Dư Âm

Chương 35: Phiên ngoại 5




Sau hai năm, Du Âm và Thẩm Trị mới kết hôn. Cả hai đều không thích nháo nhiệt nên chỉ làm một lễ cưới đơn giản, ấm áp.
Thẩm Thế Phạn vẫn phản đối chuyện hai người ở bên nhau, ông có đi tìm Thẩm mẹ với Du Âm làm loạn một trận nhưng không có kết quả rồi im lặng không có động tĩnh gì nữa. Ông ta không tham gia hôn lễ, Du Âm cũng không đến nhà lớn của Thẩm gia.
Để nhận được lời chúc phúc của mọi người ở Thẩm gia không hề dễ dàng như vậy.
Cũng may cô và Thẩm mẹ đã quên hết chuyện quá khứ.
Sau khi kết hôn, Du Âm chuyển về thành phố H, tìm một trường tiểu học rồi bắt đầu đi dạy. Thẩm Trị không còn phải chạy tới chạy lui giữa hai thành phố nữa.
Cuộc sống bọn họ suôn sẻ, nhưng không phải lúc nào cũng thế.
Một năm sau khi kết hôn, bọn họ không dùng biện pháp tránh thai nhưng Du Âm vẫn chưa có tin vui khiến người đang mong chờ có con là cô bị đả kích. Đến bệnh viện kiểm tra, hai người đều không có vấn đề gì, Thẩm Trị khuyên cô đừng căng thẳng quá nhưng cô vẫn lo lắng như cũ.
Cô tích cực bồi bổ cơ thể mà vẫn chưa nghe tin tức gì từ cái bụng của mình, cô buồn bã nói với Thẩm Trị, "Nếu em không thể mang thai thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Trị an ủi, "Em phải tin tưởng bác sỹ, tới thời điểm thích hợp cục cưng sẽ đến với chúng ta thôi."
Du Âm không biết khi nào cục cưng sẽ đến, cố gắng một thời gian không có tiến triển gì nên cô không còn nóng vội nữa.
Nhưng Thẩm Trị luôn lấy lý do muốn có cục cưng mà ngày ngày giày vò cô.
Cuối cùng cục cưng cũng xuất hiện khi Trình Tễ Minh bắt đầu công cuộc giảm cân, cậu nhóc mập mạp ấy đã học lớp năm rồi.
Du Âm ốm nghén nghiêm trọng, sau gần mười tháng đã sinh hạ cậu nhóc Thẩm Thừa Quang một cách bình an.
Từ bé Thẩm Thừa Quang đã không quấy khóc, sau này càng lớn thì tính tình càng lạnh lùng. Lúc ở nhà thì thích quấn lấy ba mẹ, khi ra đường thì luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi thứ. Hỏi gì cậu bé cũng trả lời, có điều câu trả lời lại ngắn gọn súc tích không dông dài.
Trình Tễ Minh cho rằng cậu em trai này thật khó chơi cùng. Cậu bé là người thích chơi đùa nên không hiểu tại sao Thẩm Thừa Quang lại có thể yên tĩnh ngồi xem thế giới động vật mà không thèm xem phim hoạt hình luôn á.
Bà nội nói với cậu rằng Thẩm Thừa Quang giống Thẩm Trị lúc bé.
Thẩm Trị chẳng nhớ lúc bé mình như thế nào, chỉ thấy bộ dạng tức giận của cậu bé là y hệt Du Âm.
Bên ngoài thì tỏ vẻ không tức giận nhưng bên trong lại tức đến đỏ mặt, nếu không phải ở chung đã lâu thì căn bản anh cũng không phát hiện được. Tính cách này không tốt lắm, rất dễ sinh bệnh. Cũng may bây giờ Du Âm cũng học được cách biểu hiện sự tức giận của mình ra, mỗi khi cô giận dỗi đều bỏ nhà đi.
Phạm vi bỏ đi của cô cũng không xa lắm, về Thẩm gia là có thể tìm thấy cô.
Hôm nay Thẩm Trị tan làm về nhà, trong nhà không một bóng người. Anh gọi điện về Thẩm gia, quả nhiên là cô đang ở đó.
Trở về Thẩm gia, trong nhà vô cùng náo nhiệt. Cả nhà Thẩm Nhương đều đang ở đây, chỉ thiếu mỗi mình anh.
Tất cả mọi người đều không biết bọn họ đang cãi nhau, Thẩm Trị đến cũng là giờ ăn cơm. Lúc ăn cơm, Thẩm Trị gắp cho cô món cô yêu thích, cô không phản ứng gì, chỉ bỏ một bên không đụng vào.
