Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Bùi Lệ phát hiện, từ buổi tối về thành phố A đến nay, anh trai cô tự nhiên mất liên lạc một cách khó hiểu. Mãi đến tận chiều thứ sáu lúc cô về nhà lấy một ít quần áo vào mùa theo thường lệ, mới gặp được Bùi Tự đã không xuất hiện mấy ngày.
Trong căn phòng nhỏ có ba người đang đứng, không gian còn lại đều bị không khí ngột ngạt áp lực lấp kín. Bùi Lệ cầm chìa khóa, giữ cánh cửa khép hờ, nhìn Bùi Tự đang ở bên trong, gọi, "Anh hai."
Bùi Tự không đáp lại cô ngay như những lần trước, đôi mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo kia.
"Còn nhìn gì nữa? Đây là do cha mẹ ruột của mày tự làm giám định, giả được sao?!" Ông Ngụy hưng phấn xoa xoa tay, ngón trỏ bé tí chỉ vào ba cái tên bên trên. Động tác của ông ta rất mạnh, trang giấy bị đâm lõm xuống, ánh mắt Bùi Tự không tự chủ lướt theo ngón tay, đọc những cái tên đó, đầu tiên là "Thẩm Diệu Huy", "Tô Du", "Bùi Tự".
Và phần kết luận ở cuối trang được in đậm, biểu thị ý nghĩa khẳng định.
Ông Ngụy cho rằng người thanh niên trước mắt bị vận tốt trời ban dọa cho choáng váng, có chút không nhịn nổi mà giật lấy tờ báo cáo giám định, khoái chí nói, "A Man, đã tính rồi, chia ba bảy. Bây giờ chúng ta đưa thằng nhóc này đi gặp bọn họ lấy tiền."
"Không thành vấn đề! Anh Ngụy, nhờ có anh mà..." Bùi Man vừa khóc vừa cười, dậm chân một cái. Bà ta ăn mặc long trọng phô trương, trên cổ buộc cái khăn lụa yêu thích đã hơi sờn – bình thường bà ta vẫn luôn đặt nó ở trong tủ quần áo, lâu lâu hẹn hò với bạn trai mới lấy ra dùng.
Bùi Lệ lo sợ hoài nghi nhìn tình cảnh này, cảm thấy Bùi Man và người đàn ông xa lạ kia hưng phấn tới độ gần như điên cuồng, mà Bùi Tự đứng như trời trồng một cách bất thường, bị người kia xô đẩy cũng không phản ứng gì.
"Anh, anh nói gì đi?" Cô không suy nghĩ nhiều, lo lắng bước đến kéo vạt áo jacket màu đen của hắn, "Xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Lúc này Bùi Tự mới hoàn hồn, ánh mắt mờ mịt biến mất, chuyển qua em gái mình, "Không có chuyện gì đâu."
Hắn thoát ra khỏi cảm xúc hỗn loạn kia rất nhanh, tỉnh táo nhận balo của em gái đặt vào phòng, bỏ lại hai kẻ đang thúc giục không ngừng, hỏi, "Đêm nay em có về trường không?"
"Không được, chờ em mua đồ ăn nấu cơm đã." Bùi Lệ cảm giác hắn có chuyện cần giải quyết. Cô lén lút quan sát hai người đang đi tới đi lui cạnh cửa, nhẹ giọng bảo Bùi Tự cẩn thận, lại bổ sung thêm, "Anh ăn cơm ở nhà không?"
Cảm xúc vừa mới lắng xuống một chút của Bùi Tự bị lời của cô khơi ra không ít, hắn ngập ngừng một chút, đáp, "Ừm."
Bùi Tự nói xong, đóng cửa phòng Bùi Lệ lại, để hai kẻ hưng phấn mặt mũi đỏ bừng như uống rượu đi theo phía sau mình, đi xuống lầu lên xe xuất phát.
