Đứa Trẻ Hoang Dã

Chương 23:




Một tuần trước khi rời đi, Hứa Ngật Xuyên đã bắt đầu thu dọn hành lý. Hành lý của hai người không nhiều, chủ yếu là sách và quần áo.
Họ tặng lại những đồ chơi và vật dụng cho lũ trẻ trong làng, Kỷ Nghiêu Vũ cố ý đem bóng rổ kia đưa cho Phương Tự Cường, Phương Tự Cường vui mừng nhận lấy, không còn phải giành giật nữa. Cậu ta cúi đầu với hai người, nói một tiếng: "Cám ơn, thuận buồm xuôi gió.”
Thời gian trôi qua quá nhanh, đêm đầu tiên đến đây như vừa mới hôm qua, lúc Hứa Ngật Xuyên tới hai tay trống trơn, lúc đi thắng lợi trở về.
Anh đã hoàn thành sứ mệnh cứu Kỷ Nghiêu Vũ, phần thưởng chính là được Kỷ Nghiêu Vũ. Bây giờ, anh đã hoàn thành nhiệm vụ ôm phần thưởng của mình rời đi trong chiến thắng.
Dân làng vẫn nồng nhiệt như khi lần đầu đón tiếp Hứa Ngật Xuyên, rất nhiều trẻ con cũng tham dự đội ngũ tiễn biệt, Kỷ Nghiêu Vũ khóc đỏ hai mắt, bắt tay tạm biệt mọi người.
Hứa Ngật Xuyên nắm tay Kỷ Nghiêu Vũ đi tới bên cạnh ông nội: "Con sẽ thường xuyên dẫn Nghiêu Nghiêu về thăm ông.”
Ông nội cũng đỏ mắt, ôm Kỷ Nghiêu Vũ hồi lâu không muốn buông ra.
Xe buýt đến cổng làng, hai người lưu luyến không rời lên xe, xe buýt chạy chậm, Kỷ Nghiêu Vũ thò ra cửa sổ, vẫy tay chào đoàn người đang xa dần, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Hứa Ngật Xuyên an ủi: "Sau này nếu em nhớ mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Kỷ Nghiêu Vũ dụi dụi mắt, gật đầu, có lẽ là khóc mệt mỏi, có lẽ là trên đường đi xóc nảy, Kỷ Nghiêu Vũ ngủ thiếp đi trong lúc Hứa Ngật Xuyên trấn an. Trong mơ màng, cậu cảm nhận được đôi môi mát lạnh lướt qua má mình, rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu. Cậu vô thức nắm chặt tay Hứa Ngật Xuyên.
Sự khởi đầu của một cuộc sống mới luôn đi kèm với sự mất mát và lựa chọn.
Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy mình mất đi nhiều thứ, nhưng lại như thể có được tất cả.
Đêm đầu tiên ở thành phố S, Kỷ Nghiêu Vũ trở thành một người trưởng thành thực sự.
Yêu một người, sao có thể không có ham muốn?
Cực kỳ cuồng nhiệt, bệnh hoạn chiếm hữu. Đây là sự miêu tả chân thật nhất của Hứa Ngật Xuyên đối với Kỷ Nghiêu Vũ. Anh dâng hiến trọn vẹn tình yêu của mình, cũng khao khát nhận lại tình yêu tương tự.
Bọn họ vẫn luôn đi đến một bước kia, vậy tại sao không phải là bây giờ, ngày đầu tiên của cuộc sống mới, khoảnh khắc đáng nhớ này?
Hứa Ngật Xuyên không rối rắm vấn đề ai trên ai dưới, trong lòng anh đã có câu trả lời, cho dù dục vọng đối với Kỷ Nghiêu Vũ đến nhường nào, anh cũng không muốn cậu phải chịu một chút đau đớn nào. Điều duy nhất anh bận tâm là làm sao để không làm cậu sợ hãi.
Bọn họ tắm cùng nhau như thường ngày, ôm hôn trong bồn tắm, hôn đến không thể tách rời, hôn đến khi cảm xúc tràn ngập.
Hiện giờ không còn ngoại vật cản trở, Hứa Ngật Xuyên như một con sói hoang được thả về tự nhiên, coi môi lưỡi Kỷ Nghiêu Vũ như con mồi, đuổi cùng không nỡ cướp đoạt. Anh truy đuổi không ngừng nghỉ. Anh khao khát khoảnh khắc này quá lâu, không thể kiềm chế nổi cường độ, muốn nuốt trọn Kỷ Nghiêu Vũ vào bụng.
