Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 268: Sau đó




Edit:  Hải Đường Tĩnh Nguyệt
*Đã beta
Xe vững vàng chạy ở trên đường, nhưng trong lòng Ngụy Thời cũng không cảm thấy thoải mái chút nào.
Ngón tay anh khe khẽ gõ gõ đùi mình, đột nhiên anh dường như nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho giáo sư Tống, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ ngọt ngào “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, anh cau mày, cúp điện thoại, chốc nữa lại gọi tiếp, nhưng vẫn không có người nhận.
Ngụy Thời biết, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Bây giờ sau những chuyện kia, giáo sư Tống sẽ không quăng di động qua một bên, nhất định là sẽ mang theo bên người, ông muốn liên lạc với nhân viên có liên quan đến việc tu bổ “Cung sát cục”, còn muốn giữ liên lạc  với Ngụy Thời để tùy thời có chuyện gì xảy ra hoặc có việc không thể quyết định thì cũng có người thương lượng.
Trong lòng Ngụy Thời gấp đến độ cong như vuốt mèo.
Chờ thật vất vả rốt cục cũng đến Đồng Thành, anh vừa xuống xe liền định trước tiên đi tìm giáo sư Tống, nhưng là chờ bên ngoài xe là bốn vị cảnh sát võ trang đầy đủ, bọn họ vừa nhìn thấy Ngụy Thời thì đã đi tới, ” Đồng chí Ngụy Thời, mời đồng chí theo chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.”
Những người cùng xe đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời trấn định cảm xúc nôn nóng một chút, nói với vị cảnh sát kia, “Tôi trở về chính là vì hỗ trợ điều tra, nhưng mà, bây giờ có thể để tôi tìm người trước hay không, tôi có việc gấp muốn gặp ông ta.”
Cảnh sát cũng không phải không hiểu nhân tình, thái độ Ngụy Thời rất hợp tác, cho nên lúc này nói, “Nếu như không tốn nhiều thời gian lắm thì được.”
Ngụy Thời cũng không biết sẽ tốn bao lâu, anh lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi điện thoại.
Đầu kia điện thoại vẫn  không có người tiếp.
Trong lòng Ngụy Thời càng lúc càng vội, sau khi ngồi trên xe cảnh sát xong, anh cũng không khách khí mà để cảnh sát trước tiên chạy xe đến cao ốc Hoàn Vũ đối diện bệnh viện số 3, cảnh sát vừa nghe anh muốn đi chỗ này, lập tức cả đám đều dùng một loại ánh mắt hoài nghi đánh giá Ngụy Thời, Ngụy Thời bị ánh mắt bọn họ nghiêm nghị nhìn đến mức thần kinh căng thẳng cả lên lên, nói chuyện có chút lắp bắp, “Các, các anh nhìn tôi làm gì?”
Cảnh sát dẫn đầu nói với anh, “Chỗ cao ốc Hoàn Vũ cũng xảy ra chuyện.”
Ngụy Thời cũng không có biểu hiện đặc biệt ngoài ý muốn hay khiếp sợ, cảm xúc vốn kích động ngược lại ngoài ý muốn bình tĩnh xuống, anh hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Giáo sư Tống Kiến Quốc có gặp chuyện không may hay không?”
Cảnh sát dẫn đầu kinh ngạc nhìn anh, “Cậu biết giáo sư Tống? Công trường bên kia dùng ngòi nổ đã xảy ra nổ lớn, tạo thành sự cố bốn chết một trọng thương. ”
Ngụy Thời thấp giọng nói, “Người tôi nói muốn tìm hồi nãy là giáo sư Tống.”
Cảnh sát dẫn dầu ra hiệu bảo xe chuyển hướng, “Giáo sư Tống hiện tại ở bệnh viện, cậu muốn tìm giáo sư Tống, vậy phải tới bệnh viện trước.” Lúc này, bọn họ cũng không nhắc đến chuyện “hỗ trợ điều tra”, Ngụy Thời đoán, cảnh sát cũng không phải hoàn toàn không biết nội tình ở bệnh viện số 3, chắc cũng đại khái biết giáo sư Tống tìm những công nhân đó là định làm những thứ gì, hiện tại nhìn thấy mối quan hệ giữa Ngụy Thời với giáo sư Tống không phải cạn mà còn biết những chi tiết sâu xa, nhất định là muốn dọc theo hướng đi này tiếp tục điều tra xuống.
