*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit/ Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Nghe ý cụ Ngụy là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội.
Ngụy Thời từ chối cho ý kiến.
Buổi tối đêm ba mươi cứ như vậy mà qua, nói là tế thần, trên thực tế ngoại trừ chuyện Ngụy Hân, cũng chưa làm những chuyện gì khác. Ra khỏi hang núi, cụ Ngụy nói cho Ngụy Thời, những năm trước, Ngụy gia đêm 30 làm tế thần này, tác dụng chủ yếu là dẫn sông âm từ dưới địa phủ lên, còn cố định mạch sông âm, để sơn cốc thôn Ngụy tràn ngập âm khí, làm yếu hoặc kéo dài nguyền rủa.
Chuyện này rất phức tạp, cũng rất quan trọng.
Mạch nước sông âm kỳ thật là lưu động, cũng không cố định tại một chỗ, năm đó Ngụy gia phát hiện mạch sông âm ở chỗ này, chẳng qua là nó vừa vặn chảy đến đây, “Vu” Ngụy gia nghĩ mọi biện pháp, mới lưu lại mạch sông âm này ở đây.
Về phần ông dùng biện pháp gì, lại nói tiếp cũng chuyện tàn nhẫn, chính là dùng hồn phách chết đi của Ngụy gia tản mát ra âm khí, oán khí, sát khí để trấn trụ mạch sông âm này, năm rộng tháng dài, thôn Ngụy nơi này liền tụ tập âm khí, oán khí, sát khí nồng đậm, mạch sông âm cũng sẽ bị âm khí, oán khí, sát khí nơi này hấp dẫn, âm khí, oán khí, sát khí lại càng nặng, lực hấp dẫn lại càng lớn.
Ông cùng lúc lợi dụng mạch sông âm phối hợp với trận pháp hung sát thôn Ngụy cùng với hố dưỡng thi, khiến tộc nhân Ngụy gia chết đi không có biện pháp đầu thai, chỉ có thể bị nhốt trong thôn Ngụy, dần dần, oán khí, sát khí, âm khí nơi đây liền càng ngày càng nặng, mà trái lại, oán khí, âm khí, sát khí càng ngày càng nặng cũng lưu lại mạch nước sông âm kia, đồng thời, mạch sông âm cùng với trận pháp hung sát thôn Ngụy, hố dưỡng thi, bởi vì âm khí, sát khí, oán khí càng ngày càng nặng, tác dụng cũng càng lúc càng lớn, khiến tần suất phát tác nguyền rủa trên người người Ngụy gia cố định, trình độ yếu bớt, càng tiến thêm một bước, mạch sông âm cùng với âm khí, sát khí, oán khí tràn ngập càng ngày càng nặng, cũng có thể khiến hồn phách tộc nhân Ngụy gia mất đi bị nhốt lại, có một chút cơ hội trở thành “Quỷ thủ” Ngụy gia.
Đơn giản mà nói, “Vu” Ngụy gia đã vắt hết óc nghĩ ra như vậy một kế hoạch vòng tròn tương quan hỗ trợ lẫn nhau, ý đồ giải thoát người Ngụy gia khỏi nguyền rủa của Đổng gia, chỉ có thể nói dụng tâm lương khổ.
Lúc Ngụy Thời biết việc này, cùng với toàn bộ kế hoạch sau đó, cũng không khỏi không bội phục tổ tiên mình, thật sự quá lợi hại, quá trâu bò, quả thực là trí tuệ thần quỷ. Nếu không phải nguyền rủa này của Đổng gia quá lợi hại, phỏng chừng ông hẳn có thể nghĩ ra biện pháp trực tiếp phá giải, cũng không cần khiến người Ngụy gia chịu tra tấn hơn ba trăm năm, hao tổn khí lực mới có thể được đến kết quả cuối cùng.
Nói thật, Ngụy Thời cảm thấy trong chuyện này mặc dù bản thân mình có tác dụng, mà còn có thể nói là không thể thiếu, nhưng là trong chuyện hóa giải nguyền rủa, anh cũng không góp sức gì nhiều, bởi vì trước đó có từng đời từng đời Ngụy gia không ngừng hoàn thiện cùng bổ sung toàn bộ kế hoạch, sau có lớp người già Ngụy gia đa mưu túc trí này nọ, tuy rằng anh cũng là người Ngụy gia, cũng gần đến đích, đạo hạnh cũng sâu, nhưng chung quy nhìn vẫn chưa đủ.