Lúc môi lưỡi tách ra, môi hai người đều đã sưng đỏ, Kỷ Nghiêu Vũ có chút nghi hoặc, vì sao hôm nay anh Xuyên lại nhiệt tình tới thế,giống như bất chấp tất cả, nhưng nụ hôn khiến người ta khó thở tiếp theo đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Bồn tắm nho nhỏ chứa được hai cái chân dài một mét tám mấy có chút khó khăn, hai thân thể nảy sinh ma sát là điều chẳng thể tránh được, Hứa Ngật Xuyên hữu ý vô tình cọ xát hạ thể của Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vũ không kìm được sự khiêu khích của Hứa Ngật Xuyên, cậu nhanh chóng có phản ứng, cơ thể cứng lại, thở gấp, mặt hiện lên làn sóng tình.
Hứa Ngật Xuyên mềm nhũn ghé vào tai Kỷ Nghiêu Vũ, hỏi: " Cục cưng, em sợ không?”
Sợ gì? Kỷ Nghiêu Vũ muốn hỏi, nhưng lời nói ra lại là: "Không sợ.”
Cậu tin tưởng anh Xuyên vô điều kiện, tin rằng dù có đau đớn, cũng sẽ là niềm vui.
Hứa Ngật Xuyên cười liếm vành tai Kỷ Nghiêu Vũ, không biết lấy ra một cái cà vạt.
“Đây là… ưm…”
Hứa Ngật Xuyên lập tức chặn môi Kỷ Nghiêu Vũ lại: "Suỵt... Đừng hỏi gì cả, tin anh đi.”
Anh khẽ cắn cánh môi Kỷ Nghiêu Vũ, hơi thở mập mờ, khó lòng cưỡng lại.
Kỷ Nghiêu Vũ gật đầu, mặc cho Hứa Ngật Xuyên bịt mắt mình. Chiếc cà vạt buộc một nút không quá chặt phía sau đầu, cậu không thấy gì cả, thính giác trở nên nhạy cảm hơn.
Cậu nghe thấy tiếng thở gấp của Hứa Ngật Xuyên, còn có tiếng nước lép nhép, như thể đang khuấy trộn một chất lỏng nhớt, Hứa Ngật Xuyên bắt đầu nín thở, nín lâu rồi thở hắt ra, nghe rất khó chịu, nhưng cũng rất vui vẻ.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ của Hứa Ngật Xuyên cũng không giấu được. Đây là lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ nghe Hứa Ngật Xuyên rên như vậy, hoàn toàn không giống anh, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ lại tưởng tượng ra dáng vẻ của Hứa Ngật Xuyên.
Khuôn mặt kia nhất định rất đỏ, lông mày sắc bén sẽ hơi nhíu lại, trong ánh mắt đựng nước xuân, làm cho đường nét kiên nghị đều nhu hòa lên, anh sẽ cắn môi dưới, có chút thẹn thùng nhìn mình.
Bụng Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, khó mà dập tắt.
Anh Xuyên đang làm gì, vì sao còn không chạm vào mình?
Kỷ Nghiêu Vũ khó nhịn vươn tay tìm vị trí của Hứa Ngật Xuyên, Hứa Ngật Xuyên lại ấn cậu trở về chỗ cũ, khàn khàn nói: “Cục cưng...ưm... Chờ một chút...sắp, sắp xong rồi…”
Ở phía đối diện nơi mà Kỷ Nghiêu Vũ không nhìn thấy, Hứa Ngật Xuyên đang cố gắng mở rộng cho mình, anh không chuẩn bị gì cả, không có bao cao su, không có dầu bôi trơn, càng không có kinh nghiệm bị người khác làm, nhưng anh quyết định tự nghiên cứu.
Đàn ông làm tình, không phải chỉ có một chỗ kia có thể cắm sao, nhưng tại sao, mở rộng lâu như vậy vẫn chật thế?
Nhìn dương v*t cương cứng của Kỷ Nghiêu Vũ, Hứa Ngật Xuyên cảm thấy cho dù mình nhét năm ngón tay vào cũng không đủ, nhưng anh biết nơi đó vô cùng mềm dẻo, co giãn tốt.
