Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Hai “người” này một trước một sau đi vào hang núi.
Hang núi quanh co khúc khuỷu, họ lại không chút nào chần chờ, vẫn luôn đi tới chỗ sâu nhất trong hang núi, nơi đó, truyền đến tiếng nước chảy róc rách, dường như có một con sông yên tĩnh không tiếng động chảy qua, tiếng nước tí tách truyền đến từ nóc hang, từ mặt đất, đó là tiếng nước ngầm chảy.
Bên trong hang núi này quả thật có một con sông.
Một con sông chỉ hiện ra vào ban đêm, chỉ xuất hiện tại thời điểm đặc biệt.
Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, vô số bóng trắng gào thét chói tai xẹt qua bên cạnh, bóng trắng càng lúc càng nhiều, khiến bốn phía nổi lên sương trắng, bởi vì có sông, khiến cho chung quanh lại càng thêm lạnh.
Hai người đàn ông, hoặc là nên nói một người đàn ông, một thiếu niên, đứng ở bờ sông.
Trên mặt sông tràn ngập khí đen, không phân rõ được khí đen này rốt cuộc là bốc lên từ mặt sông, hay là do nước sông vốn đã quá đen quá nồng, thế nên tràn ra từng luồng khí đen, khí đen cùng nước đen hòa làm một, rồi lại phân ra rõ ràng.
Những bóng trắng đó muốn tới gần con sông kia, rồi lại dường như kiêng kị điều gì đó.
Trong nước sông tĩnh mịch, đột nhiên truyền đến một tiếng động xôn xao nhẹ nhàng, giống như một hòn đá bị ném vào dòng nước, gợn nước nổi lên, giữa những làn sóng ấy, có thể nhìn thấy một người lúc chìm lúc nổi giữa dòng nước đen. Theo dòng nước, người kia càng lúc càng gần, mặt cậu hướng xuống, hơn nửa thân thể không chìm xuống nước. Nếu là ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ là một cái xác chết trôi.
Nước đen không ngấm vào trong thân thể cậu, khí đen lại di chuyển khắp thân thể. Tưởng rằng đó là một xác nam chết trôi nhưng thân thể lại khẽ khàng run rẩy, dường như đang phải chịu đau đớn không cách nào giải thoát được, những cái bóng trắng không có cách nào tới gần nước đen, lại bắt lấy cậu trai kia, kéo cậu ra khỏi mặt nước, rồi lại vứt vào, không ngừng lặp lại động tác buồn tẻ này, mà mỗi một lần như thế, thân thể cậu trai ấy đều càng run rẩy kịch liệt một hồi.
Hai người đứng bên bờ lẳng lặng mà nhìn người nọ nổi trong nước.
Không biết đã bao lâu.
Có một thanh âm vang lên, rất nhẹ, rất khẽ truyền đến.
Cẩn thận nghe mới phát hiện là hai đàn ông đứng ở bên bờ sông đang nói chuyện.
Cậu trai thiếu niên nhẹ giọng nói, “Đại gia gia, còn phải bao lâu nữa?”
Người đàn ông ôm đứa bé buông tay ra, đứa trẻ trong ngực kẻ ấy liền bay lên giữa không trung, đuổi theo những cái bóng trắng đó, “Ba đến năm năm.”
Ánh mắt cậu trai trẻ tuổi giống như ma trơi, “Có chút hơi lâu.”
Người đàn ông lớn tuổi hơn nhìn cậu thiếu niên trong nước nói, “Đối với Ngụy Hân mà nói thì lâu lắm, nhưng đối với người nhà họ Ngụy đã đợi hơn ba trăm năm thì chẳng lâu chút nào.”
Cậu trai trẻ tuổi tựa hồ thở dài một tiếng, “Đúng vậy.”
Chung quanh lại yên tĩnh, một lát sau, cậu trai còn nói, “Cháu và cậu ấy có cùng số mạng.” Cậu ta dường như nhớ ra cái gì đó, giữa mày cũng có chút nét thống khổ.
Giọng người đàn ông lớn tuổi rất thấp, “Cuối cùng rồi sẽ có ngày giải thoát mà thôi.”
Cậu trai ngẩng đầu, nở nụ cười một chút, nụ cười kia lạnh đến mức khiến người từ trong đáy lòng giác nổi lên một luồng khí lạnh, “Nhưng mà nếu cháu chẳng mong được giải thoát thì sao?”
Nếu giải thoát rồi, thì làm sao tìm được người nọ, làm sao quấn lấy anh ấy được.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn cậu một cái, “Bản thân cháu nguyện ý là tốt rồi.”
Cậu trai trẻ tuổi nhìn người thiếu niên dưới nước, người nọ vốn là đang nổi trong nước, không hề có động tĩnh gì bỗng nhiên động đậy, giãy dụa không ngừng, dường như muốn thoát khỏi lực hút từ nước sông, di động hướng về bờ sông, “Rốt cục lại sống thêm được một đêm, sông âm này cũng có tác dụng, âm khí chiếm hồn, sát khí xâm thể, dưỡng xong, liền thành không người không quỷ không xác, tổ tiên Ngụy gia chúng ta thật đúng là thông minh.” Trong lời nói của cậu ta mang theo chút gay gắt.
