Drama Chốn Công Sở

Chương 3:




Trần Tuyết Phỉ ngẩn người trong giấy lát, cười vô cùng miễn cưỡng: “Vâng ạ, em mong đến ngày đó.”
Cô ta mang giày cao gót, uyển chuyển bước ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi cửa, tôi rất chắc chắn rằng cô ta đã quay đầu lại liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cay nghiệt.
Cô ta cho rằng tôi không nhìn thấy, nhưng màn hình máy tính có thể phản chiếu hình ảnh, cho nên tôi thấy rất rõ ràng.
Phía bên này, Lương Minh Anh gặp người bạn luật sư của tôi.
Cô ấy đã nộp sơ yếu lý lịch, trước mắt tuy khó tìm được công việc, nhưng cô ấy chấp nhận chịu khổ, tiền lương yêu cầu cũng thấp, vậy nên đã thuận lợi nhận được mấy offer.
Cầm offer trên tay, vậy thì cũng đủ tự tin rồi.
Cô ấy thay đổi thái độ buồn bã nhu nhược trước đó, trở nên ngày càng kiên định hơn.
Biểu hiện cụ thể là, cô ấy không hề kể khổ với luật sư, kể lể rằng Hoàng Bằng đã phụ bạc cô ấy như thế nào.
Cô ấy bắt đầu hỏi luật sư, nên làm như thế nào để giành được nhiều tài sản trong hôn nhân nhất.
“Tuyệt đối không thể cho đôi cẩu nam nữ kia thêm một đồng nào!”
Những chuyện này, Trần Tuyết Phỉ và Yến Quý phi đương nhiên không biết.
Hoàng Bằng vẫn diễn trò, trong công ty một vẻ, về nhà một vẻ khác. Đến tận bây giờ, cậu ta cũng không biết tôi và vợ cậu ta đã thành lập liên minh tấn công và phòng thủ.
Lương Minh Anh giúp tôi điều tra điện thoại di động của Hoàng Bằng. Tôi phải tìm hiểu về chiêu trò của Trần Tuyết Phỉ trước.
Về phần tôi, cộng thêm cả Tiểu Mạc, mỗi khi rảnh rỗi lại sang trung tâm thương mại kế bên ăn trưa, nhân tiện quay video và chụp lại những cảnh thân mật giữa Hoàng Bằng và Yến Quý phi.
Người nào ngoại tình trong thời gian kết hôn đều là người sai, có tì vết về mặt đạo đức, khi tranh giành quyền nuôi con cũng sẽ yếu thế hơn bên còn lại.
Hai tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi của Lương Minh Anh.
Cô ấy nói cho tôi 3 chuyện.
Thứ nhất, cô ấy đã thông qua thời gian thực tập, chính thức được nhận vào làm. Tuy tiền lương không cao, nhưng so với những tháng ngày ngửa tay xin tiền trước đó đã tốt hơn rất nhiều.
Thứ hai, cô ấy vừa khuyên nhủ vừa dụ dỗ, đã di dời được một nửa tài sản của Hoàng Bằng. Chẳng phải Yến Quý phi làm thẩm tra kế toán hay sao? Chẳng phải nửa đùa nửa thật mà nói rằng có thể dạy cho Hoàng Bằng cách di dời tài sản hay sao? Thử di dời xem nào.
Thứ ba, dưới sự thúc giục của Yến Quý phi, Hoàng Bằng đã bắt đầu kích thích Lương Minh Anh, ép cô ấy đến công ty làm ầm ĩ.
Lương Minh Anh nói: “Bọn họ muốn chọn ngày tổ chức tiệc chúc mừng làm tôi đến đó chửi ầm lên như một người đàn bà đanh đá, huỷ hoại thanh danh và cơ hội thăng tiến của cô, khiến cho cô từ nay về sau chỉ có thể lùi về phía sau màn công tác.”
Tôi cười: “Chẳng trách sao hai ngày trước, Trần Tuyết Phỉ đặc biệt quan tâm đến động thái của tôi, còn giả mù sa mưa nói muốn hỗ trợ. Hóa ra là đang đào hố ở chỗ này chờ tôi nhảy vào.”
Lương Minh Anh nói: “Hay là tôi trực tiếp lật bài ngửa với bọn họ? Cô là ân nhân của tôi, tôi không thể làm ra loại chuyện lấy oán trả ơn như thế này.”
Tôi nói: “Không, cô cứ đến, cứ hùng hùng hổ hổ mà đến.”