Anh không có hứng thú lắm đối với việc chọc tay vào hậu huyệt của mình, dù sao nơi này trời sinh không phải lấy ra làm tình, không thể kích thích bằng việc ngắm nhìn Kỷ Nghiêu Vũ hoàn toàn khỏa thân. Chỉ cần liếc một cái, anh đã không thể kiềm chế, cương cứng ngay, đỉnh còn rỉ dịch.
Tưởng tượng sắp được hợp nhất thực sự với Kỷ Nghiêu Vũ, sâu trong huyệt sau của Hứa Ngật Xuyên đang cắm ba ngón tay thế mà dâng lên cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.
Thì ra phía sau cũng có thể mang lại khoái cảm.
Anh lấy lại tự tin, sau khi mở rộng đủ, anh liền cúi xuống khẩu giao cho Kỷ Nghiêu Vũ một lúc, hút và liếm sạch những dịch thể bừa bãi trên đó, rồi ngồi lên người Kỷ Nghiêu Vũ. Anh không chạm vào cơ thể Kỷ Nghiêu Vũ, chỉ nắm lấy dương v*t của cậu.
Quy đầu sưng đỏ kia nhìn không hề mềm mại đáng yêu như chủ nhân của hắn, rục rịch ở hậu huyệt của Hứa Ngật Xuyên, Hứa Ngật Xuyên hít sâu một hơi, đặt quy đầu cực đại đối diện cửa hậu của mình, ngồi xuống từng chút từng chút một.
"A..." Người kêu lên đầu tiên chính là Kỷ Nghiêu Vũ, cậu cảm giác hạ thể của mình tiến vào một nơi ấm áp, giống như khoang miệng của Hứa Ngật Xuyên, nhưng lại không phải, nơi đó chặt chẽ hơn khoang miệng, nóng bỏng hơn, không có răng, không có lưỡi, rõ ràng không có gì cản trở nhưng lại khó xâm nhập hơn miệng. Như thể có gì đó bị mắc kẹt, khiến cậu đau đớn, muốn rút ra nhưng lại không thể không muốn tiến sâu hơn, có lẽ nếu vượt qua được thứ cản trở đó, cậu sẽ đến được thiên đường.
Kỷ Nghiêu Vũ run rẩy vì thoải mái, toàn thân không còn chút sức lực, ngoại trừ chỗ đó vẫn cương cứng, thậm chí còn lớn dần hơn.
Hứa Ngật Xuyên cắn chặt răng, lợi gần như sắp chảy máu, anh chưa từng trải qua loại đau đớn thê thảm này, Baidu nói sau này sẽ có khoái cảm, quả thực là đang lừa người mà!
Anh muốn hét lớn, muốn bỏ chạy ngay lập tức, muốn bỏ đi cho xong, nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ đầy khoái lạc của Kỷ Nghiêu Vũ, mọi đau đớn và uất ức đều tan biến.
Đáng giá.
“Cục cưng... "Lúc mở miệng, giọng Hứa Ngật Xuyên khàn khàn, anh ho khan hai tiếng, hỏi:" Thoải mái không?”
Kỷ Nghiêu Vũ khó nhịn gật đầu, sợ hãi, lại càng thêm hưng phấn.
“Anh cũng... Ưm- - "Hứa Ngật Xuyên lại ngồi xuống một chút, đau đớn tăng lên, gần như không thở nổi.
“Làm sao vậy?! "Giọng nói của Kỷ Nghiêu Vũ run rẩy, muốn kéo cà vạt.
Hứa Ngật Xuyên ngăn lại, nói: "Đừng... đừng gỡ cà vạt... để anh... anh sẽ làm em thoải mái hơn…”
Kỷ Nghiêu Vũ mất đi thị giác, cảm giác trên cơ thể càng rõ rệt, chỗ chặt đó dường như đã đến giới hạn, cả cây dương v*t bị bao bọc bởi những bức tường thịt mềm mại xung quanh, sâu không thể sâu hơn.
Giọng Hứa Ngật Xuyên trầm thấp có từ tính, lúc này đang thở dốc, nghe cực kỳ quyến rũ, không hề ẻo lả như phụ nữ.
Anh là đàn ông, mặc dù lúc này đang bị một người đàn ông khác thâm nhập, anh vẫn là đàn ông.
Anh không thể sợ hãi hay lùi bước, thậm chí còn phải mạnh mẽ hơn Kỷ Nghiêu Vũ. Anh đã quyết tâm làm cho Kỷ Nghiêu Vũ không bao giờ quên được lần ân ái này.