Đồng Thành ngày hôm nay, mất đi ồn ào náo nhiệt của ngày xưa, lại tràn ngập một bầu không khí đau đớn cùng bi thương.
Cảnh sát dẫn đầu lấy ra một điếu thuốc, “Người trong cả một bệnh viện đều chết hết, từ lúc lập nước tới nay chưa từng xảy ra vụ án nào lớn như thế.”
Ngụy Thời im lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Rất nhanh liền tới bệnh viện trung tâm, bốn cảnh sát theo sát  phía sau Ngụy Thời, vào bệnh viện, xem ra bọn họ cũng theo dõi giáo sư Tống, không hỏi một tiếng, trực tiếp dẫn Ngụy Thời đến phòng bệnh giáo sư Tống. Giáo sư Tống vẫn còn hôn mê bất tỉnh, một đầu tóc bạc, thần sắc mang bệnh, nhìn như qua một đêm già đi mười tuổi, hoàn toàn là bộ dáng ông cụ sáu mươi tuổi.
Bác sĩ lay lay giáo sư Tống một hồi, đợi chốc lát, giáo sư Tống chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt ông mờ mịt, dại ra nhìn bốn phía, ánh mắt chậm rãi chuyển động, thần trí dường như còn chưa thanh tỉnh lắm, Ngụy Thời đi tới bên cạnh ông, kéo bàn tay lạnh băng của ông, “Giáo sư Tống, là cháu, Ngụy Thời, cháu đến rồi.”
Giáo sư Tống nghe được giọng nói của Ngụy Thời, tay run rẩy khẽ động một cái, khóe mắt rịn ra một giọt nước mắt đục ngầu, ông mở miệng, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn, Ngụy Thời kề lỗ tai sát vào muốn nghe rõ những gì ông nói.
Giáo sư Tống đứt quãng nói, “Ngụy, Ngụy Thời, ta, thật xin lỗi, cậu, ta, thất, thất bại, công, công trường, xảy, đã xảy ra chuyện, người, người, đều, đều chết hết…”
Nói còn chưa nói xong, giáo sư Tống bị thuốc phát huy tác dụng, không còn sức lực.
Ngụy Thời nắm tay ông, “Giáo sư Tống, bác dưỡng bệnh cho tốt, chuyện kế tiếp giao cho cháu.”
Miệng Giáo sư Tống đóng mở, không phát ra âm thanh, Ngụy Thời nhìn khẩu hình khi phát âm, nhận ra được, đó là hai chữ “cẩn thận”, Ngụy Thời hướng về phía giáo sư Tống nặng nề gật gật đầu, ánh mắt giáo sư Tống chậm rãi nhắm lại, bác sĩ lại đây, nhìn một chút, “Người bệnh ngất rồi, mọi người nên rời đi, đừng quấy rầy người bệnh.” Bác sĩ rất là không vui đối với yêu cầu cưỡng ép đánh thức người bệnh ban nãy của cảnh sát.
Cửa phòng bệnh của giáo sư Tống cũng có hai cảnh sát canh giữ.
Ngụy Thời bị cảnh sát đưa đến cục, hai cảnh sát ngồi ở đối diện bàn, một đặt câu hỏi, một ghi chép, vị cảnh sát ghi chép có bề ngoài trắng nõn, mặt mày thanh tú, Ngụy Thời nhìn hắn một cái, ngược lại chẳng hề chú ý đến vị cảnh sát trung niên đang hỏi anh, cho dù người này cao to mạnh mẽ, mắt hổ mũi ưng, rất có lực uy hiếp, nếu người trong lòng có quỷ thấy hắn, chỉ sợ chân sẽ mềm ngay lập tức.