Cho nên, bây giờ chuyện anh có thể làm chính là chờ.
Khoảng thời gian kế tiếp, Ngụy Thời tiếp tục những ngày trước kia, xem bệnh, kê đơn cho người ta, đánh bài nói chuyện, muốn nói chỗ nào thay đổi, đại khái chính là Ngụy Hân, sau đêm ba mươi hôm đó, Ngụy Hân liền không về nhà cũ Ngụy gia nữa, mà là vẫn luôn đi theo bên người Ngụy Thời, cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ.
Mà cái câu sau “Cùng ăn cùng ngủ” kia, kỳ thật cũng không đúng lắm.
Hiện tại Ngụy Hân cũng có thể ăn chút gì đó, nhưng mà phương thức cậu ăn cũng không giống người thường, đồ ăn nóng hôi hổi mang lên bàn, Ngụy Hân ngồi ở bên cạnh, không lâu sau, đồ ăn liền trở nên lạnh băng, hơn nữa giống như để thật lâu, mất đi màu sắc hương vị, tựa như quỷ hưởng dụng đồ cúng vậy. Bây giờ Ngụy Thời nấu cơm, đều là làm hai phần.
Mặc kệ Ngụy Hân có phải cần hương khói này nọ hay không, tóm lại, nếu cậu ăn, vậy anh làm.
Khiến Ngụy Thời không được tự nhiên chính là Ngụy Hân nhất định phải cùng anh ngủ trên một cái giường thì mới chịu.
Hiện tại anh ở tại trạm xá, dùng giường là loại giường đơn một người, một người đàn ông cao lớn ngủ vừa đủ, nếu thêm một người, thì rất chật, lại nói, thân thể Ngụy Hân vừa lạnh lại vừa cứng, trong ngày đông giá lạnh, giống như ôm khối băng mà ngủ, đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân Ngụy Thời không muốn ngủ cùng một giường với Ngụy Hân.
Nếu Ngụy Hân đối với anh vẫn là tình anh em thuần khiết, như vậy cho dù ôm khối băng đi ngủ, Ngụy Thời cũng nguyện ý, vấn đề là Ngụy Hân căn bản không phải như vậy, mà Ngụy Thời cũng không biết Ngụy Hân rốt cuộc lớn lên lệch đường lúc nào, khi còn bé cũng không thấy nó đối với mình có cái gì a, lúc trước khi mất tích cũng chỉ có mười mấy tuổi, cũng không cảm thấy nó đối với mình có cái chi chi, tại sao mất tích vài năm rồi trở về, liền thay đổi như thế chớ!
Ngụy Thời không nghĩ ra.
Anh vốn đang muốn giả ngu cho qua, chỉ có điều thằng nhóc Ngụy Hân kia không cho anh cơ hội.
Mẹ, mỗi ngày dùng loại ánh mắt “buồn nôn” nhìn mình, mỗi ngày chỉ cần Ngụy Thời hơi buông lỏng thì liền kéo liền ôm, hết hôn rồi lại sờ, Ngụy Thời phát giận cũng chẳng có tác dụng gì, nếu thái độ đối với cậu có hơi tồi tệ một chút, hoặc cố ý không phản ứng cậu, thì thằng nhóc này sẽ cáu kỉnh chơi trò mất tích… Nhất định phải Ngụy Thời tự mình đi tìm, thì mới bằng lòng trở về.
Ngụy Thời hai lần ba lượt quyết định, thề sẽ không tiếp tục như vậy nữa, nhưng mà chưa kịp kiên trì được mấy ngày dưới ánh mắt của Ngụy Hân cùng thế công phá của trò mất tích, vì thế sau này anh đã có hướng vò mẻ chả sợ nứt, thích tới thì tới.
Muốn ôm thì ôm đi, muốn sờ thì sờ đi, chỉ cần đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, anh đây đều nhịn!
Ngụy Hân là loại biết nhìn mặt người, biết tiến biết lùi, không được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Tuyệt đối không phải!
Nói sai rồi, hiện tại Ngụy Hân cậu không phải là “người”.
