Lục Kiều Hân lưỡng lự, nhắc đến anh cô lại không muốn nhắc.
- "Chuyện này...anh ấy có thân phận không tầm thường nên không thể tiết lộ được, khi nào gặp lại sẽ giới thiệu cho cậu sau"
Lâm Hạ Thành không thèm hỏi thêm gì liền tăng gas chạy thật nhanh về nhà.
Biệt thự Lâm gia.
Gia Lâm Gia Bảo là một cậu nhóc chỉ mới 14+ nhưng lại rất hiểu chuyện, được cái là nhanh lớn lại theo gen di truyền sự đẹp trai từ Lâm Hạ Thành nên cũng có nhiều nét của một hot boy trường, thân hình tương đối cao ráo khoảng M64
Lâm Gia Bảo thấy bóng xe của Lâm Hạ Thành vì đỗ ở dưới nhà liền chạy đi xuống. Hôm nay cậu nhóc được lệnh của ba mẹ ở nhà chăm sóc Lâm Hạ Thành dưỡng bệnh nên nếu Lâm Hạ Thành có xảy ra mệnh hệ gì thì cậu nhóc là người chết đầu nước.
Lâm Hạ Thành mở cửa xe thì Lâm Gia Bảo liền chạy ngay tới đỡ lấy anh mình còn cầm theo một cây nạng để Lâm Hạ Thành đi.
- "Lâm Hạ Thành anh cẩn thận không biết vì chuyện gì mà chân anh bị thương như vậy lại phải đi ra xe đi gấp như vậy nữa, nếu anh mà có làm sao thì ba mẹ giết em chết mất"
Lâm Giao Bảo cũng đã bắt đầu có những thói càu nhàu người khác, cậu nhóc vừa đưa anh mình ra xe lại vừa ngước mắt lên nhìn một chị đẹp nào đó bước từ trong xe anh mình xuống, ánh mắt không chớp một cái rồi khuôn miệng bất giác hỏi.
- "Anh! Đó là chị dâu tương lai của em à?"
Lâm Hạ Thành quay lại nhìn Lục Kiều Hân rồi không nói gì nữa và cười. Lục Kiều Hân thấy Lâm Hạ Thành không chịu giải thích liền nói.
- "Không phải đâu nhá chị là cơ trưởng của anh nhà em đó, đàn chị nên không thế là người yêu được đâu"
Lâm Gia Bảo gật gật đầu ra điều mình đã hiểu ra vấn đề.
- "Hèn gì mà anh Lâm Hạ Thành nhà em nghe tin chị là chạy đi ngay như vậy, chị là người mất tích trong vụ cháy máy bay sao?"
Lục Kiều Hân gật đầu nhìn thẳng em của Lâm Hạ Thành đang suy đoán như ông cụ non kia, cậu nhóc quên béng đang đỡ anh trai mình vào nhà mà ngang nhiên đứng nói chuyện với chị đẹp.
- "Nghe đến cơ trưởng em cứ nghĩ là một người lớn tuổi không ngờ là lại một chị vô cùng xinh đẹp và trẻ tuổi, bảo sao anh trai em nghe lệnh cấp trên răm rắp như vậy"
Lục tiểu Hân nghe cậu nhóc nịnh nọt khéo nói như vậy liền cười đáp lại.
- "Cấp dưới thì nhất định phải nghe lệnh của cấp trên rồi, mà chị ghê gớm lắm nhé có võ đấy, nếu lệch pha một chút thôi là sẽ..."
Nói đến đây Lục Kiều Hân liền giơ ngón tay lên ngang cổ rồi xẹt qua ra dấu hiệu cho câu nói 'xử trảm'.
Lâm Gia Bảo lại không thấy sợ cho câu đe dọa của lục Kiều Hân mà ngược lại còn thấy thật buồn cười nữa chứ.
- "Em thấy chị hiền khô à! Dáng người mảnh mai yếu đuối như vậy không ra dáng một người có võ nghệ cao cường chút nào... Không biết chị đẹp đã có người yêu chưa nhỉ, nếu mà chưa có thì....á"
Lâm Gia Bảo chưa nói được hết câu thì lại bị Lâm Hạ Thành dáng cho một cái cái đau điếng, Lâm Hạ Thành ra vẻ quát.
- "Nít con bớt dẻo miệng đi, đưa anh mày vào nhà nhanh"
Lục Kiều Hân thấy Lâm Hạ Thành đang có ý định đi vào nhà liền nói.
- "Lâm Hạ Thành, tôi mượn xe cậu về Lục gia nhé. Chân cậu đau như vậy chắc cũng không đi đâu được"
Lâm Hạ Thành gật đầu đồng ý nói.
- "Cơ trưởng cứ lấy đi, chìa khóa em chưa rút"
Lục Kiều Hân đi lên xe ngồi ở vị trí của tài xế, Lâm Gia Bảo nhìn xuyên qua mặt kính của chiếc xe sang chảnh nói.
- "Chị cơ trường ơi! Có gì tối kết bạn nick face Lâm Gia Bảo của em để nói chuyện nhiều hơn nhé"
Lục Kiều Hân khởi động xe nhìn lại phía cậu nhóc Lâm Gia Bảo đang đỡ anh trai mình vào nhà cô liền cười một cái rồi giơ tay ra hiệu dấu like thì vừa đúng lúc chiếc xe lại đi mất. Tuy cô đường đường là một vị cơ trưởng nữ tài giỏi quanh năm không đụng đến mấy vụ lái ô tô như thế này nhưng cũng biết sơ qua, có lẽ người ngoài nhìn vào cô với bộ dạng có vể quê mùa như vậy mà lại đi laid một chiếc xe Lamborghini to lớn lấp lánh bảng thì sẽ không bao giờ tin hoặc không phù hợp.
Lục Kiều Hân lái chiếc xe ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Lâm một đoạn thì cánh cổng sắt to lớn được người hầu nhà Lâm Hạ Thành đóng lại. Chiếc xe bây giờ càng ngày càng tăng tốc, đối với Lục Kiều Hân thì tốc độ ngày là bình thường nhưng tốc độ của chiếc xe thì sắp đại ngưỡng tối đa rồi. Chiếc xe đi đến đâu là tà áo những người qua đường tung bay đến đó ai cũng đều ngước mặt lên nhìn theo chiếc xe.
Không lâu sau thì Lục Kiều Hân đã về đến nhà mình, cô đi vào trong nhà mọi vật vẫn như trước nhưng có vẻ thiếu bóng người, cô thắc mắc là ba mẹ mình đã đi đâu và mọi người hầu đều không thấy.
- "Ba, Mẹ..."