Cảnh sát trung niên đi thẳng vào vấn đề, muốn anh nói rõ một năm một mười chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Ngụy Thời không nói, anh đang lo lắng nên nói như thế nào, cuối cùng, anh đành phải bất chấp, trước tiên hướng về phía cảnh sát trung niên nở nụ cười một chút, sau khi cười xong lại quay sang, nói với cảnh sát ghi chép, “Anh và tôi chắc là người cùng đường đúng không? Không ngờ được, còn có người vào đơn vị công tác.”
Cảnh sát ghi chép buông bút cầm trên tay xuống, có chút kinh ngạc nhìn anh, “Làm sao cậu nhìn ra được?”
Ngụy Thời chỉ chỉ lỗ tai mình, “Nghe ra được, anh nói chuyện khác hẳn người bình thường.”
Lúc người cảnh sát nói chuyện, giọng nói có chút nhè nhẹ bay bay, có lẽ bản thân hắn cũng chưa chú ý, nhưng chỉ có người từng tu luyện qua đạo thuật Mao Sơn chính tông, giọng mới có thể như vậy, không giống giọng nói người bình thường luôn mang theo một chút khí bẩn, cho dù là giọng nói có thanh thúy cỡ nào, bùi tai đến bao nhiêu, cũng không tránh được điểm này, chỉ có nhiều hay ít, nặng hay nhẹ mà thôi.
Nhưng mà, có một “đồng hành” ở trong này, đã nói lên cảnh sát cũng vụ án này không giống những vụ án thông thường khác, trong lòng Ngụy Thời cũng nhẹ nhàng thở ra, nói thật, anh còn sợ cảnh sát không tìm thấy hung thủ liền lung tung tìm người nào đó chịu tội thay, mấy chuyện kiểu này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Cứ cẩn thận thì sẽ không mắc lỗi nặng.
Ngụy Thời cũng không muốn thuyền lật trong mương.
Anh nói hết một lần mọi chuyện từ đầu tới đuôi, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng không bỏ qua.
Vị cảnh sát thoạt nhìn chính khí nghiêm nghị kia, không ngờ sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lắng nghe, không coi anh là người tuyên truyền phong kiến mê tín hoặc là thần kinh không được bình thường, thật đúng là khiến Ngụy Thời có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nghĩ lại, Ngụy Thời cũng hiểu được đây mới là bình thường.
Sau khi nói xong, hai cảnh sát đối diện đều lâm vào im lặng.
Cảnh sát trẻ tuổi mở miệng, “Ý của cậu là, công trình ở cao ốc Hoàn Vũ kia cần phải tiếp tục, hơn nữa phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không sẽ còn xảy ra chuyện?”
Ngụy Thời gật đầu xác định.
Âm khí tán dật, nhất định sẽ ảnh hưởng đến xung quanh, cho dù trong khoảng thời gian ngắn tạo thành ảnh hưởng không nặng như bệnh viện số 3, nhưng mà lâu dài, người chết cũng sẽ không ít hơn bệnh viện số 3 là bao nhiêu. Người chịu ảnh hưởng của âm khí, nặng thì sẽ chết, nhẹ một chút cũng sẽ thể hư khí yếu, ốm đau quấn thân, vận rủi trước mắt.
Hai cảnh sát nhìn nhau liếc mắt một cái, đứng lên, “Tôi đưa cậu đi cao ốc Hoàn Vũ nhìn một chút, chuyện này, nếu như chuyện ở bệnh viện số 3 không liên quan đến cậu, vậy thì chuyện kia vẫn hy vọng cậu giúp đỡ một chút.”
Ngụy Thời không có bất kỳ ý kiến gì đối với cái này.
Đoàn người đi tới cao ốc Hoàn Vũ, ở trên đường, cảnh sát ghi chép tự giới thiệu mình họ Ứng, Ứng Duy Đình, mà cảnh sát trung niên họ Lý, Lý Đại Dân, Ngụy Thời cũng một lần nữa tự giới thiệu một chút, thời điểm anh đang  nói chuyện với Ứng Duy Đình, hỏi bóng hỏi gió về xuất thân sư môn của hắn, nhưng mà ở mặt này Ứng Duy Đình giữ kín như bưng, né phải tránh trái nói cho anh, ba người tùy tiện nói chuyện, giết thời gian đi đường.
