Đứa Trẻ Hoang Dã

Chương 17:




Hứa Ngật Xuyên đưa Diệp Lâm đến khách sạn trên trấn, ở lại một lúc, anh đứng bên cửa sổ hút thuốc, Diệp Lâm thì ngồi trên sô pha, ánh mắt oán hận nhìn bóng lưng anh.
Lưng vẫn thẳng tắp nhưng không còn là người trước kia nữa.
Không chịu nổi bầu không khí im lặng, Diệp Lâm mở miệng: "Không giải thích một chút sao?”
Hứa Ngật Xuyên dập tàn thuốc, nhìn Diệp Lâm qua cửa kính, anh nói: "Diệp Lâm, anh biết em không thể chấp nhận sự thật này, nhưng anh vẫn nói câu đó, anh thích em ấy.”
Diệp Lâm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng cắn răng nói: "Em ấy là nam, anh cũng vậy.”
Hứa Ngật Xuyên thở dài: " Đương nhiên anh biết.”
“Em không ngờ anh lại là gay.” Diệp Lâm đột nhiên rống giận như điên: "Trước kia, tại sao trước kia anh lại ở bên cạnh em, anh gạt em, phụ lòng em đúng không?”
Hứa Ngật Xuyên khẽ nhíu mày, hắn đối với tình cảm anh tuyệt đối không đùa, nhưng quả thật anh cũng không phải là một người có tình cảm mãnh liệt, anh vẫn luôn tuân theo một quan niệm, hợp thì tụ, không hợp thì tan.
Cho đến khi abh gặp Kỷ Nghiêu Vũ.
Hứa Ngật Xuyên xoay người đối mặt với Diệp Lâm: "Anh không lừa em, cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, anh đã từng chân tình thực lòng, nhưng đó đều là quá khứ..."
Diệp Lâm bắt đầu mất khống chế khóc lớn lên, nhưng Hứa Ngật Xuyên vẫn cảm thấy cần phải nói rõ ràng, nói: "Hiện tại anh đã có người trong lòng, cũng hy vọng em cũng có thể tìm được một kết cục tốt.”
Diệp Lâm lại không hề cảm kích, đỏ mắt nói: "Ghê tởm.”
Hứa Ngật Xuyên lơ đễnh trước sự trào phúng của Diệp Lâm, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Mắng đi, anh đã chuẩn bị cho việc không được mọi người chấp nhận, nhưng anh và em ấy đều không phải là gay, ngay cả yêu đương là gì em ấy cũng không hiểu, là anh...... Là anh dẫn em ấy từng bước đi lên con đường này, em muốn trách thì trách anh, không liên quan gì tới em ấy.”
Diệp Lâm cười lạnh: " Anh không sợ bị trời phạt hay sao?”
Hứa Ngật Xuyên nghiêm túc: "Cho dù bị trời phạt, cũng là tội của một mình anh, em ấy được tự do.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hứa Ngật Xuyên, nội tâm Diệp Lâm cuồn cuộn, đột nhiên đi tới ôm lấy Hứa Ngật Xuyên, giọng điệu lấy lòng: "Anh, nói cho em biết, đây không phải sự thật, chúng ta, chúng ta làm lành đi, đừng ở nơi quỷ quái này nữa, thay đổi cả người anh.”
Hứa Ngật Xuyên lập tức đẩy Diệp Lâm ra, đặt tay lên vai cô, dùng chút sức lắc lắc: "Đừng như vậy, em tỉnh táo một chút, chúng ta... Không thể nào.”
Trước khi đi, Hứa Ngật Xuyên chỉ nói với Kỷ Nghiêu Vũ mấy chữ.
Hãy tin và chờ anh.
Nhưng trong lòng anh không chắc chắn chút nào. Mối quan hệ của họ vừa có tiến triển mới, vất vả lắm đứa nhỏ mới phó thác trái tim cho anh, lại náo loạn ra chuyện này, mặc cho anh giải thích như thế nào, có lẽ cậu cũng sẽ không tin tưởng anh nữa.
Từ xa, anh đã nhìn thấy bóng người trên mái nhà, một mình đối mặt với ánh hoàng hôn, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Hứa Ngật Xuyên cuối cùng cũng rơi xuống, anh leo lên nóc nhà, ngồi sóng vai với Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ hít hít mũi, vùi đầu vào đầu gối, Hứa Ngật Xuyên lập tức hiểu ra, ngượng ngùng cởi áo khoác: "Xin lỗi, vừa rồi hút một điếu..."