Ăn cơm xong, Du Âm cùng Thẩm mẹ và Trình Vũ Sơ ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Trình Vũ Sơ nói với Du Âm với vẻ hâm mộ, "Chị hâm mộ em với Thẩm Trị ghê, trước giờ chưa thấy hai đứa cãi nhau luôn nha."
Không giống cô với Thẩm Nhương, thường xuyên cãi đến kinh thiên động địa.
Quả thật chưa có ai thấy bọn họ cãi nhau bao giờ. Tính của cô và anh cũng không phải là người thích cãi nhau ầm ĩ.
Du Âm không nói gì, thầm nghĩ trên đời làm gì có đôi vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ.
Thẩm Trị ôm Thẩm Thừa Quang đến bên cô, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Thẩm mẹ và Trình Vũ Sơ. Anh kéo Du Âm đứng dậy, nói với hai người kia là muốn thu dọn ít đồ cũ.
Du Âm mím môi đi sau lưng anh, đến chỗ không ai thấy mới tránh tay anh ra.
Những đồ vật cũ mà Thẩm Trị nói đều để ở phòng cũ của Du Âm hồi xưa, anh đưa cô vào phòng, đóng cửa lại, từ phía sau ôm lấy cô nhỏ giọng nói, "Em còn giận sao? Lần sau anh sẽ không như thế nữa."
Du Âm ấm ức, đẩy anh ra, "Em nói em đau mà anh không nghe."
"Xin lỗi em, em đau ở đâu? Cho anh nhìn được không?"
Du Âm càng tức giận, "Anh nói xem chỗ nào đau? Nhìn cái gì mà nhìn!"
Thẩm Trị nhìn Du Âm tức giận, không hề hoảng hốt tí nào mà còn có chút vui vẻ. Anh cẩn thận ôm lấy cô dỗ dành, "Lần sau anh sẽ không như thế nữa. Anh đi công tác lâu như vậy, rất là nhớ em luôn nên anh không khống chế được. Em đừng giận anh nữa mà."
Nói xong tay lại bắt đầu không yên phận.
Du Âm giận anh làm như vậy nhưng lại không lay chuyển được anh.
Thẩm Trị không dỗ Du Âm nữa, anh đem một cái thùng giấy ra ngoài. Trình Tễ Minh một hai phải xem bên trong đựng cái gì.
Vừa nãy anh đem cái thùng này ra ngoài chỉ để tìm cớ, Trình Tễ Minh rất nhanh đã tìm thấy một bức ảnh ở trong thùng giấy.
Trong ảnh là Du Âm đang mặc đồng phục đi học, đứng dưới sân trường, kế bên cô là một nam sinh mang kính. Hai người đứng cách nhau rất xa, sau lưng còn thấy nhiều học sinh mặc đồ đi học giống họ.
"Đây là ai vậy ạ?" Trình Tễ Minh hỏi.
Du Âm chẳng nhớ đây là ai, Thẩm Trị đã trả lời, "Đây là bạn học của thím cháu, tên là Tưởng Dương."
Du Âm kinh ngạc nhìn Thẩm Trị. Làm sao anh biết được hay vậy?
Buổi tối về nhà, Thẩm Trị giải thích với cô.
Khi đó bọn họ còn chưa xảy ra chuyện gì hết. Hôm ấy là thứ sáu, anh đến trường đợi cô, đang suy nghĩ có cách đưa cô về cùng để cô khỏi cần đợi xe buýt thì thấy cô đang cùng một nam sinh bước ra, hai người nói chuyện rất chuyên chú, căn bản không nhìn thấy anh đang ngồi trong xe. Lúc ấy anh nghe được cô gọi tên của nam sinh kia, cả hai đều mặc đồng phục đi học, nhìn qua rất thân mật.
Du Âm không nhớ nỗi, "Chuyện khi nào vậy ta?"
Thẩm Trị ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Trước buổi tối hôm ấy một ngày."
Lúc đó tâm tình anh không tốt, cảm giác có cái gì đó đang rời anh mà đi. Cao Lãng kêu anh ra ngoài uống rượu, bản thân anh không thích uống nhưng hôm đó lại muốn nếm thử chất cồn kia để anh vơi đi cảm giác khó chịu đó thôi.
Du Âm nằm trong chăn hồi lâu vẫn không nói gì, Thẩm Trị hỏi cô, "Còn giận sao?"
Cô rầu rĩ đáp "Ừm" một tiếng rồi nói, "Anh dỗ em thêm một chút đi."
Thẩm Trị lật người cô lại, hôn cô một cái, "Dỗ như vậy được không?"
Du Âm leo lên vai anh, tay nắm chặt áo ngủ của anh.
Dỗ thế nào cô cũng thích, chỉ cần anh nguyện ý dỗ cô cả đời là được2
- HOÀN TOÀN VĂN -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.