Buổi sáng quay phim xuyên suốt, nhập tâm diễn xuất nên cô chẳng để ý đến thời gian, quay đi ngoảnh lại đã đến giờ dùng bữa trưa. Đoàn phim tạm nghỉ, để tiết kiệm thời gian, mỗi người được phát một phần cơm đã được đoàn phim chuẩn bị sẵn.
Ngoại trừ Thất Giai đã có phần ăn riêng do trợ lý Vân Linh chuẩn bị cho cô. Vì Thất Giai ăn uống rất kỹ lưỡng và healthy, cô hạn chế tuyệt đối tinh hột, chủ yếu ăn nhiều rau xanh và một ít thịt để đảm bảo đủ chất dinh dưỡng.
Phần ăn của cô nhìn vào chỉ thấy toàn salad và một ít thịt gà kèm sốt chấm, ấy vậy nhưng trông cô ăn rất ngon miệng.
Đang thưởng thức bữa trưa, cô chợt nhìn thấy chai nước hoa quả được đặt trên bàn. Ngước mắt nhìn, quả thật không sai vào đâu được, chính là anh.
- Nước nho mà cô thích.
Cô ngạc nhiên mà đứng hình vài giây, anh còn biết cả chuyện cô thích uống nước ép nho. Thất Giai lịch sự gật đầu:
- Cám ơn chủ tịch.
Vài người trong đoàn phim đã nhìn thấy hành động ân cần anh dành cho cô, tuy nhiên phận nhân viên thấp bé, họ nào dám ý kiến hay bàn tán gì.
Hôm nay quả là một ngày làm việc mệt mỏi, cô diễn liên tục từ sáng sớm đến hơn mười một giờ khuya mới được nghỉ ngơi. Nhưng xét ra cũng còn đỡ hơn những lần cô phải diễn đến tận sáng hôm sau, uể oải đến mức chỉ đứng thôi đã muốn run cả chân vì kiệt sức.
Thất Giai đã tranh thủ lúc nghỉ trưa lấy cớ đi mua thuốc nhỏ mắt để mua thuốc ngừa thai. Mấy ngày này không phải ngày an toàn của cô, Giang Tống Hiển lại chẳng dùng biện pháp, lỡ xảy ra chuyện mang thai ngoài ý muốn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô.
Vòi sen xả làn nước ấm, sữa tắm sực nức hương nước hoa thơm lừng cả phòng tắm. Cô dội rửa cô thể sạch sẽ, dẫu biết tắm khuya không tốt, nhưng cô không thể để cơ thể đầy mùi mồ hôi mà đi ngủ, hơn nữa khi tắm đối với cô là giây phút thư giãn và rất tuyệt vời để chăm sóc cơ thể.
Mặc chiếc đầm ngủ hai dây quyến rũ, tóc được bới lên bởi chiếc khăn tắm trên đầu, cô bước ra khỏi phòng tắm. Vừa định thoa kem dưỡng đã nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Thất Giai cầm điện thoại lên xem, cô hoang mang khi thấy hiển thị người gọi đến: "Giang chủ tịch".
Ngồi xuống giường, trong lòng cô dâng lên sự hồi hộp, cô bắt máy:
- Alo.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm, vừa nghe cô đã thấy rất êm tai.
- Lên tầng năm, phòng vip 102 gặp tôi một lát.
Lời lẽ cục súc chẳng có chủ ngữ vị ngữ, chuẩn phong cách Giang Tống Hiển, anh đang giỡn mặt với cô đó sao.
Cô càng thêm bối rối, đột ngột anh bảo cô đến căng phòng lạ gặp anh, vừa nghe đã thấy sặc mùi bất ổn.
- Có chuyện gì sao?
Trước câu hỏi tỏ rõ sự nghi hoặc của cô, anh nhẹ giọng, từ tốn:
- Tôi có chuyện muốn nói, tôi sẽ chờ em.
Nói rồi anh cúp máy, quẳng lại một câu "tôi chờ em", vậy rõ ràng là ép cô đến gặp anh rồi còn gì, cao thủ ép buộc đây rồi.
Thất Giai đi thay quần áo, sấy khô tóc, dù sao cô cũng là minh tinh sáng giá, đâu thể răm rắp nghe theo lời anh, bảo cô gặp anh thì cô sẽ đến ngay à, không thể dễ dàng như vậy. Anh bảo chờ thì cô sẽ để anh chờ cho đã.
Cô từ tốn chuẩn bị, thay chiếc đầm xoè cổ rộng, vừa để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp nhưng cũng không kém phần kín đáo, không quá hở da khoe thịt.
Thất Giai makeup nhẹ nhàng trước khi ra khỏi phòng, điều quan trọng là cô không quên xịt nước hoa thơm phức.
Đi lên tầng năm bằng thang máy, cô hỏi nhân viên phòng vip 102 và được nhân viên đưa đến tận nơi.
Vừa mở cửa bước vào trong, Thất Giai đã rất ngạc nhiên bởi cách bày trí bên trong căn phòng, thật sự quá đỗi ngọt ngào.
Vô số bong bóng màu hồng và đỏ được kết thành từng chùm treo ở các góc trong căn phòng. Giữa phòng là bàn tiệc dành cho cặp đôi, có nến thơm và hoa.
Không gian không quá tối nhưng có chút "mờ mờ" để tăng sức lãng mạn. Tống Hiển đã ngồi sẵn trên bàn ăn chờ cô, nhìn thấy Thất Giai bước vào, anh cất lời:
- Em ngồi đi.
Cô bước đến gần bàn tiệc, ngồi xuống đối diện anh, trong lòng Thất Giai đang rất thắc mắc, cô không thể chần chừ thêm được nên đã cất lời:
- Chuyện này...là thế nào?
Tống Hiển cẩn thận mở nắp chai rượu vang, thái độ ôn nhu rót rượu vào ly của cả hai:
- Hôm nay là sinh nhật của tôi.
Thất Giai ngạc nhiên vì cô hoàn toàn không biết chuyện này, nói chính xác là cô chẳng hề biết ngày sinh nhật của anh. Nhưng cũng đúng, cả hai ngoài quan hệ công việc ra thì cô chẳng biết gọi thân phận giữa anh và cô là gì nữa. Mọi chuyện ập đến nhanh chóng, cuồng nhiệt như một mớ hỗn độn chưa đâu vào đâu. Vậy nên nhìn nhận một cách thực tế, cô thật sự không rõ chi tiết về đời tư và những thông tin cá nhân của anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Tôi xin lỗi, tôi không biết hôm nay là...
Tống Hiển không muốn cô cảm thấy có lỗi hay áy náy, khó xử, anh đơn giản chỉ muốn nhân dịp sinh nhật để ở cạnh cô.
Anh nâng ly rượu trên tay:
- Sao lại xin lỗi, tôi chỉ đơn thuần muốn đón sinh nhật cùng em thôi. Nào, cạn ly.
Thất Giai nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn chưa đến mười hai giờ, chưa qua ngày đồng nghĩa với việc chưa muộn để ăn mừng sinh nhật.
Cô nở nụ cười nâng ly cùng anh:
- Chúc mừng sinh nhật anh.
Cả hai cụng ly trong không gian lãng mạn, căn phòng sang trọng đẹp lung linh, nhìn vào có khác nào cặp vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Cứ như thể hai người họ đang nhân cơ hội đến Lãng Châu quay phim để tranh thủ hẹn hò...