Ngụy Thời lui một bước, cậu có thể tiến ba bước, Ngụy Thời lui một trượng, Ngụy Hân có thể tiến ba trượng. Bởi vì Ngụy Thời đối với Ngụy Hân áy náy, từ ngay lúc đầu đã quyết định Ngụy Thời thất thủ trận địa là chuyện tất nhiên, hơn nữa rất nhanh đã đến.
Cho nên vào buổi tối một ngày nào đó, Ngụy Thời bị Ngụy Hân ôm vào trong ngực —— bộ dạng Ngụy Hân đã cao hơn so với Ngụy Thời——đôi tay xốc quần áo anh lên, bắt đầu sờ soạng, tay lạnh băng khiến trên người Ngụy Thời nổi lên một ít da gà, đôi tay kia sờ tới sờ lui trên người Ngụy Thời không mục đích, đụng đến một ít nơi Ngụy Thời rất mẫn cảm, kích thích lạnh như băng khiến cả người Ngụy Thời run rẩy vài cái, đôi tay kia dừng một chút, động tác lập tức vội vàng lên.
Đôi tay kia cũng không có ý cởi quần áo Ngụy Thời ra. Mà là tiếp tục nhẹ trêu đùa các nơi trên người Ngụy Thời, càng là nơi anh nhạy cảm, thì dừng lại càng lâu, động tác lại càng dịu dàng.
Đồng thời, một thứ gì đó lạnh băng chui vào trong quần áo Ngụy Thời, xốc quần áo anh lên, rất nhanh, khắp mỗi ngõ ngách thân thể đều bị thứ lạnh băng này chiếm cứ, Ngụy Thời liều mạng thở dốc, muốn tránh ra sau lưng Ngụy Hân nhưng bị ngăn lại, mỗi một tấc thân thể đều bị thứ lạnh băng kia liếm liếm, ướt lạnh, tỉ mỉ, dịu dàng quả thực khiến người mặt đỏ tới mang tai, động tác của thứ ấy càng lúc càng kịch liệt, càng ngày càng làm càn, chúng nó dán vào nửa người dưới Ngụy Thời, bắt đầu xoa nắn vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng, thứ ấy lại hóa thành một cây châm nhỏ cùn cùn, đôi lúc lại đâm vài cái ở nơi anh mẫn cảm nhất, đau đớn rất nhỏ mang đến càng nhiều khoái cảm.
Thân thể Ngụy Thời nhịn không được, theo động tác của cậu bắt đầu run rẩy.
Anh hé miệng, muốn ngăn cản Ngụy Hân, quá mức rồi! Phải dừng lại! “Dừng, dừng lại, Ngụy Hân, mày dừng tay lại cho ông, tao giết, bảo mày buông tay mày có nghe hay không, mày còn, á —— a —— a —— buông tay —— ư —— mẹ, ông sẽ đập chết mày —— á —— “
Vốn là tiếng mắng lại biến thành tiếng rên rỉ ái muội.
Phía dưới Ngụy Thời đáng thương cực kỳ giao nộp vũ khí, người cũng chỉ còn lại thở dốc mà thôi.
Thứ lạnh băng kia sau khi Ngụy Thời tiết rồi thì liền biến mất không thấy, chỉ có đôi tay lạnh lẽo của Ngụy Hân còn đang vỗ về chơi đùa trên người Ngụy Thời, lưu lại khoái cảm khiến Ngụy Thời thiếu chút nữa lại bị đôi tay Ngụy Hân khơi mào dục vọng, anh mặt đỏ tai hồng ngồi xuống, một tay tóm lấy áo Ngụy Hân, muốn mắng lại không biết nên mắng cái gì cho tốt, muốn nắm tay định đập nó, thì thấy trên gương mặt đẹp đến không thở nổi kia lại mang theo mỹ mãn, chẳng hề để ý cùng với —— nụ cười phải nói là thâm tình.
Ngụy Thời uể oải phát hiện mình đập không nổi nữa.
Anh nhịn mãi, cuối cùng buông lỏng áo Ngụy Hân ra, hít hơi làm cho mình tỉnh táo lại, chờ đến khi cảm thấy mình bình tĩnh rồi, có thể nói chuyện với Ngụy Hân rồi, thì mới chậm rãi nói, “Ngụy Hân, chúng ta là anh em, anh em ruột, cùng một bụng mẹ chui ra, em hiểu ý anh không?”
Lúc Ngụy Thời nói những lời này không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hân.
Ngụy Hân chậm rãi từ từ mà đáp trở về một chữ, “Ừ.”