“Anh... sao rồi…”
Hứa Ngật Xuyên lau đi nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, hôn Kỷ Nghiêu Vũ: “Cục cưng, thế nào... anh không lừa em phải không... có phải rất thoải mái không?”
Kỷ Nghiêu Vũ không đáp hỏi ngược lại: "Anh, anh thoải mái không?”
Tất nhiên là thoải mái... chưa bao giờ thoải mái như thế này…” Hứa Ngật Xuyên nói, "Nếu... Nếu như em cử động... Anh sẽ... sẽ thoải mái hơn..."
“Thật vậy sao... "Kỷ Nghiêu Vũ thăm dò thử đẩy lên.
“A... "Hứa Ngật Xuyên lập tức kêu thảm thiết.
Kỷ Nghiêu Vũ rút lại, luống cuống xin lỗi: "Anh, xin lỗi…”
Hứa Ngật Xuyên không cho Kỷ Nghiêu Vũ trốn, mông anh hạ xuống, nghiến chặt răng nuốt cơn đau vào bụng, đổi thành tiếng rên rỉ khoái lạc: "Ừm... ha... đúng rồi...cục cưng... em giỏi quá... nếu em thấy thoải mái, hãy đẩy mạnh lên... không sao đâu... em càng mạnh... anh càng thoải mái…”
Kỷ Nghiêu Vũ cũng không thể tin được: "Thật sao? Anh đừng gạt em.”
"Thật mà... anh chưa bao giờ lừa em…” Hứa Ngật Xuyên cắn môi Kỷ Nghiêu Vũ, quyến rũ nói: "Nào... làm anh thoải mái nào. Em không phải chồng sao? Chồng thì phải làm vợ thoải mái, anh vừa làm em thoải mái rồi, bây giờ... bây giờ đến lượt em làm vợ thoải mái…ưm? Chồng nhỏ của anh..."
Kỷ Nghiêu Vũ nghe Hứa Ngật Xuyên gọi là chồng mà hưng phấn.
Cậu rất thích Hứa Ngật Xuyên gọi cậu là chồng, chỉ có như vậy, cậu mới cảm thấy mình thật sự có thể bảo vệ Hứa Ngật Xuyên.
Cậu thử đẩy lên một lần nữa, va chạm vào bức tường thịt ấm áp, cảm giác sướng đến rùng mình.
Hứa Ngật Xuyên ngồi trên người Kỷ Nghiêu Vũ, cao hơn Kỷ Nghiêu Vũ một cái đầu, họ giữ tư thế giao hợp, hôn nhau đắm đuối.
Kỷ Nghiêu Vũ cảm giác được trên mặt có hơi ướt, mà cậu cũng không khóc.
“Anh, sao anh lại khóc......”
Hứa Ngật Xuyên đau đến không kìm được nước mắt sinh lý, hạ thể đón nhận từng cú thúc của Kỷ Nghiêu Vũ, nói dối: "Đây là nước mắt hạnh phúc... anh cuối cùng... cuối cùng cũng là vợ của em rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng liếm nước mắt Hứa Ngật Xuyên, nói:: "Anh sẽ mãi là vợ của em.”
"Ah ưm…” Tiếng thở dốc này thay đổi, mang theo một chút kiều mỵ, Kỷ Nghiêu Vũ lại đẩy lên theo góc độ vừa rồi, quả nhiên nghe thấy tiếng rên khác thường của Hứa Ngật Xuyên.
Nghe hay đấy.
Kỷ Nghiêu Vũ bắt đầu tấn công điên cuồng vào điểm đó, khiến Hứa Ngật Xuyên trợn trắng mắt, đầu lưỡi trượt ra khóe miệng, mềm giọng xin tha thứ: "Đừng... chỗ đó…”
Kỷ Nghiêu Vũ do dự một chút, dương v*t bắt đầu mài giũa như có như không: "Muốn? Hay là không muốn?”
"Muốn! Muốn! Anh muốn!" Hứa Ngật Xuyên điên cuồng vặn vẹo mông, "Chồng, anh muốn…”
"Vợ... vợ của em... cho anh... muốn gì cũng cho anh…”
“ Chồng...... Cục cưng...... Mau...... Nhanh lên......”