“Cục cưng giận rồi à? "Hứa Ngật Xuyên nhìn sườn mặt Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh đã nói rõ với cô ấy...Anh không biết cô ấy nghĩ như thế nào, nhưng anh không có hai lòng với em, anh thề..."
"Anh thích em, cả đời này, cả đời này cũng không thể thích thêm ai nữa.” Hứa Ngật Xuyên đột nhiên cười cười, sửa lại, "Không đúng, sau này còn có thể thích hơn nữa, nhưng sự thích này chỉ dành cho em."
"Ngoại trừ em, không ai có thể thay đổi quyết định của anh..." Hứa Ngật Xuyên gần như cầu xin, "Cho nên, đừng như vậy được không, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn giống như trước đây, nên làm gì thì làm, được không?”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Nghiêu Vũ đã chặn miệng Hứa Ngật Xuyên lại, dùng mười phần sức lực, gần như phát tiết cắn cắn môi dưới của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên giật mình không quá một giây, lập tức hùa theo sự gặm cắn của Kỷ Nghiêu Vũ, đầu lưỡi đau nhói hẳn là chảy máu, nhưng anh không né tránh thậm chí còn chủ động thè lưỡi ra nhiều hơn, vỗ vỗ lưng Kỷ Nghiêu Vũ như trấn an.
Hứa Ngật Xuyên biết, đứa nhỏ không vui, đứa nhỏ đang phát tiết, mà phương thức phát tiết này thật sự là đáng yêu vô cùng.
Nụ hôn này rất dài, cho đến khi nước bọt đẫm máu đều bị hút sạch sẽ, hai người mới tách ra.
Môi Kỷ Nghiêu Vũ có hơi sưng lên, bị nước bọt thấm ướt càng lộ vẻ hồng hào, cậu dùng ngón tay cái lau đi giọt nước bọt cuối cùng trên khóe miệng Hứa Ngật Xuyên, ấp úng nói: "Em biết rất đau.”
Hứa Ngật Xuyên hôn đầu ngón tay hơi lạnh của Kỷ Nghiêu Vũ: "Mọi thứ em mang đến cho anh đều rất vui vẻ, cho dù em cắn lưỡi anh cũng không sao.”
Kỷ Nghiêu Vũ rốt cục lộ ra nụ cười: "Không được... Em không xuống miệng được.”
Hứa Ngật Xuyên cọ lên người Kỷ Nghiêu Vũ: "Không cắn, hôn nhiều cũng tốt.”
Kỷ Nghiêu Vũ mím môi: "Cũng không được, có mùi thuốc lá.”
Hứa Ngật Xuyên lập tức ném bao thuốc lá ra xa, lớn tiếng cam đoan: "Sau này anh sẽ không bao giờ hút thuốc nữa.”
Kỷ Nghiêu Vũ không biết nên diễn tả tâm tình của mình như thế nào, cậu ngồi một mình cho đến hoàng hôn, trong đầu đều là bóng lưng rời đi của Hứa Ngật Xuyên và người phụ nữ kia, trong lòng buồn bực đến phát hoảng, hốc mắt bất giác đỏ lên, nhưng nhịn xuống không rơi lệ. Cậu biết mình không còn là trẻ con nữa, khóc sẽ chỉ càng lộ vẻ yếu đuối. Cậu phải đổi phương thức phát tiết khác, quả nhiên một nụ hôn kết thúc, thuốc đến bệnh trừ, cảm xúc tích tụ bị quét sạch.
“Anh...... Anh nói rồi, chỉ có thể hôn nhẹ người mình thích.”
“Ừ, anh đã nói rồi.”
"Em, em chỉ hôn anh, cũng chỉ biết hôn anh, người khác...em không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ khi hôn người khác..."
Chỉ nghĩ đến hình ảnh Kỷ Nghiêu Vũ thân mật với người khác, trái tim Hứa Ngật Xuyên đã đau nhói, anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy Kỷ Nghiêu Vũ: "Ngoan, đừng nghĩ nữa.”
“Vậy sau này anh có thể......”
Hứa Ngật Xuyên lập tức trả lời: "Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không," Anh đặt tay lên trái tim Kỷ Nghiêu Vũ, "Trái tim anh là của em..." Hứa Ngật Xuyên hôn xuống mu bàn tay của cậu, tiếp tục nói: "Môi của anh cũng là của em, cả người anh đều là của em..."