Chàng trai trong nước đã lên bờ, nước trên người nhỏ tí tách trên mặt đất, cậu trực tiếp đi về phía cửa sơn động, lúc đi ngang qua hai người đàn ông trên bờ, cậu liếc nhìn bọn họ một cái, lại không nói gì, mà tiếp tục đi tới.
Người đàn ông lớn tuổi chờ cậu đi rồi mới nói với thiếu niên bên cạnh, “Đi thôi.”
Hết thảy chuyện xảy ra trong hang núi không có bất kỳ kẻ nào thấy được.
Có lẽ không phải không ai biết, chẳng qua người biết, cũng tuyệt sẽ không nói ra.
Ngụy Thời chờ ở nhà, đầu cứ thấp dần thấp dần, cơn buồn ngủ nổi lên, đột nhiên, đầu của gục mạnh qua một bên, người lập tức giật mình tỉnh lại, trong phòng có đốt một ngọn nến, đã cháy hơn phân nửa, giọt nến nhỏ xuống trên mặt bàn, anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, đã gần ba giờ rưỡi sáng, mà Ngụy Hân còn chưa trở về.
Ngụy Thời đẩy ghế dựa ra, trong đêm phát ra tiếng lộc cộc, làm cho tim người nhảy mạnh lên.
Lúc này, cửa phòng khép hờ cũng bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Thân ảnh mang theo chút hơi nước, khí lạnh đứng ở cửa, là Ngụy Hân đã về.
Ngụy Thời nhìn thoáng qua Ngụy Hân.
Sắc mặt của cậu rất trắng, dường như lộ ra một luồng khí đen, quần áo trên người giống như thấm ướt, dán trên người cậu, buộc quanh đường cong cơ thể thiếu niên gầy gò.
Ngụy Thời giống như phụ huynh vừa lo lắng vừa tức giận, chất vấn đứa con không nghe lời, “Đã trễ thế này còn đi đâu vậy? Khuya khoắt mới trở về? Cũng không nói với người trong nhà một tiếng.”
Ngụy Hân theo thường lệ không nói được một lời.
Ngụy Thời thật sự là không có cách nào với tính cách như thế này của cậu, mắng chẳng có tác dụng, đánh, lớn như vậy mà còn đánh thì cũng không tốt lắm, nói chuyện nhẹ nhàng với nó, nó để lời vào tai này rồi ra tai kia, thật sự là làm như thế nào cũng không đúng, Ngụy Thời cảm thấy mình tuy rằng còn chưa có sinh con, nhưng là đã hiểu rõ tâm tình của các vị phụ huynh bị con mình chọc cho nổi trận lôi đình.
Lại nói, anh cũng không đành lòng nghiêm khắc với Ngụy Hân. Dù sao cậu cũng mất tích lâu lắm với về được.
Suy nghĩ muốn đối xử tốt với cậu một chút đã chiếm lấy lần lớn đầu óc Ngụy Thời
Cho nên, Ngụy Thời chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Anh đứng lên, đi tới chỗ tủ quần áo, lấy đồ mình mua trong chuyến đi thành phồ lần này cho Ngụy Hân, đồng thời nhét quần lót vào trong tay Ngụy Hân, miệng lầm bầm, “Đi, thay đồ ướt trên người ra, lớn như vậy rồi cũng không biết tự chăm sóc bản thân một chút.”
Ngụy Hân cầm quần áo, đứng ở nơi đó nửa ngày không động.
Ngụy Thời nhíu mày, “Thay nhanh lên, còn chần chờ đứng ở đó làm cái gì.” Bỗng nhiên, Ngụy Thời giống như nghĩ ra cái gì đó, nhíu mày, lộ ra một nụ cười xấu xa, “Chẳng lẽ là ngại ngùng cởi hết đồ ra trước mặt anh trai em, em không nói sớm cơ mà có nói sớm anh cũng sẽ không đi ra ngoài, lại đây, lại đây, anh giúp em một tay, lúc em còn bé đều là anh giúp em cởi quần áo, ngay cả tắm đều là anh giúp em tắm, ngại ngùng cái gì thế, chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy qua, ngay cả thằng nhỏ của em …”
Ngụy Thời vừa nói vừa thật sự đi về phía Ngụy Hân, nhìn cái kia tư thế, quả thật là định giúp Ngụy Hân cởi quần áo.
Thân thể Ngụy Hân dường như có chút cứng ngắc, cậu giơ tay lên, cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm xuống.
Lồng ngực trần trụi, trắng nõn lộ ra, vòng eo nho nhỏ bên dưới, cùng với cái mông nhểnh lên, tuy rằng còn mang theo chút thơ ngây cùng gầy yếu của thiếu niên, nhưng cũng đã có hình dáng đàn ông.
Ngụy Thời cười hì hì tiến tới, bất ngờ sờ sờ bụng Ngụy Hân, gật đầu nói.
“Không tồi, còn có chút cơ bụng.”