Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Chương 92: Bữa tiệc nô lệ




Chu Luân nói: "Có lẽ có."
Khúc Hạ tròn mắt nhìn hắn.
Chu Luân cũng không chắc chắn lắm. Đôi mày hắn nhíu chặt lại, dường như sắp dính lại với nhau. Dưới sự mong chờ của Khúc Hạ, hắn nói tiếp: "Tôi không nhớ rõ lắm. Để tôi tìm người hỏi thử xem."
Khúc Hạ gật đầu lia lịa.
Chu Luân cảm thấy số lời nói của một đời người đã dốc hết sạch trong buổi chiều ngày hôm ấy. Hắn tận dụng triệt để các mối quan hệ, thậm chí gật đầu tham gia mấy bữa vốn dĩ ngày trước hắn chê không thèm tới.
Nhờ vậy hắn biết tối nay sẽ có một bữa tiệc đặc biệt.
Bữa tiệc nô lệ.
Kiếp trước Khúc Hạ được Hana sủng ái nên không biết tới sự tồn tại của bữa tiệc này. Theo như những gì Chu Luân có được, cậu biết bữa tiệc đó nói xa hoa vậy thôi chứ thực chất nó là chỗ đấu giá nô lệ. Ai ưng thì bỏ tiền ra mua nô lệ, đủ mọi ngành nghề kể cả giải trí cũng có.
Khúc Hạ nghe xong huýt sáo một cái. Thực ra cậu cũng muốn hóng xem là vị nào trong giới giải trí đi làm nô lệ cho người ta để đồi danh vọng đây.
"Anh, tối nay em cũng đến." Không đợi Chu Luân từ chối, cậu giải thích: "Có thể cũng có Vân Anh ở đó, bà ta thấy em sẽ không làm hại Vân Anh đâu. Chưa kể em sẽ có được bằng chứng gì đó giúp chú ba thì sao?"
Chu Luân trả lời: "Được. Có anh bảo vệ, không ai hại được em."
"Dạ." Chu Luân ngoan ngoãn gật đầu.
Mười một giờ khuya, tại một địa điểm casino đắt đỏ nhất thành phố, tầng hầm bên dưới vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nói chuyện rôm rả.
Khúc Hạ được phát cho một chiếc mặt nạ màu trắng. Khúc Hạ liếc nhìn những người xung quanh, ai cũng mang mặt nạ giống cậu.
Đây là quy tắc của buổi đấu giá, ai cũng đeo mặt nạ đề phòng người quen nhận ra nhau. Khúc Hạ theo sự hướng dẫn của người mặc vest đen đến phòng chờ. Đây là phòng Chu Luân đặt riêng cho cậu, có thể ngồi trên cao quan sát xung quanh.
Trước khi đi, hắn đã dặn cậu, nếu Vân Anh bị bán đấu giá thì cứ bỏ tiền ra mua. Nhà họ Chu cái gì có thể thiếu nhưng tiền thì không.
Khúc Hạ nghĩ, nếu Vân Anh bị bán đấu giá thì mọi chuyện giải quyết dễ dàng quá rồi. Cậu chỉ sợ thế lực nào đó âm thầm lật kèo, cậu mới là người bị bán đấu giá. Khúc Hạ nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên Khúc Hạ biết thế nào là đấu giá mua người. Họ sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua người đó về phục vụ như cầu tình dục, so với làm sugar baby thì làm baby sung sướng và tự do hơn nhiều. Nhưng chờ mãi đến khi buổi đấu giá kết thúc rồi cũng chẳng thấy Vân Anh đaau. Khúc Hạ cho rằng lần này lại thành công cốc nữa rồi sao thì có người gõ vửa phòng cậu.
"Ai?"
"Có người muốn gặp riêng cậu. Mời cậu đi theo tôi."
Khúc Hạ vừa nghe đã biết mình không thể từ chối. Nhưng Khúc Hạ vẫn không vội đi theo mà đứng ở đó, gã đàn ông kia cũng thấy khó hiểu. Không đợi đối phương lên tiếng, Khúc Hạ đã hỏi: "Là người nào, tôi biết được không?"
Đối phương gật đầu, đáp: "Là chủ nhân của cậu."