Diễn một vở kịch được lồng ghép trong một vở kịch khác!
10
Chuyện hợp tác với khách hàng lớn đã bàn bạc thành công.
Hai dự án cấp S trong tay, việc tôi được thăng chức đã là chuyện hiển nhiên.
Tiệc chúc mừng được tổ chức ở khách sạn cao cấp nhất trong thành phố, yêu cầu rất cao. Mọi người đều biết, đây là leader đang lót đường cho tôi.
Trần Tuyết Phỉ tươi cười cầm ly rượu lại đây: “Chúc mừng nha Phương Gia.”
Tôi cụng ly với cô ra, nở một nụ cười ẩn ý: “Cùng chung vui nha.”
Mấy người bên phòng sales rất biết cách gia tăng bầy không khí, cũng vây quanh đây: “Hai đại hoa đán của phòng marketing cùng chung một khung hình, đúng là cảnh tượng hiếm thấy.”
Tôi nhấp môi cười.
Đồng nghiệp là oan gia, lời này cũng không sai.
Nhưng mà khi vừa mới vào công ty, tôi thật sự rất thích Trần Tuyết Phỉ.
Vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, khó mà không thưởng thức lẫn nhau.
Sau đó mọi chuyện thay đổi. Cô ấy xuất thân chính quy, tài nguyên và điều kiện đều tốt hơn tôi.
Nhưng tôi lại dựa vào ý chí và sức chịu đựng, kết quả KPI đứng đầu, vượt qua cô ấy.
Khi đó, tôi còn vui mừng phấn khởi chia sẻ với cô ấy, mời cô ấy đi ăn.
Nghĩ lại, khi đó cô ấy đã miễn cưỡng cười vui.
Sau đó tôi lại mời cô ấy thêm vài lần, nhưng mỗi lần cô ấy đều đưa ra đủ loại lý do để từ chối.
Đi công tác, ngã bệnh, họp lớp……
Mỗi một lần đều trùng hợp đúng lúc tôi mời.
Người bên phòng sales nói cũng không sai, sau này, “hai đại hoa đán” của phòng marketing rất hiếm khi xuất hiện chung.
Trần Tuyết Phỉ che miệng cười: “Alex cũng biết đùa quá, sao tôi có thể so với Phương Gia được. Phương Gia là quý tộc độc thân, tình cảm tự do, vừa có tiền vừa có thời gian rảnh, vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp. Về phần tôi ấy à, xem như bị vị kia nhà tôi trói chặt rồi.”
Ha?
Đã bắt đầu rồi?
Tôi lắc lắc ly rượu trong tay, cụp mi xuống, cười lạnh.
Lời này nghe vậy mà không phải vậy, thoạt nhìn như là đang khen tôi, thật ra lại đang nói xéo chuyện cá nhân của tôi quá open, không ổn định như cô ta đã có gia đình.
Xuỳ, cái trò vừa đấm vừa xoa này, năm đó tôi đu idol đã chơi chán rồi.
Người của phòng sales đều là những người khéo léo, nghe xong những lời này của Trần Tuyết Phỉ, nụ cười trên mặt đều trở nên miễn cưỡng, ánh mắt nhìn loạn xạ xung quanh.
Tôi không nhanh không chậm mà cất lời: “Sao lại nói như vậy được, hẳn là tôi hâm mộ Tuyết Phỉ mới đúng. Kim đồng ngọc nữ, một người trên thương trường, một người trong giới chính trị. Ai nha, thời gian trước hình như chồng của cô rất hoảng loạn nhỉ? Ngẫm lại xem, ui chao, hình như đợt đó trùng hợp lúc bên trên xuống kiểm tra có đúng không?”
Trần Tuyết Phỉ gả cho một người chồng tốt, là quan nhị đại.
Lúc trước, khi kết hôn, cô ta không ít lần khoe khoang trong công ty.
Hai chữ tiền và quyền, gia đình cô ta đều có đủ, không đắc ý sao được.
Lúc ấy, tôi và đại minh tinh nhà tôi vừa mới ẩn hôn, anh ấy nghe thấy Trần Tuyết Phỉ khoe khoang về chồng thì rất ghen ghét, hỏi tôi đến khi nào mới có thể khoe anh ấy.
Tôi nói, thí chủ ơi thí chủ à, khoe khoang sẽ nảy sinh mầm tai họa, khiêm tốn mới là yên ổn.
Tôi không phải nhà tiên tri, lời tôi nói cũng là những gì ông bà tổ tiên đã truyền dạy.
