Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 57: Trận Pháp Phong Ấn Không Gian Một Chiều




Vô Danh ngừng suy nghĩ về quả bom hẹn giờ ở trong đầu của mình, dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể gỡ cái thứ đó ra được, càng nghĩ tới cũng chỉ thêm phiền não mà thôi.
Vô Danh nhìn xung quanh một vòng sau đó hắn phát hiện ra, mặc dù mắt của bản thân đã được Hỗn Độn Thiên Mục dung hợp vào giúp cho hắn có thể nhìn xa bằng khoảng cách phóng thần thức ra và có thể nhìn xuyên thấu mọi vật nhưng mà việc này cũng tiêu tốn thần thức của hắn. Mặc dù tiêu tốn một lượng thần thức bằng với khi hắn chỉ có thể sử dụng thần thức để dò xét nhưng cũng có một điểm quan trọng là hắn có thể nhìn xuyên thấu mọi vật biết được thông tin về chúng. Chỉ riêng điều này thôi cũng không khác gì hắn có cả một kho sách khổng lồ ở trong đầu, có sức mạnh thôi chưa đủ, quan trọng hơn thì vẫn là kiến thức.
Vô Danh sau khi nhìn xung quanh một vòng thì hắn đã xác định được mình đang ở nơi nào. Vì lúc trước là hắn nhảy từ trên cao xuống miệng vực cho nên bây giờ hắn đã ở phía dưới đáy vực rồi. Vô Danh thấy ở đây ngoài lớp vụ khí có thể cắn nuốt thần thức này ra thì hai bên toàn là những bụi cây gai, những bụi cây này đa phần đều không có lá. Xung quanh hắn bây giờ cũng là hai vách núi dựng đứng cao chót vót, không thể nhìn lên tới đỉnh bởi vì có lẽ con vực này quá sâu.
Vô Danh suy nghĩ một lát liền quyết định rời khỏi nơi này, dù sao ở đây cũng không mang lại lợi ích gì cho hắn nữa rồi, lớp vụ khí có tác dụng rèn luyện thần thức kia cũng đã bị hắn sử dụng triệt để, cũng đã tới lúc hắn phải rời khỏi chỗ này.
Vô Danh tế xuất Nguyệt Đao ra, sau đó hắn đứng trên thân đao rồi bay lên phía trên, ngay khi bay lên trên Vô Danh vẫn thấy loại vụ khí cắn nuốt thần thức kia, nhưng mà nó đã thưa thớt và yếu hơn rất nhiều ở bên dưới.
- Binh....
Vô Danh đang bay lên phía trên đột nhiên bị cản lại, người hắn giống như là va phải một bức tường cực kì chắc vậy khiến cho hắn không thể nào xông qua được. Sau khi Vô Danh lao vào cái thứ giống như bức tường kia thì cơ thể của hắn liền bị đẩy bật ra, hắn cũng bị đánh văng ra khỏi phi đao. Vô Danh giật mình kinh hãi, từ cái độ cao như vậy mà rơi xuống, hắn chắc chắn sẽ tan xương nát thịt mất thôi. Vô Danh vội vàng truyền ý niệm tới Nguyệt Đao, điều khiển Nguyệt Đao bay tới chỗ hắn.
- Phù...
Sau khi đứng vững trên thân Nguyệt Đao rồi, Vô Danh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, không biết thứ hắn vừa đụng vào là thứ gì mà lại có thể khiến cho hắn bị đẩy ngược trở về như vậy.
Vô Danh nhìn lên phía trên, hắn nhìn tới chỗ mà mình vừa đụng phải, ngay khi hắn nhìn tới chỗ đó hắn liều kêu lên kinh ngạc:
- Đây là một cái trận pháp sao.
Sau khi Vô Danh nhìn tới chỗ mình đụng vào, hắn liền thấy ở đó giống như có một lớp màn chắn mỏng. Nhưng lớp chắn mỏng này cũng không phải là dễ phá như vậy, nó tuy mỏng nhưng lại được kết cấu rất là rắn chắc không thể nào phá nổi.
Mà sau khi nhìn thấy thứ này Hỗn Độn Thiên Mục liền truyền thông tin cho hắn, đây là một cái trận pháp cấp bậc cực cao, cao ra sao thì Hỗn Độn Thiên Mục cũng không nhìn ra bởi vì vấn đề này có liên quan tới tu vi của hắn. Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ biết chấp nhận, dù sao tu vi của hắn cũng còn quá thấp không thể phát huy được toàn bộ khả năng của Hỗn Độn Thiên Mục.
Trận pháp cấp bậc cực cao này có khả năng chặn lại những thứ ở bên trong muốn đi ra ngoài, nhưng những thứ ở bên ngoài lại có thể đi vào trong. Mà sau khi đọc xong toàn bộ thông tin mà Hỗn Độn Thiên Mục gửi tới, Vô Danh cũng đã hiểu tại sao bản thân mình có thể rơi được xuống con vực này mà không thể đi ra rồi. Chính vì cái trận pháp có khả năng ngăn cản mọi thứ từ bên trong muốn đi ra này cho nên hắn mới không thể nào đi ra nổi.
- Đúng là vào thì dễ mà ra thì khó.
Vô Danh thầm than một tiếng.
Vô Danh ngậm ngùi bay trở lại xuống phía dưới đáy vực, hắn đã không thể đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể quay trở lại xuống phía dưới mà thôi.