Cậu không thích cách nói này. Dù có ở kiếp trước đi chăng nữa thì cậu cũng không thích người khác tự xưng là chủ nhân của cậu. Nhưng vì Vân Anh, Khúc Hạ đành nén cơn tức giận là lòng.
"Là Hana à?"
"Không được gọi thẳng tên chủ nhân của cậu như vậy." Đối phương nói xong liền thởi dài một hơi: 'Thôi không chấp nhất, chó chưa được huấn luyện nên thông cảm."
Á à, tao để trong lòng rồi nhé. Tao sẽ méc Chu Luân.
Khúc Hạ nheo mắt, dường như cố gắng ghi nhớ gương mặt người vừa xúc phạm mình ra sao.
Khúc Hạ đi theo gã đàn ông đến một khu vực khác. Nơi đây có vệ sĩ canh gác, trông có vẻ nghiêm ngặt.
Khúc Hạ được mời đến trước một căn phòng. Sau khi gã đàn ông bảo cậu cứ đẩy cửa vào thì rời đi ngay. Khúc Hạ chưa vào ngay mà đứng ở bên ngoài quan sát, cậu nhận ra nơi này có thiết kế và bày trí rất giống với nơi cậu từng bị nhốt. Cũng có thể đằng sau những cánh cửa đóng chặt đó là những cuộc truy hoan phá nát tam quan người thường. Vừa nghĩ tới thôi mà bụng cậu lại khó chịu, cảm giác buôn nôn ở cuống họng như muốn đẩy hết mọi thứ trong dạy dày ra ngoài. Cậu cố nuốt cảm giác đó xuống, sau đó gõ cửa phòng.
Bên trong không có ai đáp lời.
Khúc Hạ nhíu mày đẩy cửa vào, phát hiện cửa không có khóa.
Bước vào trong, Khúc Hạ nghe loáng thoáng có tiếng thở dốc của ai đó. Cậu đi theo âm thanh kia đến tận bên trong phòng, trước mặt cậu lại có một cánh cửa khác. Nhưng nghe những tiếng thở dốc kia, cậu biết đằng sau cánh cửa đó là một màn truy hoan nhục dục.
"Bé ngoan, cưng đến rồi đó à?"
Giọng Hana đột nhiên vang lên làm Khúc Hạ giật mình. Cánh cửa cũng tự động bật ra. Khúc Hạ vừa nhìn thấy hận không thể chọt mù con mắt mình cho rồi.
Hana trần trụi ngồi trên sofa. Bên cạnh có ba chàng trai trẻ có ngoại hình tương tự Khúc Hạ. Có kẻ đang ụp mặt vào bên dưới của Hana dùng lưỡi lấy lòng chủ. Khúc Hạ không muốn nhìn nên đành dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Hana thích thú với con chó giả vờ tôn thờ trinh tiết này. Có lẽ trong lòng Khúc Hạ đang rạo rực nên cố tránh né thôi.
Đúng là cậu đang rạo rực.
Rạo rực muốn ói.
"Vân Anh ở đâu?" Khúc Hạ hỏi.
"Nếu hai người không phải anh em thì chị còn tưởng Vân Anh là người yêu của cưng đó. Trông sốt sắng giống nam chính phim tình cảm ghê chưa." Hana trêu ghẹo.
Khúc Hạ không để tâm lời Hana đang xúc phạm mình. Cậu chỉ cần biếtVân Anh hiện giờ đang ở đâu là được.
"Chỉ cần cưng nghe lời chị."
"Nhưng trước đó tôi cần nhìn thấy Vân Anh an toàn." Vừa nói cậu vừa cụp mi mắt, trông có vẻ rất đáng thương, nhưng thực chất đó chỉ là diễn xuất của cậu mà thôi.
Hana thấy vậy cũng chần chừ. Đợi Khúc Hạ nói tiếp: "Lúc đó chị muốn tôi làm gì cũng được."
Hana cười hài lòng. Ba chàng trai kia mới đánh liều ngẩng đầu lên nhìn thử "đồng loại" tương lai của mình như thế nào. Họ nhận ra đây không phải là ca sĩ Khúc Hạ sao. Nghe nói Khúc Hạ là ca sĩ độc quyền của công ty Paradis, kết quả lại làm cún ngoan cho người ta.