Nhưng không ngờ rằng, năm thứ 3 sau khi tôi nói lời này đã xảy ra một chuyện lớn.
Cấp trên xuống dưới kiểm tra, phát hiện ra một vụ tham ô hối lộ lớn. Củ cải rút ra còn dính bùn, phạm vi liên luỵ rất rộng, trong đó đương nhiên bao gồm cả chồng của Trần Tuyết Phỉ.
Sau vụ đó, hai vợ chồng họ khiêm tốn hơn không ít, bây giờ lại đến công kích tôi. Sao hả, cho rằng quần chúng nhân dân ăn dưa xong đều mất trí nhớ cả à?
Vẻ mặt của Trần Tuyết Phỉ cứng đờ.
Tôi giơ ly rượu lên nhìn về phía cô ta, nhấp nhấp rượu.
Ai da, ngọt quá đi.
11
Bên phía khách hàng cũng cử đại diện đến tham dự, bước đến ôm tôi một cái.
Dự án hoàn thành tốt thật ra là hai bên cùng có lợi, tôi được thăng chức tăng lương, đối phương cũng vậy.
Người đàn ông người Mỹ đã sống ở Trung Quốc hơn 20 năm này, thành thạo nói bằng tiếng Trung rằng: “Rất mong chờ đến ngày được nhìn thấy cô trở thành tổng giám đốc của khu vực Trung Quốc.”
Tôi cười: “Tôi cũng hy vọng sẽ có ngày đó, đến lúc đó tôi mời anh một bữa ăn.”
Trần Tuyết Phỉ ra ngoài nói chuyện điện thoại xong, gạt qua chuyện bị nhục nhã lúc ban nãy, bước vào với vẻ mặt hớn hở.
Say hi với Louis một cách rất lố lăng: “Chào anh, tôi là Tuyết Phỉ, hai năm trước chúng ta từng gặp nhau ở công ty X.”
Louis rất nghiêm túc mà nghĩ lại một chút, cuối cùng hơi có lỗi mà nói: “Tôi không nhớ ra nổi.”
Dựa theo tính cách của Trần Tuyết Phỉ, lúc này, cô ta hẳn là sẽ không vui.
Nhưng cô ta không hề không vui, ngược lại còn nở một nụ cười xán lạn hơn: “Không sao cả, tôi tin chắc rằng sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.”
Cô ta xoay người rời đi, tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta, chìm vào trong suy nghĩ.
Lúc này, điện thoại run lên một chút, Lương Minh Anh gửi tin nhắn cho tôi.
“Hôm nay Hoàng Bằng cố ý kích thích tôi, còn để lại thiệp mời đến dự buổi tiệc chúc mừng của cô, tìm mọi cách muốn lừa tôi đi đại náo buổi tiệc chúc mừng của cô.”
Tôi nói: “Ừm, những phương pháp lúc trước tôi dạy, cô nhớ kỹ rồi đúng không?”
Cô ấy cười lạnh: “Nhớ rất rõ ràng. Đôi cẩu nam nữ này, còn có Trần Tuyết Phỉ gì đó, một người cũng đừng mong trốn thoát.”
Sau khi cúp máy, tôi lại gọi cho Trình Hà: “Ông xã, anh đến đâu rồi?”
Trình Hà cười: “Khoảng nửa tiếng nữa anh đến nơi.”
Tôi kinh ngạc: “Sao hôm nay anh đến đúng giờ vậy?”
Anh ấy giả vờ không vui: “Đến chống lưng cho em, sao có thể không nhanh chân lên được.”
Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại, tôi cảm thấy rất mãn nguyện.
Diễn viên chính đều đang trên đường đến đây, người xem cũng đã chờ lâu rồi.
Sân khấu mà vai ác tỉ mỉ dàn xếp, cũng nên chuẩn bị hé màn.
12
Mọi người đều đã đến đông đủ, leader đại diện công ty lên đọc diễn văn.
Đầu tiên là khẳng định sự thành công của hai dự án cấp S, sau đó công bố rằng tất cả mọi người đều nhận được tiền thưởng, mức tiền thưởng là 2% của giá trị dự án.
Ngẫm lại giá trị của hai dự án này……
Đừng nói là 2%, ngay cả 0.2% cũng đã là một số tiền rất lớn rồi.
Mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Trần Tuyết Phỉ đứng bên cạnh, trên mặt cũng nở nụ cười.