Ngụy Thời trừng hắn, “Ừ? Ừ cái gì mà ừ! Lần tới mày tuyệt đối không thể làm như vậy nữa, mẹ, đây là loạn luân mày có hiểu không? Nếu mày thật sự muốn tìm bạn, cho dù không thể tìm người sống, thì bên ngoài nữ quỷ cũng không ít —— nam quỷ cũng có thể.”
Lúc Ngụy Thời nói cái này thì thoạt nhìn có lý chẳng sợ, chỉ có bản thân anh biết lòng mình lúc đấy trống rỗng.
Lúc này Ngụy Hân không “Ừ” nữa mà là giống như đang đùa giỡn tiến đến trước mặt anh, nhẹ thổi bên tai anh, lỗ tai Ngụy Thời cực kỳ mẫn cảm, thân thể lập tức run rẩy một chút, anh giơ tay lên che lỗ tai mình lại, nhiệt độ trên mặt mới vừa có chút lui xuống thì như lại vừa nhóm lửa, Ngụy Hân nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng như thế, giống như băng đá va chạm vào nhau, vừa lạnh lại vừa giòn, Ngụy Thời có thể từ trong tiếng cười của cậu nghe ra tâm tình cậu hiện tại rất tốt.
Đương nhiên, cũng có thể nghe ra, nó hoàn toàn không coi lời mình nói hồi nãy ra gì.
Mặt Ngụy Thời đen đến mức có thể nhỏ ra nước.
Ngụy Hân ôm lấy anh, đẩy anh ngã xuống giường, dùng chăn bông bọc lại, nhẹ giọng nói, “Đi ngủ đi, đêm nay em sẽ không quậy anh nữa.”
Đó là bởi vì mày mỗi đêm vừa ra đã quậy đã rồi! Ngụy Thời đen mặt.
Ngụy Thời vừa xót xa trong lòng lại vừa căm tức nhìn gương mặt bình tĩnh ngủ của Ngụy Hân, tay từ chăn trong vươn ra, vỗ nhè nhẹ một chút trên mặt Ngụy Hân, mắng một câu, “Thằng nhóc thối, cứ kiếm chuyện cho anh mày không.”
Cứ cãi nhau ầm ĩ, tránh né, hôn hôn sờ sờ qua ngày như vậy, thời gian lập tức đến tháng ba âm lịch, Ngụy Thời phát hiện có một số người ngoài đến thôn Ngụy, trong đó anh nhận ra được có mấy gia lão Mã gia, còn có một số người cả trai lẫn gái ăn mặc, cử chỉ vừa thấy liền biết khác với người thường, đa phần đều là người cao tuổi.
Tất cả những người này đều là cụ Ngụy tiếp đãi, bọn họ được cụ Ngụy an bài ở tại phòng trống trong từ đường Ngụy gia, phòng trống đầy rồi thì khiến mấy người ở nhà bên cạnh tạm thời dọn ra ngoài, để phòng trống cho những những người này ở.
Không ít người lục tục đến đây.
Một ngày trong tháng ba âm lịch, cụ Ngụy kêu Ngụy Thời qua, Ngụy Thời đem theo một số đồ vật anh đã chuẩn bị sẵn rừ trước đến từ đường Ngụy gia, anh biết, đợi lâu như vậy, ngày đó rốt cục đã tới.
Chỉ có điều, anh không nghĩ tới, cụ Ngụy sẽ tìm nhiều người như vậy lại.
Ngụy Thời vào từ đường, canh giữ ở cửa lớn từ đường chính là hai người già Ngụy gia, bọn họ dọn cái xích đu, mỗi bên một cái, ngồi ở cửa lớn, nhìn người ra vào, một khi có người Ngụy gia không được phép, muốn đến đây, liền xua tay đuổi mấy người đó đi như đuổi gà, mấy đứa con nít không nghe lời còn bị mắng cho một trận.
Ngụy Thời lên tiếng chào hỏi hai bác già bảo vệ rồi mới vào cửa.