Lúc lão Ngụy đến đã đặt một chiếc taxi đang đậu ở đầu hẻm khu nhà rồi. Trong xe hơi bẩn, Bùi Tự ngồi ghế cạnh tài xế, trông thấy gương chiếu hậu bên phải có một chỗ nhỏ tróc sơn nhưng không đáng ngại, mặt kính kia rất sạch sẽ, phản chiếu bầu trời màu xanh nhạt dưới ánh tà dương mỏng manh.
Phong cảnh trên con đường đi đến biệt thự vùng ngoại ô rất đẹp, tài xế vừa lái vừa nói chuyện phiếm, giở công phu sư tử ngoạm muốn lấy giá cao, chỉ cần cho thêm mấy chục là được. Kẻ keo kiệt bủn xỉn như Bùi Man vậy mà lại cười đồng ý, giục tài xế mau lái xe nhanh, khiến Bùi Tự có cảm giác chìm vào hư không.
Hắn chẳng cảm thấy may mắn chút nào.
Giữa những hàng cây xanh dày đặc bên đường đột ngột xuất hiện một khe trống lớn bừng sáng sắc xanh lam, Bùi Tự cảm thấy khó chịu nhắm mắt lại, lấy ra điện thoại bỗng rung bần bật từ đâu đó.
Là điện thoại của Thẩm Du Tu, thời gian này cậu cũng vừa đến sân bay thủ đô rồi.
Hai ngày nay Thẩm Du Tu vội vàng xử lí việc giao tiếp trong tay, vì hợp tác kết nối quan hệ nên cậu đi công tác đột xuất hai chuyến trong thời gian ngắn, hai, ba ngày mới trở về.
"Cậu đang làm gì thế? Bên này lạnh tới mức tuyết sắp rơi rồi này." Ở đầu dây bên kia, Thẩm Du Tu nói, ngày tháng ân ái không bao lâu là phải vội bay đi khắp nơi khiến Thẩm Du Tu phiền não, tức giận nói, "Sắp tới còn có một bữa tiệc, lại là một đám không uống rượu thì không chịu nói chuyện chính."
Bùi Tự im lặng một lát, nói, "Tôi không làm gì."
Cách trả lời này thường biểu thị là hắn đang ở nhà, Thẩm Du Tu ồ một tiếng, mơ hồ cảm giác Bùi Tự hơi kì lạ, "Sáng nay không phải cậu rất ổn à? Bây giờ làm sao vậy?"
Xe taxi đổ dốc xuống sườn núi cuối cùng, căn biệt thư có tính riêng tư cao đã gần ngay trước mắt. Bùi Tự nhìn cổng vào kia, cổ họng lạnh lẽo, bỗng nhiên hỏi, "Khi nào anh về?"
Bên phía Thẩm Du Tu đột nhiên vang lên tiếng ầm ĩ, sau đó là tiếng cậu bật cười, giọng điệu hơi kéo dài, "Cậu gấp cái gì, ít nhất phải là ngày mốt."
"Ừm."
Thẩm Du Tu nghe được tâm trạng buồn bực trong lời Bùi Tự không phải làm bộ, cậu cười híp mắt nói, "Được rồi, xong việc tôi về ngay."
Bùi Tự đang do dự, bị một tia ánh sáng phản chiếu tới mắt, không tự chủ nhắm mắt lại, chẳng biết nói ra sự thật mà hắn còn chưa tiêu hóa bằng cách nào, mất một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, "Tôi đi đón anh."
Hình như Thẩm Du Tu đang chào hỏi với ai đó, miễn cưỡng nghe rõ lời hắn, vui vẻ trả lời rồi cúp máy.
Xe taxi dừng trước cửa, hai người ngồi sau đã xuống xe từ lâu, vội vã chạy đi nhấn chuông cửa.
Bùi Tự từng tới đây vài lần, là vì Thẩm Du Tu, hoặc là đón hoặc là đưa, chưa bao giờ đặt chân vào trong biệt thự.