Hai tay Kỷ Nghiêu Vũ nâng mông Hứa Ngật Xuyên lên, đẩy mạnh lên, mông kia không ngừng hạ xuống, cố gắng đón nhận những cú thúc vô kỷ luật của Kỷ Nghiêu Vũ.
Trong đầu không nghĩ gì cả, chỉ còn lại bản năng giao phối nguyên thủy, huyệt nhỏ liên tục tiết ra dịch, như muốn nhấn chìm cả hai.
Tiếng nước vang lên ngày càng dâm đãng, ngày càng nhớp nháp, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ của Hứa Ngật Xuyên tạo thành bản nhạc du dương nhất.
“Anh muốn bắn......ưm...... Nghiêu Nghiêu......”
Kỷ Nghiêu Vũ cắn cổ Hứa Ngật Xuyên: "Gọi em là chồng, nhanh.”
“ Chồng....Chồng...... A a a......”
Hứa Ngật Xuyên bị Kỷ Nghiêu Vũ đâm làm cho bắn.
Không có ngoại lực phụ trợ, Kỷ Nghiêu Vũ liên tục đâm vào điểm nhạy cảm ở hậu huyệt của Hứa Ngật Xuyên, sau đó bắn đến bừa bãi.
Bụng dưới của cả hai đều dính đầy tinh dịch, làm ướt lông mu thưa thớt.
Hứa Ngật Xuyên xụi lơ trên người Kỷ Nghiêu Vũ.
“Anh... "Kỷ Nghiêu Vũ vẫn còn hung hăng thúc vào, tự nhiên đổi giọng nói:" Vợ ơi...anh thoải mái không?”
Kỷ Nghiêu Vũ dường như rất quan tâm đến cảm giác thoải mái của Hứa Ngật Xuyên.
“Thoải mái chết đi được.” Hứa Ngật Xuyên cười ngốc nghếch, nhanh chóng bị những cú thúc hỗn loạn của Kỷ Nghiêu Vũ kích thích, bộ phận vừa xuất tinh xong không hề mềm nhũn.
Hứa Ngật Xuyên thoải mái nhắm mắt lại, anh nghĩ, thì ra dùng làm tình bằng phía sau thật sự có khoái cảm, anh hiểu lầm Baidu rồi.
Đột nhiên, dương v*t bên trong cơ thể không di chuyển nữa.
Chỉ nghe giọng nói run rẩy của Kỷ Nghiêu Vũ hỏi: "Đau không?”
Hứa Ngật Xuyên mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của Kỷ Nghiêu Vũ. Cà vạt không biết rơi xuống từ lúc nào, lỏng lẻo đeo bên tai Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn chằm chằm vào thân dưới hai người gắn chặt lấy nhau, thấy có nước trong suốt, tinh dịch trắng, và... máu đỏ.
Cậu không ngờ dưới sự vui thích sẽ là hình ảnh tàn nhẫn này, không biết Hứa Ngật Xuyên nhẫn nại bao nhiêu thống khổ, còn nói thoải mái…
Nghĩ tới đây, Kỷ Nghiêu Vũ liền khó chịu, khóe mắt phiếm hồng.
Anh Xuyên bị thương rồi, là cậu đã làm anh Xuyên bị thương.
Hứa Ngật Xuyên lập tức ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ, lo lắng giải thích: "Cục cưng, nghe anh nói! Anh không đau, không đau chút nào! Em nhìn anh đi, vừa nãy thoải mái đến nỗi anh đã xuất tinh, xuất rất nhiều, anh thực sự không đau chút nào." Anh hôn khóe mắt Kỷ Nghiêu Vũ hết lần này đến lần khác, "Nếu em tiếp tục thọc... anh sẽ rất thoải mái. Chảy máu là vì lỗ này quá nhỏ... nếu em thọc thường xuyên, nó sẽ to ra... sẽ không chảy máu nữa... em tin anh đi, anh thật sự rất thoải mái... Anh cam đoan, em nhìn anh xem, anh còn có thể... còn có thể tự động…”
Nói rồi anh kẹp chặt dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ, tự mình cử động.
Hậu huyệt của đàn ông thật là điều kỳ diệu, dù sinh ra không phải để làm tình nhưng lại vô cùng thích hợp cho việc đó.
Lúc này hậu huyệt của Hứa Ngật Xuyên đã không còn chặt chẽ như lần đầu, có dịch ruột bôi trơn, toàn bộ dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ bị lớp thịt chặt bao bọc, khó có thể dễ dàng rút ra.