Có khoảng hai mươi ba mươi người ở trong từ đường, nhưng tại sảnh lớn từ đường chỉ có bảy tám người, bao gồm cụ Ngụy cùng đại gia lão Mã gia, đại gia lão Mã gia nhìn thấy Ngụy Thời, còn gật đầu với anh, coi như chào hỏi, cụ Ngụy bắt đầu giới thiệu Ngụy Thời, “Đây là thằng cháu không nên thân của Ngụy gia chúng ta, tên là Ngụy Thời, các ông gọi nó A Thời là được, A Thời à, vị này là đại gia lão Mã gia, cháu đã gặp qua, vị bên cạnh này ——” cụ Ngụy chỉ vào một bà lão mang đầy trang sức bạc trên người, “Chung lão thái, cổ thuật Chung gia của các bà ấy rất lợi hại, vị này ——” cụ lại chỉ vào một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần nói, “Đây là Phong lão nhân, Phong gia Nhạc Sơn, chắc cháu cũng nghe qua đại danh của bọn họ rồi.”
Ngụy Thời chào hỏi từng người.
Những người trước mắt này đều là nhân vật lợi hại, tính tình cũng rất kỳ quái, anh cũng không dám chậm trễ, cho dù không biết đại danh bọn họ, cũng biết gia tộc bọn họ xuất thân. Mã gia núi Bình Long, Chung gia ở Tương Tây, Hoàng gia Chúc Do Trại, cùng với Phong gia Nhạc sơn, bốn gia tộc lớn nằm ngoài môn phái chính tông Mao Sơn, Mã gia núi Bình Long am hiểu dưỡng thi đưa thi, Chung gia Tương Tây lợi hại nhất chính là cổ thuật, Hoàng gia Chúc Do Trại thiện vu thuật, mà người ở Phong gia Nhạc sơn lại là dưỡng quỷ.
Bốn gia tộc lớn ở nơi này đã xuất hiện ba nhà, mặt mũi Ngụy gia thật lớn, không ngờ có thể mời tất cả bọn họ tới.
Ngụy Thời nhớ rõ Từ lão tam có nói qua, quan hệ giữa bốn gia tộc lớn này cũng không tốt, bình thường thấy nhau đều phải đâm chọt một phen, làm sao có thể cùng nhau tới chứ. Ngụy Thời đầy đầu chấm hỏi, nhưng không hề nói ra. Từ trong giọng nói cụ Ngụy có thể thấy được, ông tương đối kiêng kị với Chung lão thái, nói chuyện cũng rất khách khí, đối với Phong lão nhân từ Phong gia tới cũng rất tùy tiện, quan hệ hẳn là khá tốt, mà đối với đại gia lão Mã gia, tuy rằng cũng khách khí, nhưng mà rõ ràng quen thuộc hơn.
Tuy rằng Phong lão nhân nhìn qua thẫn thờ mệt mỏi suy nhược, giống như bị nữ quỷ hấp thụ dương khí toàn thân, nhưng lời nói ra lại rất mạnh mẽ sảng khoái, “Lão Ngụy, tôn tử này của ông không tồi, ở tuổi này mà có đạo hạnh như thế quả là hiếm thấy, này nhóc, nói cho Phong gia gia biết, cậu bái ai làm sư môn thế?”
Không đợi Ngụy Thời trả lời, Chung lão thái bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tiếp lời nói, “Người khác bái sư nào thì liên quan gì đến lão bất tử nhà ông, hạch hỏi, ông có phiền hay không, hỏi tiếp bà đây liền cho một cổ trùng qua bên ông chơi.”
Tốt lắm, không cần Ngụy Thời trả lời cái gì, Phong lão nhân đã bắt đầu cãi vả với Chung lão thái, mắt thấy chuẩn bị động chân động tay.
Ngụy Thời nhanh chóng im hơi lặng tiếng trốn qua bên cạnh.
Cụ Ngụy cùng đại gia lão Mã gia ở một bên khuyên can.
Quan hệ giữa mấy nhóm người này thật đúng là phức tạp.
Dưới sự khuyên bảo cùng uy hiếp, Phong lão nhân và Chung lão thái cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng mà hai người vẫn không phục, trừng mắt nhìn đối phương, dường như sắp nhịn không được mà lao vào đánh nhau. Tuổi đã cao mà tính nóng vẫn lớn như vậy. Cũng không biết hai người kia là thuần túy nhìn đối phương không vừa mắt đâu hay còn có khúc mắt gì khác.
Cụ Ngụy mời bọn họ ngồi xuống, bắt đầu thương lượng sự tình.
