu nói mang tính sát thương cao: "Khi nào mình làm đám cưới?"
Khúc Hạ kinh ngạc nhìn hắn. Chu Luân hơi bĩu môi: "Anh cũng muốn có đám cưới."
Tháng sau sẽ một cô ca sĩ tổ chức tiệc cưới hoành tráng, chấn động nhất nhì cả showbiz luôn, hắn muốn có một cái đám cưới hơn như thế nữa.
Khúc Hạ cụp mi mắt. Cậu biết hắn đang muốn khoe với cả thế giới biết rằng cậu là bạn đời của hắn. Đây là thứ mà hai đời cậu không nghĩ tới.
Khúc Hạ đợi một lúc lâu mới nói: "Khi nào anh yêu em đủ nhiều..."
Khúc Hạ vùi mặt vào ngực hắn che giấu cảm xúc ngượng ngùng và hạnh phúc hiện giờ. Cậu bây giờ rất muốn đứng trước mặt Tố Tố chống nạnh cười ha hả. Sao nào, người đàn ông mà cô nhắm tới rất yêu tui đấy nhé.
Trước mặt mình là sáu khối cơ bụng rắn chắc của anh người yêu, tự nhiên cậu nhớ tới trend khoe múi bụng bạn trai hot dạo gần đây. Cậu không nhịn được mon men vuốt ve chúng. Chu Luân cười khẽ, nói thì thầm vào tai cậu: "Em vuốt xuống dưới nữa thì anh càng thích hơn."
Khúc Hạ nghe xong toàn thân cứng đờ, ngón tay chỉ quanh quẩn chơi đùa với khuyên rốn của hắn. Khúc Hạ mân mê viên ngọc đính trên rốn, thông qua ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, cậu nhìn thấ một đường vân khá dài trên viên ngọc.
Khúc Hạ nghi ngờ, bèn nhổm người cúi sát coi rõ hơn. Chu Luân còn tưởng Khúc Hạ định dùng miệng nên không dám động đậy gì.
"Anh, viên ngọc có vết nứt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.