Nhưng so với những người nhận được tiền thưởng như chúng tôi, nụ cười của cô ta cực kỳ nhạt nhẽo.
Ừm, cô ta không tham gia bất kỳ dự án nào, vốn dĩ có mặt ở đây, mặt ngoài thì nói là đến để học hỏi kinh nghiệm, trên thực tế lại là đến để xem kịch vui.
Xem kịch cũng muốn trả tiền vé vào cửa mà đúng không?
Vậy trả tiền vé vào cửa bằng cảm xúc một chút.
Leader trao micro cho tôi, lịch thiệp mời tôi lên sân khấu phát biểu vài câu.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Sự thành công của hai dự án này không thể thiếu được sự đóng góp của mọi người. Mọi người đã vất vả rồi, sự tiến bộ của mọi người, tôi đều nhìn thấy được. Cũng sắp đến cuối năm rồi, tôi đã xin công ty 3 ngày nghỉ lễ. Mọi người có muốn đi đâu chơi, muốn gặp ai, vậy thì có thể tranh thủ đi, nhớ đừng quá hạn là được.”
Trong team đa số là người trẻ tuổi, bầu không khí bình thường vốn dĩ đã tốt, vừa nghe thấy những lời này, ai nấy đều cười đến quên cả trời đất.
Tiểu Mạc tiên phong, mọi người cũng theo đó mà hô to: “Chị Gia, em yêu chị!”
Tôi cầm micro, cười tủm tỉm: “Đừng yêu chị, yêu chị không có kết quả đâu.”
Xa xa, tôi thoáng nhìn thấy Trần Tuyết Phỉ đột nhiên đi về phía cửa, giả vờ gọi điện thoại rồi bước ra ngoài.
Sau đó ra vẻ hiển nhiên mà dẫn một người phụ nữ mặc áo hoodie đen bước vào.
“Chị gái, chị tìm ai vậy?” Trần Tuyết Phỉ ra vẻ rất kinh ngạc, âm lượng lại rất cao, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tôi híp mắt nhìn qua, là Lương Minh Anh đến.
Thật ra, trải qua mấy tháng tiếp xúc, gu thời trang và kỹ thuật trang điểm của cô ấy có sự thay đổi rất lớn.
Học lại cách trang điểm, học lại cách phối đồ.
Không giống như lúc đầu, cố gắng mộc mạc giản dị, cố gắng tiết kiệm, cố gắng cắt xén chi phí tiêu dùng của bản thân, tất cả tiền tiết kiệm được đều dùng để lo cho gia đình.
Nhưng hôm nay, cô ấy cố ý trang điểm và ăn mặc cực kỳ quê mùa. Giữa đám người mặc áo sơ mi, váy dạ hội như chúng tôi, trông có vẻ cực kỳ lạc lõng.
Không biết Lương Minh Anh trả lời như thế nào, Trần Tuyết Phỉ càng kinh ngạc hô to hơn: “Cái gì? Chồng của chị ngoại tình? Chị đến bắt gian, muốn tìm người thứ ba?!”
Giọng điệu này, âm lượng này, không đi làm diễn viên thì thật là đáng tiếc.
Sao trước kia tôi lại không phát hiện ra nhỉ, Trần Tuyết Phỉ này, thế nhưng vẫn là một viên ngọc quý của ngành diễn xuất.
Hiện trường xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn như vậy, mọi người đều bắt đầu xôn xao thảo luận.
Tiểu Mạc bước lên, kỳ quái mà nói: “Chúng tôi là công ty X, đang tổ chức tiệc chúc mừng, sao có thể có tiểu tam của chồng cô ở đây được? Hay là cô tìm nhầm chỗ rồi?”
Lương Minh Anh nhìn thẳng vào Tiểu Mạc: “Công ty X, chính là công ty X, tiểu tam đang công tác tại công ty X của các người!”
Lúc này, Trần Tuyết Phỉ như mới nhận ra cô ấy là ai, hô to: “Ai da, tôi đã gặp qua chị rồi, chị là vợ của Hoàng Bằng đúng không!”
Tôi đang đứng trên sân khấu, nhìn bốn phía xung quanh. Mới vừa rồi, Hoàng Bằng còn khẽ nói thầm với Yến Quý phi, nhưng không biết từ khi nào đã lặng lẽ xuống sân khấu.
Xuỳ, thằng hèn này, dám làm không dám nhận.
Muốn dùng vợ mình như một quân cờ nhưng bản thân lại không dám ra mặt.