Bốn cụ già nói qua nói lại một hồi, Ngụy Thời vẫn luôn ngồi nghe, nghe xong một hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu được quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, tại sao lại xuất hiện ở đây.
Nói trắng ra là, bốn gia tộc ngoại đạo này đúng là có lai lịch từ thời xa xưa, sợ là có hơn một ngàn năm lịch sử, nhưng mà hơn ba trăm năm trước, bọn họ còn chưa được gọi là bốn gia tộc ngoại đạo, lúc đó, gia tộc của bọn họ còn là tôi tớ của Ngụy gia hoặc Đổng gia, trong đó Mã gia, Chung gia đều là tôi tớ của Đổng gia, mà Phong gia, Hoàng gia lại là tôi tớ bên Ngụy gia. Thuật dưỡng thi đuổi thi, vu cổ, dưỡng quỷ trừ tà của bọn họ hiện giờ đều là từ Ngụy gia cùng Đổng gia dạy cho.
Sau khi Ngụy gia cùng Đổng gia bị giết, bốn nhà này liền thoát khỏi nô tịch, trải qua mấy trăm năm phát triển, dân cư sinh sản, gia tộc bắt đầu hưng thịnh, những thứ mà Ngụy gia và Đổng gia dạy cho bọn họ, cũng được bọn họ phát huy rạng rỡ, đến ngày nay, đã thành bốn gia tộc ngoại đạo nổi danh.
Phong lão nhân sở dĩ đến giúp Ngụy gia, một là nể đoạn tình nghĩa chủ tớ hơn ba trăm năm trước, cùng với thuật dưỡng quỷ Ngụy gia dạy cho Phong gia bọn họ; hai là hồi trẻ ông có quen biết với cụ Ngụy ở Ngụy gia, quan hệ vẫn không tệ lắm.
Mà Hoàng gia am hiểu vu thuật không nguyện nhảy vào dòng nước đục này, hiển nhiên là cảm thấy chút tình nghĩa hương khói hơn ba trăm năm trước đã sớm đoạn tuyệt rồi.
Về phần thân là tôi tớ Đổng gia tại sao lại muốn tới giúp Ngụy gia, nguyên nhân càng đơn giản, bọn họ không phải vì giúp Ngụy gia, mà là vì giúp chính mình. Năm đó Đổng gia kiểm soát tôi tớ còn nặng nề hơn Ngụy gia, hơn ba trăm năm qua, mặc kệ là Mã gia hay là Chung gia, cũng vẫn còn đang chịu sự sai phái của người Đổng gia, Mã gia cùng Chung gia vẫn luôn muốn tìm biện pháp thoát khỏi loại khống chế này, nhưng không tìm được cách, mãi đến khi Ngụy gia tìm tới cửa, mới ăn nhịp với nhau.
Hơn ba trăm năm qua, người Mã gia còn có Chung gia, không thể không nghe theo an bài từ Đổng gia, giúp đỡ bố trí “Ngũ hành thất sát cục” mà còn phải từng giây từng phút bảo vệ trận pháp “Ngũ hành thất sát cục” này vận chuyển.
Ngụy Thời cảm thấy có chút kỳ quái, hơn ba trăm năm trước, Đổng gia cùng Ngụy gia cùng gặp đại nạn, tất cả tộc nhân dường như đều chết hết, duy nhất còn lại người con gái kia, cũng chạy trốn tới tỉnh ngoài, làm sao còn có năng lực đi tìm người Mã gia cùng Chung gia, còn có thể làm cho bọn họ nghe lời?
Anh thấy Phong lão nhân tương đối dễ nói chuyện, liền nói ra những nghi vấn này với ông.
Nhưng mà, trả lời anh không phải là Phong lão nhân, mà là đại gia lão Mã gia, lão âm dương quái khí mà chỉ vào Phong lão nhân nói, “Ông ta biết cái gì, đây là chuyện Đổng gia cùng Mã gia, Chung gia, người ngoài biết cái đếch gì, lại đây, thằng nhóc ta cho cậu biết, cậu cẩn thận nghe cho rõ, Đổng gia còn lợi hại hơn cậu tưởng nhiều, cậu cho là người Đổng gia chết thì có nghĩa là chết thật rồi? Sai, người Đổng gia chính là chết cũng có thể từ địa phủ bò lên, thành quỷ cũng có thể đùa chết người, ‘Tổ bà’ cuối cùng của Đổng gia hơn ba trăm năm trước căn bản sẽ không chết hết, bà ta vẫn luôn ở đây, hơn nữa bà ta còn vẫn luôn muốn giết hết tất cả người Ngụy gia các cậu, nếu không, bà để bọn ta làm cái ‘Ngũ hành thất sát cục’ kia làm cái gì, còn không phải là vì tụ tập sát khí, nguyền rủa chết đám người Ngụy gia các người, điều này cũng may mắn là tổ tiên Ngụy gia các người còn có chút bản lĩnh, nếu không cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Lời trong lời ngoài của lão già Mã gia đều là vui sướng khi người gặp họa.