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn Hứa Ngật Xuyên thật lâu: "Em... Em cũng là của anh.”
Khóe mắt Hứa Ngật Xuyên bất tri bất giác đỏ lên.
Người này, sao có thể tốt như vậy.
“Không, em không phải của anh, "Cổ họng Hứa Ngật Xuyên nghẹn ngào," Em thuộc về tự do, mà anh thuộc về em.”
"Nhưng nếu em nguyện ý đưa tay cho anh, anh tuyệt đối sẽ không buông ra, anh sẽ đi thật xa với em, cho đến khi em không cần anh mới thôi."
“Ở chỗ anh, em vĩnh viễn tự do.”
Diệp Lâm trằn trọc cả đêm, sáng sớm hôm sau đã gõ cửa nhà Hứa Ngật Xuyên. Trong mắt có tơ máu, nhìn qua tiều tụy vô cùng. Hứa Ngật Xuyên vừa làm xong bữa sáng, còn chưa kịp cởi tạp dề. Nhìn dáng vẻ đàn ông gia đình của Hứa Ngật Xuyên, trong lòng lại càng khó chịu.
“Em ấy đâu? "Diệp Lâm hỏi.
“Đi chạy bộ rồi, "Hứa Ngật Xuyên lấy tạp dề lau tay," Em ăn cơm chưa?’
Diệp Lâm cười châm chọc: "Thật là ấm áp.”
Hứa Ngật Xuyên thở dài.
“Đồ đạc em để ở đây lười lấy về, anh lấy không?”
Hứa Ngật Xuyên nhìn hành lý trong tay Diệp Lâm, không nói lời nào.
“Em đi ngay đây, sau này không liên lạc nữa. "Diệp Lâm bình tĩnh nói," Anh, đưa em đoạn cuối đi.”
Cuối cùng Hứa Ngật Xuyên cũng ngước mắt nhìn Diệp Lâm, gật đầu trong im lặng.
Hai người đứng dưới tàng cây liễu đầu thôn, nhìn nhau không nói gì.
Mãi đến trước khi lên xe, Diệp Lâm mới mở miệng, hốc mắt cô nóng ẩm, lại cong khóe môi tự giễu: "Em không cam lòng, lại thua một người đàn ông.”
Ánh mắt Hứa Ngật Xuyên lạnh nhạt: "Đừng suy nghĩ nhiều, thuận buồm xuôi gió.”
Diệp Lâm thấy Hứa Ngật Xuyên không hề có ý giữ lại, liền từ bỏ, trước khi lên xe đột nhiên tiến lại gần, thừa dịp Hứa Ngật Xuyên không chú ý, ôm lấy anh, môi nhẹ nhàng chạm vào gò má anh.
Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, đợi Hứa Ngật Xuyên kịp phản ứng, Diệp Lâm đã buông tay ra, cô nhanh chóng ngồi vào vị trí lái, khởi động xe, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
“Đi đây, chúc anh hạnh phúc, không bao giờ gặp lại nữa.”
Hứa Ngật Xuyên lấy mu bàn tay lau má, khẽ thở dài một tiếng trong bụi đất tung bay.
Mới vừa quay đầu lại, liền thấy được bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, dường như cậu đã đứng rất lâu, cứ như vậy bất động đứng sừng sững ở sau cây, tơ liễu bay tán loạn như tơ rơi ở trên lông mi cậu, trắng xóa giống như tuyết.
Không có khoảnh khắc nào trùng hợp và kịch tính hơn bây giờ.
Tim Hứa Ngật Xuyên như sấm, đầu óc trống rỗng, rõ ràng anh không sai nhưng theo bản năng lại cảm thấy áy náy, chột dạ.
“Nghiêu Nghiêu, "Hứa Ngật Xuyên vươn tay," Em nghe anh giải thích…”
Mà Kỷ Nghiêu Vũ lại né tránh, ánh mắt xa lạ trước nay chưa từng có, Hứa Ngật Xuyên bị cậu nhìn chằm chằm đến tim thắt lại.
“Lừa đảo.”
Chỉ cần hai chữ đã khiến Hứa Ngật Xuyên như rơi xuống hầm băng.
“Không phải lừa đảo, anh không phải......”
Hứa Ngật nói năng lộn xộn giải thích lại đổi lấy việc Kỷ Nghiêu Vũ từng bước lùi về phía sau, cuối cùng trực tiếp xoay người chạy như điên, Hứa Ngật Xuyên lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hô: "Nghiêu Nghiêu, đừng đi... Đừng đi…”
Nhưng Kỷ Nghiêu Vũ cũng không quay đầu lại, tự mình chạy, dùng tốc độ rất nhanh, gió nhẹ lướt qua bên tai thổi khô nước mắt của cậu.