Chỉ diễn xong một cảnh, tính nhận tiền bịt miệng của Trần Tuyết Phỉ rồi chạy trốn, nhưng ngay thời khắc quan trọng nhất lại không dám diễn tiếp.
Lương Minh Anh, Yến Quý phi, hai người đều nhìn trúng cậu ta ở điểm nào vậy!
13
Sau khi nghe thấy Trần Tuyết Phỉ gào to lên câu nói kia, Tiểu Mạc có vẻ rất khiếp sợ.
“Hoàng Bằng? Hoàng Bằng còn có thể có tiểu tam à?”
Có lẽ không ngờ đến việc Tiểu Mạc sẽ giành trước hô lên lời thoại của chính mình, trong lúc nhất thời, Trần Tuyết Phỉ bị nghẹn họng, nhìn em ấy bằng ánh mắt ngoài ý muốn.
Tiểu Mạc đã nhanh chóng xông lên trước, nắm chặt lấy tay của Lương Minh Anh, chân thành mà nói: “Chị gái, cái tên Hoàng Bằng này ngày thường thích dùng ngôn ngữ quấy rối tình dục người khác, không phải là người tốt.”
Vừa dứt lời đã thành công đem sự chú ý của mọi người từ tiểu tam di chuyển đến Hoàng Bằng.
Mọi người sôi nổi quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Bằng.
Đây cũng là kế hoạch mà chúng tôi đã thương lượng tốt từ trước.
Hai người họ hàng tâm tư độc ác như Trần Tuyết Phỉ và Yến Quý phi, nhất định phải mất mặt rồi.
Nhưng loại đàn ông rác rưởi, đã suy đồi đạo đức còn muốn lợi dụng vợ mình, nằm mơ mà trốn tránh trách nhiệm.
Những lời này của Tiểu Mạc khiến cho mọi người loáng thoáng biết thêm một vài tin tức, cũng trực tiếp đâm thủng tầng giấy này.
Trần Tuyết Phỉ làm sao có thể ngồi yên để cho mọi việc phát triển theo hướng này?
Cô ta ngay lập tức giành lấy chủ đề câu chuyện, nói: “Chị nói Hoàng Bằng có người thứ ba, vậy chị có biết tiểu tam là ai hay không?”
Lương Minh Anh nhìn tôi từ phía xa xa.
Tôi gật đầu cổ vũ cho cô ấy.
Lương Minh Anh nhanh chóng dời tầm mắt sang hướng khác, lộ ra dáng vẻ của một người đàn bà đanh đá đang đứng chửi ầm lên, vừa khóc lóc vừa la to: “Tôi biết chứ sao không, ả đàn bà kia chính là cấp trên của Hoàng Bằng, ngày thường hay viện cớ vì công việc nhưng thật ra mỗi ngày đều cưa cẩm thả thính qua lại với Hoàng Bằng!”
Lượng thông tin trong câu nói này quá nhiều, nhóm người tài giỏi đã sớm quen với những số liệu tinh vi này, trong lúc nhất thời cũng không load kịp.
Đúng lúc này, Trần Tuyết Phỉ cao giọng nêu lên ý chính: “Cấp trên của Hoàng Bằng?! Cấp trên của Hoàng Bằng chỉ có hai người, một người là nam, một người khác là……”
Cô ta chậm rãi quay đầu, ra vẻ không thể tin tưởng mà che miệng lại, chậm rãi nói ra lời thoại: “Một người khác là Phương Gia!”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đã kinh ngạc.
Người trong phòng marketing vẫn luôn đi theo tôi, biết tôi là loại người như thế nào. Giờ phút này, trên mặt mọi người đều viết rõ hai chữ không tin.
Nhưng những người tham gia dự án này, ngoại trừ team của tôi ra, còn có những đồng nghiệp từ phòng khác được điều tới hợp tác.
Ví dụ như Yến Quý phi, ví dụ như Hoàng Bằng.
Giờ phút này, những đồng nghiệp khác được điều đến để tham gia dự án cấp S đều sôi nổi thảo luận.
“Phương Gia? Hoàng Bằng?”
“Trời ạ, đây chính là chuyện tối kỵ trong giới văn phòng đó.”
“Nhà trai xấu như vậy, khẩu vị của Phương Gia cũng mặn thật.”
Trần Tuyết Phỉ đứng ngay lối ra vào, giả vờ lộ ra vẻ mặt sốt ruột, nhưng đôi mắt không giấu được ý cười đã tiết lộ cảm xúc chân thật của cô ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.