Bên ngoài ba tầng bệnh viện số 3 đều có ba lớp canh gác, chỉ nhìn thấy cảnh sát võ trang đầy đủ không ngừng tuần tra xung quanh, khuyên nhủ đuổi đi những người dân có ý đồ tới gần nơi này, dù có hai cảnh sát dẫn theo, Ngụy Thời vẫn là liên tiếp gặp mấy người thẩm tra, chờ đến khi anh đứng trước cao ốc Hoàn Vũ, cũng không khỏi không cảm thán canh phòng thật nghiêm ngặt.
Ánh mắt anh phức tạp nhìn bệnh viện số 3 phía đối diện.
Bảng hiệu màu vàng của bệnh viện số 3 dưới ánh mặt trời cũng có vẻ ảm đạm không ánh sáng, nguyên cả tòa nhà an tĩnh không tiếng động, lộ ra một cỗ tử khí nồng đậm, cho dù là người thường không mở mắt âm dương, cũng có thể rõ ràng cảm giác được ở đây có gì không đúng, rõ ràng đang giữa ban ngày ban mặt, âm khí lại che phủ khắp không trung nơi này, vốn nên giữa trưa nóng bức, mà giờ đây lại ý lạnh thấm người.
Thỉnh thoảng, còn có gió âm không biết từ chỗ nào thổi tới. Chạm vào người khiến da thịt run lên.
Ngụy Thời đứng trước đống phế tích vốn là cửa vào cao ốc Hoàn Vũ, trên đống phế tích vẫn còn vết máu đậm, từng bãi từng bãi, tỏ rõ nơi này đã từng xảy ra thảm kịch.
Anh đi vòng quanh phế tích vài vòng, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vê một chút bùn đất, đặt ở miệng nếm nếm, Ứng Duy Đình cùng ở bên cạnh hắn, “Cậu phát hiện cái gì?” Ngụy Thời đứng lên, sắc mặt có chút không tốt, “Không khác biệt lắm so với những gì tôi nghĩ. Nơi này sáng sớm đã có người động tay động chân, khó trách ‘Cung sát cục’ trấn không nổi ‘Địa mạch tụ âm trận’ ở đối diện.”
Ngụy Thời có chút hối hận, nếu lúc ấy anh không về nhà, mà là ở lại giúp giáo sư Tống, có lẽ, những người này sẽ không phải chết, giáo sư Tống cũng sẽ không bị thương phải nhập bệnh viện. Trên đời có rất ít chuyện có thể vẹn toàn đôi bên, được cái này mất cái kia là chuyện thường xảy ra, cho nên suốt đời một người chung quy vẫn sẽ lưu lại rất nhiều tiếc nuối cùng thiếu sót, những tiếc nuối cùng thiếu hụt đó, sẽ làm người phiền muộn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đau đớn hối hận…
Muốn nói Ngụy Thời đau đớn hối hận thì cũng chưa đến mức đó, dù sao đó là lựa chọn mà anh quyết định sau khi trải qua suy tư đắn đó.
Nhưng mà, một ít áy náy là không thể tránh cho.
Ứng Duy Đình ở bên cạnh hỏi, “Vậy hiện tại nên làm thế nào?”
Ngụy Thời lấy lại tinh thần, “Trước tiên phải phá đi ‘Cung sát cục’ bị hư này, rồi sau đó tu bổ tốt ‘Cung sát cục’ một lần nữa, âm khí trong bệnh viện số 3 bị áp chế, qua ba năm tôi sẽ nghĩ cách dẫn đi một ít âm khí tụ tập từ nơi đó qua chỗ khác, có thể khiến mọi thứ đều khôi phục lại bình thường.”
Lúc này Ứng Duy Đình nói, “Được, tôi tin tưởng cậu, hết thảy đều nghe theo cậu an bài, cậu có yêu cầu gì cứ nói thẳng, chỉ cần có thể làm được, chúng tôi sẽ đáp ứng cậu.”
Ngụy Thời khẽ cười một chút, Ứng Duy Đình này sở dĩ tin tưởng anh, có lẽ phần lớn nguyên nhân là vì hồi nãy lúc nói chuyện anh có nhắc đến sư môn mình.
“Thật ra có chuyện muốn mời các anh phái người tới đây hỗ trợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.