Phong cách trang hoàng bên trong biệt thự thiên về cổ kính, rất phức tạp, liếc mắt một cái là biết không phải loại hình Thẩm Du Tu yêu thích. Hướng lấy ánh sáng và mặt trời đều rất tốt, trong nhà có một bầu không khí trầm trầm như mây như khói. Bùi Tự đứng trên tấm thảm nhung dài màu xám trải từ sảnh trước đến cửa phòng khách, bình tĩnh nhìn hai vợ chồng đi từ cầu thang xuống.
Dù đã kiềm nén, tâm trạng đối phương vẫn rất kích động, đặc biệt là người đàn ông trung niên gặp hắn mấy đêm trước ở nhà Thẩm Du Tu.
"Con trai!" Người phụ nữ xa lạ vội vàng đi xuống cầu thang, nước mắt lưng tròng lao tới ôm Bùi Tự, nghẹn ngào, "Con trai của mẹ... Con còn sống, con lớn đến mức này rồi... Mẹ còn tưởng là còn đã-..."
"Tô Du!" Thẩm Diệu Huy gọi bà một tiếng, sắc mặt kì lạ, mừng rỡ lúc vừa xuất hiện tản đi một nửa, khóe môi hơi co quắp, đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm Bùi Tự một cách gắt gao, "Cậu là người hôm đó..."
"Là tôi." Bùi Tự biết ông ta đang hỏi cái gì, mặt không cảm xúc nói.
"Cậu..." Lông mày Thẩm Diệu Huy nhíu chặt đến nỗi gồ lên, môi tái nhợt, thư ký vội vàng đưa thuốc hạ huyết áp cho ông ta, "Cậu Tiểu Thẩm về nhà là chuyện tốt, ngài chú ý sức khỏe chính mình."
"Đúng vậy." Ông Ngụy cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chen vào, nhìn Tô Du ngồi trên salon lau nước mắt và Thẩm Diệu Huy đang uống thuốc, nói, "Ông Thẩm à, tôi đưa con của ông tới rồi đây, có phải số tiền kia ông cũng nên đưa tới chỗ bọn tôi hay không?"
Sắc mặt Thẩm Diệu Huy khó chịu, như là chẳng muốn nói thêm một câu phí lời nào, gọi thư kí giải quyết cho bọn họ. Ánh mắt thư ký lộ vẻ hiểu rõ, đứng dậy dẫn cặp nam nữ trong lòng đang tính toán làm sao chia tiền đi tới một gian phòng tiếp khách khác.
Phòng khách to lớn yên tĩnh trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng nức nở không kiềm được của Tô Du.
"Cậu..." Thẩm Diệu Huy uống thuốc xong, luôn mãi xác nhận tờ báo cáo hôm nay vừa nhận được kia, "Là cậu..."
Cảm giác bước đi trên không vẫn chưa biến mất, trong lòng Bùi Tự cũng có rất nhiều câu hỏi.
Có lẽ vì nhìn thấy cái gọi là "cha mẹ ruột", một ít vấn đề hắn cho là không quá quan trọng đột nhiên chầm chậm dâng lên trong lòng. Trước đây Bùi Man mắng hắn là "thằng con hoang", "quỷ đòi nợ mượn bụng tao sinh ra", hắn chẳng có xúc động thái quá gì. Bùi Man say rượu thường hay lên án những bất hạnh từng trải khi còn trẻ, lên án tên đàn ông cùng quê lừa gạt bà ta tới chốn đất khách quê người, tha hương cầu thực, cái kẻ đã làm bụng bà ta to lên rồi không cho một cắc nào. Dưới cái nhìn của bà ta, Bùi Tự quả thật chính là món nợ kéo đến đòi, làm cho bà chịu đau khổ mười tháng, thậm chí là mười mấy năm, lẽ ra bà ta phải được bù đắp một mớ tiền khổng lồ.
Cho nên Bùi Man không quan tâm tại sao Bùi Tự được kiến tạo, được chờ đợi ra đời, cũng không quan tâm tại sao cậu lại bị vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy, nhưng Bùi Tự lại không thể không quan tâm.