Hana liếc bọn họ, ý đồ cảnh cáo họ không được chèn ép Khúc Hạ. Hana nghiêng người, cố tình bày ra dáng vẻ gợi cảm, quyến rũ nhất của một người phụ nữ cho cậu xem.
"Chị sẽ cho cưng gặp Vân Anh."
Khúc Hạ gật đầu. Sau đó Hana khoác hờ áo choàng, có vẻ đích thân dẫn cậu đi gặp Vân Anh
Ba chàng trai làm chó bò theo sau Hana. Vệ sĩ tuần tra nhìn thấy Khúc Hạ vẫn đứng sừng sững ở đó thì nhíu mày: "Con chó này còn không biết bò theo chủ nhân à?"
Khúc Hạ vẫn đứng trơ trơ ở đó. Ở kiếp này, cậu sẽ không quỳ dưới chân Hana, kể cả đó là giả vờ đi chăng nữa. Khúc Hạ giấu tay trong ống quần, nhẹ nhàng siết chặt nắm tay lại.
Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cậu sẽ không quỳ bò dưới váy Hana.
Mà Hana cũng hứng thú với người bề ngoài thì ngoan nhưng bên trong cứng đầu khó thuần phục này. Vẫn còn thời gian, bà ta sẽ từ từ thuần phục Khúc Hạ biết vị trí mình nên có là ở đâu.
Bà ta dẫn cậu đi từng phòng. Khúc Hạ thấy nơi này bốn bề đều gắn kính, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một đám người đang giao hoan tập thể. Nam có, nữ có, họ là nô lệ ngồi giữa phòng, xung quanh sẽ có vô số chim thẳng, chim cong để họ thưởng thức. Khúc Hạ cảm thấy phản cảm vô cùng, thế mà Hana lại còn bảo cậu hãy nhìn vẻ mặt hạnh phúc của những kẻ nô lệ ấy. Xem họ hạnh phúc như thế nào khi được làm nô lệ cho kẻ khác.
Khúc Hạ không thấy hạnh phúc.
Hana lại dẫn cậu đến căn phòng cuối hành lang. Xung quanh là tiếng rên rỉ cùng âm thanh da thịt chạm nhau của cuộc vui giao hoan. Khúc Hạ kiềm nén cơn buồn nôn đang mắc ở cuống họng, tự nhủ rằng mọi chuyện sắp đi đến hồi kết rồi.
"Chậc chậc, cưng đến trễ một chút nữa là có chuyện vui rồi."
Khúc Hạ kinh hãi nhìn Vân Anh đang giãy giụa, bên trên là bốn gã đàn ông đang xé đồ người nằm bên dưới. Vân Anh gào thét cầu cứu nhưng bốn gã kia chỉ cười hì hì.
Khúc Hạ vội vàng mở cửa nhưng tiếc nó đã bị khóa bên trong. Khúc Hạ nghiến răng, quay sang nhìn Hana như muốn lao lên xé toạc bà ta ra từng mảnh nhỏ. Hana cười đắc ý, dường như đang muốn thách thức cậu thử mở này ra xem.
Khúc Hạ gằn giọng: "Hana, mụ đàn bà điên!"
"Ha ha, còn gì tuyệt hơn khi hai anh em cưng đều làm thú cưng của chị. Vân Anh giống em đó, không chịu phục tùng gì cả, nên phải để đàn ông dạy dỗ vài cái mới nhận thức được thân phận đàn bà của mình phải ở chỗ nào."
Khúc Hạ không để tâm lời Hana nói. Cậu nhìn thấy trước cửa có bảng mã điện tử. Cậu thừa biết Hana sẽ sử dụng mật mã đồng bộ đề phòng có nô lệ trốn thoát.
Nhưng tiếc rằng...
Khúc Hạ lập tức nhập mật mã.
Khoảnh khắc Hana thấy cậu nhập mật mã từng số, bà ta há hốc. Đây là mật mã chỉ có một mình bà ta biết, vì sao Khúc Hạ cũng biết? Ngay cả thú cưng bà ta sủng ái nhất hiện giờ cũng không biết mà!
Khúc Hạ mở được cửa, vừa xông vào cậu đã dùng ghế đập thẳng vào đầu kẻ đang chuẩn bị rút súng thịt của mình ra chào hỏi cửa động trinh nguyên của Vân Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.