Đi qua giao lộ, Hứa Ngật Xuyên liền mất dấu.
Kỷ Nghiêu Vũ trốn sau tường sân, mãi đến khi bóng lưng Hứa Ngật Xuyên vội vàng chạy qua dần dần biến mất, mới từ trong bóng tối đi ra, từng bước một đi về hướng ngược lại.
Cậu cũng không biết đi nơi nào, tóm lại không phải là cái nhà kia.
Hứa Ngật Xuyên vừa gọi vừa tìm mà không thấy bóng dáng Kỷ Nghiêu Vũ đâu, chẳng mấy chốc đã đến giờ lên lớp, anh tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm.
Đương nhiên Kỷ Nghiêu Vũ không xuất hiện, Hứa Ngật Xuyên cho tới trưa đều thấp thỏm bất an, còn chưa tới trưa đã nghỉ dạy.
Hứa Ngật Xuyên tìm khắp nơi đã từng đi qua với Kỷ Nghiêu Vũ, cuối cùng tìm được Kỷ Nghiêu Vũ trên đỉnh núi bắn pháo hoa kia.
Rõ ràng là vóc dáng cao, khung xương lớn, bóng lưng lại thê lương vô cùng, giống như một con vật nhỏ bị bắt nạt, co lại thành một cục nho nhỏ, trái tim treo lơ lửng cả buổi sáng của Hứa Ngật Xuyên cuối cùng cũng hạ xuống, không để ý mình còn thở hổn hển nhào tới ôm lấy tấm lưng mỏng manh của Kỷ Nghiêu Vũ, đầu tựa lên vai cậu, hít một hơi thật sâu.
“Rốt cục tìm được em rồi.”
Điều khiến Hứa Ngật Xuyên không ngờ tới chính là, Kỷ Nghiêu Vũ lại tách từng ngón tay của anh ra, lui ra khỏi vòng tay anh.
"Nghiêu Nghiêu, nghe anh giải thích," Hứa Ngật Xuyên luống cuống, "Không phải như em nhìn thấy, anh không có hôn cô ấy, là cô ấy..."
Kỷ Nghiêu Vũ lại nghe không lọt, trầm mặc nhìn Hứa Ngật Xuyên thật lâu, sau đó nói: "Anh thích chị ấy.”
Như một câu hỏi, như một kết luận.
“Không! Anh không thích cô ấy! Anh chỉ thích em! Chỉ yêu em! Chỉ có em!”
“Vậy tại sao hai người lại như vậy......”
"Anh và cô ấy sẽ không bao giờ liên lạc nữa, cô ấy bảo anh đưa tiễn cô ấy... Anh cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên đến gần..."
"Hai người ôm nhau, còn hôn," Kỷ Nghiêu Vũ chỉ tin tưởng tất cả những gì mình nhìn thấy từ phía sau, đôi mắt đỏ bừng, giọng điệu tương đối tủi thân: "Nhưng mà, anh từng nói, chỉ hôn người mình thích, anh thích cô ấy, quả nhiên... Anh thích cô ấy..."
Hứa Ngật Xuyên không muốn đứa nhỏ phải chịu một chút uất ức nào, anh ôm lấy cậu, hôn lên mặt và môi, giọng điệu dịu dàng nói: "Anh không thích cô ấy, anh thề, anh chỉ thích em chỉ yêu em.”
Kỷ Nghiêu Vũ lại lắc đầu, hơi lui hai bước: "Anh, em về đây.”
Hứa Ngật Xuyên có chút giật mình: "Trở về nơi nào?”
“Về nhà, nhà của mình.”
Kỷ Nghiêu Vũ nói xong liền xoay người rời đi, Hứa Ngật Xuyên còn chưa đuổi theo hai bước, bóng lưng phía trước đột nhiên ngừng lại, Kỷ Nghiêu Vũ cũng không quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt gần như sắp chìm trong gió, cậu nói: "Đừng tìm em.”
“Đừng đi, Nghiêu Nghiêu......”
Bóng lưng kia vẫn không quay đầu lại: "Anh đã nói, em tự do, đúng không?”
Hứa Ngật Xuyên lập tức giật mình, không dám tiến lên một bước nữa, nhìn bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.