- Nếu đã không thể trở ra, vậy thì cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Vô Danh không hiểu tại sao ở một nơi như vậy lại có cái trận pháp này, như vậy hắn ở dưới đáy vực này có khác gì là rơi vào tuyệt địa, có vào mà không có ra, chẳng lẽ hắn phải sống ở đây cả đời hay sao.
- Không biết thằng cha nào lại bày ra cái trò này, hại lão tử không thể bay ra ngoài.
Vô Danh tức giận mắng một tiếng, hắn không thể nào cứ ở đây mãi được, hắn nhất định phải tìm cách khác để đi ra ngoài. Nghĩ tới đây Vô Danh lại đau đầu, đi ra ngoài, hắn có thể đi ra ngoài sao, cái trận pháp kia cứng rắn như vậy, hắn có đánh hết đời cũng không thể nào phá nổi.
Mà trong lúc Vô Danh đang nghĩ làm sao để có thể ra khỏi đây thì hắn liền cảm thấy không đúng:
- Ây, linh khí ở nơi này dường như đậm đặc hơn so với những nơi khác rất nhiều.
Vô Danh đã phát hiện ra nồng độ linh khí ở đây khác với những nơi khác, nó hình như đậm đặc hơn rất nhiều. Hắn sở dĩ bây giờ mới có thể phát hiện ra là bởi vì bây giờ hắn mới chú ý tới. Hắn vốn đã ở lâu bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục rồi cho nên đã quen với nồng độ linh khí trong đó. Mà sau khi ra ngoài này, thì nồng độ linh khí ở đây cũng không khác gì so với lúc hắn ở bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục, chính vì thế mới khiến cho hắn không có ngay lập tức nhận ra được sự khác biệt.
- Tại sao ở đây lại có nồng độ linh khí đậm đặc hơn những nơi khác.
Trong đầu Vô Danh đột nhiên xuất hiện một câu hỏi, tại sao trong khi những nơi khác linh khí thưa thớt thì ở đây lại có linh khí đậm đặc như vậy, cơ hồ là hơn xa gấp chục lần bình thường. Vô Danh lục lọi trí nhớ của mình để tìm ra đáp án, hắn cũng đã tưng nghe qua về vấn đề này.
Sau một hồi tìm tòi hắn cũng đã biết được nguyên nhân rồi, đầu tiên là từ khi thế giới hình thành dẫn tới sự phân bố linh khí không đều ở các nơi, khiến cho có những lơi linh khí đậm đặc mà nơi khác lại có linh khí thưa thớt. Ở Nam An châu này từ lâu linh khí đã thưa thớt rồi, cho nên chắc chắn nó có liên quan tới việc phân bố linh khí không đều sau khi thế giới được tạo thành. Nhưng mà dưới một đáy vực như thế này, nó thuộc một bộ phận địa bàn ở Nam An châu tại sao lại có thể có linh khí dày đặc hơn những nơi khác. Mà để giải thích vấn đề này thì chỉ có hai lý do, thứ nhất đó chính là ở đây có một cái trận pháp tụ linh cấp bậc cao khiến cho linh khí từ những nơi khác đều bị đổ dồn về phía này, thứ hai đó chính là ở đây có một cái linh mạch. Cái gọi là linh mạch này cũng có tác dụng giống như là tụ linh trận, nhưng mà tụ linh trận thì phải cần năng lượng để duy trì, còn linh mạch thì không.
Nếu nói ở đây có một cái tụ linh trận mạnh tới mức có thể giúp cho linh khí đậm đặc hơn những nơi khác hơn chục lần thì đó là điều không thể nào, Vô Danh nghĩ nếu như là một cái tụ linh trận như vậy thì cấp bậc của nó sẽ phải cao ra sao, và ở một nơi như thế này thì có người nào có thể bố trí được một cái tụ linh trận cấp bậc cao như vậy, đương nhiên là không có ai rồi.
- Như vậy ở đây có lẽ có một cái linh mạch.
Vô Danh nghĩ ở đây có một cái linh mạch có lẽ sẽ hợp lý hơn. Bởi vì có ai rảnh tới nỗi mà đi bố trí một cái tụ linh trận cấp bậc cao ở một nơi như vậy, không những thế còn phải thỉnh thoảng tới đây cung cấp năng lượng cho trận pháp, người nào lại rảnh háng như vậy được.
Nghĩ tới đây thì Vô Danh liền khẳng định ở đây có linh mạch, kết hợp với tác dụng của linh mạch và cái trận pháp khỉ gió khiến cho Vô Danh không thể đi ra bên ngoài kia thì có lẽ hoàn toàn hợp lí. Cái trận pháp phong ấn không gian một chiều đó có lẽ rất cần linh khí bổ sung để duy trì hoạt động, mà linh mạch lại là thứ rất thích hợp để duy trì năng lượng một cách liên tục.
Không suy nghĩ nhiều, Vô Danh lập tức đưa mắt cùng thần thức phóng ra xung quanh, hắn muốn tìm vị trí của linh mạch, chỉ cần tìm được vị trí nơi có linh mạch, hắn sẽ dùng độn thuật chui xuống đất mà đào nó lên.
Thần thức của Vô Danh quét đi khắp mọi nơi, các loại ngóc ngách hắn cũng không bỏ qua, hắn cẩn thận tới mức soi từng cái lông trên người yêu thú.
- Hít....
Đột nhiên Vô Danh trợn trừng mắt sau đó hít một hơi thật sâu...
- Phát...phát...phát tài rồi...
Vô Danh đột nhiên kêu lên một tiếng, lần này hắn giàu to rồi, thứ hắn vừa nhìn thấy thực sự là kinh tâm động phách.
Mọi người đi qua nhớ để lại 1 like nha:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.