Kỷ Nghiêu Vũ hít một hơi, thiếu chút nữa bị Hứa Ngật Xuyên kẹp cho bật ra ngoài, cậu hờn dỗi nói: "Anh, anh thật xấu xa.”
Kỷ Nghiêu Vũ có chút tức giận, nhưng không biết phải làm sao với người trước mặt, lồng ngực săn chắc của Hứa Ngật Xuyên lúc ẩn lúc hiện trước mắt cậu. Kỷ Nghiêu Vũ ngậm lấy núm vú như hòn đá nhỏ kia, học theo động tác trước đây của Hứa Ngật Xuyên, mút liếm.
"Ah ah... chồng ơi…”
đầu v* là điểm nhạy cảm mà Hứa Ngật Xuyên không muốn người khác biết. Khi đầu v* bị hàm răng của Kỷ Nghiêu Vũ va chạm, một dòng điện lan khắp cơ thể, dương v*t của Hứa Ngật Xuyên lại bắt đầu tiết dịch, anh cầu xin: "đầu v*... Mút đi... ngay chỗ đó, đúng rồi... chồng...ưm... biết mút quá…”
Hạ thể Kỷ Nghiêu Vũ không ngừng phát lực, lực đạo ngoài miệng cũng không chút lưu tình. đầu v* nhỏ bé của Hứa Ngật Xuyên bị Kỷ Nghiêu Vũ hút sưng lên một vòng, như một quả anh đào đỏ, cảm giác nếu dùng lực thêm nữa sẽ hút ra máu.
“Bên này, bên này cũng muốn... "Hứa Ngật Xuyên chủ động đưa núm vú trái bị lạnh nhạt đến bên miệng Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ nhướng mí mắt, nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngật Xuyên: "Vợ ơi, đầu v* của anh nhỏ quá, không biết có sữa không…”
Hứa Ngật Xuyên bắt đầu đùa giỡn dâm đãng:"Có chứ, chỉ cần em hút thường xuyên, sẽ có sữa...cục cưng... từ nhỏ em chưa được uống sữa, sữa của anh sau này sẽ thường xuyên cho em uống... được không…”
Kỷ Nghiêu Vũ không nói gì, mà dùng sức mút mạnh hơn trả lời Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên bị kích thích từ trên xuống dưới giày vò đến một lần nữa tước vũ khí đầu hàng.
“A a a a - -”
Anh... Em cũng... Em cũng... "Kỷ Nghiêu Vũ cắn bộ ngực sung huyết, thở hổn hển nói.
"Cục cưng... xuất... xuất vào trong anh... xuất hết cho anh…”
"Cho anh... Đều cho anh..." Kỷ Nghiêu Vũ mất đi lý trí, điên cuồng oanh tạc quất vào mấy chục cái, đè lại cái mông đang vặn vẹo của Hứa Ngật Xuyên, bắt đầu vận chuyển hạt giống đầu tiên tối nay.
Tinh dịch vừa nóng vừa đậm rất nhanh bắn vào mông Hứa Ngật Xuyên. Tính khí của Kỷ Nghiêu Vũ vừa trượt ra, tinh dịch liền tranh nhau tuôn ra, chạy nhỏ giọt theo đùi Hứa Ngật Xuyên.
Đúng là một cảnh tượng thảm thiết mà dâm đãng.
Hứa Ngật Xuyên vừa rồi bị làm cho trợn trắng mắt, giờ phút này còn có lòng dạ thảnh thơi nói đùa: "Chồng bắn vào người anh rồi, lỡ có thai thì sao?”
Kỷ Nghiêu Vũ vỗ vỗ mông Hứa Ngật Xuyên: "Sẽ không mang thai.”
"Nhỡ đâu thì sao?”
Kỷ Nghiêu Vũ hôn môi Hứa Ngật Xuyên, nghiêm trang nói: "Vừa nãy bắn ít quá, làm thêm vài lần nữa biết đâu sẽ có thai.”
Hứa Ngật Xuyên bị lời trêu chọc bất thình lình của Kỷ Nghiêu Vũ chọc cho đỏ bừng mặt, anh lại leo lên người: "Vậy thì làm tiếp đi!”
Kỷ Nghiêu Vũ cười ôm lấy Hứa Ngật Xuyên.
Hai người ở trong không gian nho nhỏ này tận tình hưởng thụ niềm vui đêm đầu tiên, thẳng đến bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.