Cụ Ngụy hừ lạnh một tiếng, cũng âm dương quái khí theo mà nói, “Mã gia các người mạnh hơn Ngụy gia chúng ta ở chỗ nào? Ba trăm năm trước làm tôi tớ cho người khác coi như là bình thường, hơn ba trăm năm qua đi, nhân dân toàn quốc đều được giải phóng, Mã gia vẫn còn làm tôi tớ làm trâu làm ngựa cho người khác, bán máu bán mạng, à, ta nói sai, các người hiện tại cũng không phải làm tôi tớ cho người, mà là làm hầu cho quỷ, hừ —— “
Vẻ mặt cụ Ngụy khinh thường.
Gương mặt già nua của lão già Mã gia hết xanh lại đỏ.
Ngụy Thời ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Phong lão nhân hoà giải, “Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều có cùng một mục đích, đừng làm quan hệ căng thẳng nữa.”
Chung lão thái thì bởi vì vừa rồi cụ Ngụy nói cũng gián tiếp mắng đến mình, sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn, nhưng mà miễn cưỡng nhịn được.
Trong đại đường lập tức yên tĩnh trở lại, lúc này, tân nhậm tộc trưởng Ngụy gia, Ngụy Phong bưng cái một cái khay đến, rót vài chén trà, đặt từng cái ở trên bàn bên tay vài lão già, đặt tách xuống liền nói một câu, “Mời ông mời bà uống trà.” Dạo qua một vòng như vậy, không khí nặng nề bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, đại gia lão Mã gia cùng Chung lão thái cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, chỉ là nhất thời không thể hạ mặt mũi, hiện tại được Ngụy Phong lễ phép, cũng khong phát tác nữa.
Vài người uống trà.
Cụ Ngụy liền hỏi, “Đối phó với lão quỷ, các người nắm chắc được bao nhiêu?”
Lão quỷ trong miệng ông, hẳn là chỉ “Tổ bà” Đổng gia.
Chung lão thái bấm cổ họng, sắc bén nói, “Chỉ cần Ngụy gia các người làm tốt chuyện của mình, sẽ không có vấn đề gì.”
Đại gia lão Mã gia phụ họa lời của bà.
Phong lão nhân cùng cụ Ngụy liếc mắt nhìn nhau một cái, nói rằng, “Đó là các người nói đấy, đừng đợi đến lúc bên chúng ta không xảy ra vấn đề gì, mà bên các người lại có chuyện, đến lúc đó nói không dễ nghe thì mặt mũi Mã gia cùng Chung gia các người cũng mất hết, phần mộ lão quỷ Đổng gia kia các người cũng đi vào, chỉ cần đến lúc đó chúng ta bên này phá ‘Ngũ hành thất sát cục’, lão quỷ bên kia chịu ảnh hưởng, hẳn là dễ đối phó.”
Phần mộ lão quỷ?
Ngụy Thời nghe đến đó, nhớ tới lần trước vì cởi bỏ “Ác hàng” trên người mà không thể không đi đến một mộ thất, ở nơi đó anh cũng gặp được một người thủ mộ nghe thấy anh là người Ngụy gia thì sắc mặt liền đại biến, hơn nữa tại bên trong mộ thất ấy gặp phải nhiều chuyện chấn động lòng người, nhiều lần thiếu chút nữa là chết ở bên trong, cuối cùng trốn khỏi, trên người lại trúng “ôn dịch”, vẫn là Ngụy Hân cứu anh. Hơn nữa dường như người dưỡng thi Mã gia có vẻ quen biếtvới người thủ mộ mộ thất ấy.
Tổng hợp lại mấy chuyện này, người chôn bên trong mộ thất ấy, hẳn là chính là “Tổ bà” Đổng gia.