Đứa Trẻ Hoang Dã

Chương 24:




Vừa mở mắt ra, Hứa Ngật Xuyên đã nhìn thấy khuôn mặt ngủ rất yên bình trong lòng mình, trái tim cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Dưới thân anh cứng lên dữ dội, nhưng cảm giác rách rưới ẩn hiện ở hậu huyệt cùng với cảm giác dị vật mạnh mẽ đã nhắc nhở anh về sự điên cuồng của đêm qua.
Họ đã làm hai lần trong phòng tắm, lên giường ngủ lại không thể nhịn được mà làm thêm hai lần nữa. Hứa Ngật Xuyên không muốn dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ rời khỏi anh một chút nào, thế là hai người giữ nguyên tư thế đang xâm nhập mà ngủ.
Và dương v*t bên trong cơ thể, vì cương cứng buổi sáng, đã làm hậu môn sưng đỏ của Hứa Ngật Xuyên căng thêm. Khuôn mặt Hứa Ngật Xuyên đỏ bừng, dương v*t cương cứng của anh cọ vào bụng dưới của Kỷ Nghiêu Vũ tiết ra chất dịch trong suốt.
Hứa Ngật Xuyên nhẹ nhàng vén hai lọn tóc trước trán của Kỷ Nghiêu Vũ, in lên một nụ hôn rồi thầm nói trong lòng: " Cục cưng, chào buổi sáng.”
Kỷ Nghiêu Vũ như có thần giao cách cảm, mở đôi mắt mơ màng, hơi nhíu mày, trong đầu ngoài cảm giác khát ra thì không còn suy nghĩ gì khác, mấp máy môi, nói: "Em... khát…”
Hứa Ngật Xuyên cầm lấy ly nước ở đầu giường uống một ngụm, rồi áp môi mình lên môi Kỷ Nghiêu Vũ, truyền nước qua cho cậu.
Một ngụm nước trôi xuống bụng, môi lưỡi của hai người vẫn không rời nhau, nụ hôn ngày càng sâu hơn. Kỷ Nghiêu Vũ theo bản năng bắt đầu chuyển động thân dưới, cọ xát nhẹ nhàng trong lỗ ẩm ướt đó.
“Ưm… a…” Hứa Ngật Xuyên không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên tỉnh mộng, nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, chỉ muốn đào lỗ để chui vào. Cậu che mặt đỏ bừng vì xấu hổ, liên tục xin lỗi, dương v*t vẫn cứng như sắt: “Xin lỗi, em… xin lỗi…”
Hứa Ngật Xuyên hít một hơi, kẹp chặt hậu huyệt, hỏi: “Xin lỗi anh vì chuyện gì?”
Kỷ Nghiêu Vũ bị siết chặt đến nghẹt thở, giọng run rẩy: “Ưm… vì đã làm anh… đau…”
"Không đau, anh rất thoải mái," Hứa Ngật Xuyên ôm lấy Kỷ Nghiêu Vũ, vùi đầu hôn lên đầu cậu, "Cục cưng, há miệng, liếm một cái..."
Kỷ Nghiêu Vũ qua kẽ tay nhìn thấy trước mắt là một bộ ngực rắn chắc, trên đó có vài vết cào đỏ tươi, hai núm vú sưng lên, cứng như trái cây tươi mới đang chờ được hái.
Cổ họng Kỷ Nghiêu Vũ lại khát khô. Muốn hút xem bên trong có sữa giải khát hay không.
Không kịp nghĩ nhiều, Kỷ Nghiêu Vũ liền cúi xuống cắn lấy một núm vú, Hứa Ngật Xuyên đột nhiên "a" một tiếng, hơi thở mang theo vẻ mê hoặc khác thường, “Thoải mái quá… ưm… bé yêu… đang bú sữa… muốn… muốn bé yêu đâm anh…”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông và những lời lẽ không biết xấu hổ tạo thành một sự đối lập mạnh mẽ.
Kỷ Nghiêu Vũ mút núm vú phát ra những âm thanh chụt chụt, cảm giác lối đi ấm áp bên trong càng trở nên ướt át hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn góc hàm run rẩy của Hứa Ngật Xuyên, cắn núm vú hỏi: “Anh… em… có thể không…”
“Được…” Hứa Ngật Xuyên nhấc đùi quấn quanh eo Kỷ Nghiêu Vũ, hậu huyệt chìm sâu hơn vào dương v*t của cậu, hai người kết hợp chặt chẽ không kẽ hở, “ Chồng, em không muốn làm anh sao? Bên trong anh rất thoải mái mà… ưm… ha…”
Nghe thấy từ "chồng", Kỷ Nghiêu Vũ không chịu nổi nữa, bắt đầu đẩy mạnh không ngừng, khiến lời nói của Hứa Ngật Xuyên bị ngắt quãng.
“To quá… Nghiêu Nghiêu… bé yêu… sao to thế… đầy quá… ưm… a a…”
Kỷ Nghiêu Vũ bị lời khen của Hứa Ngật Xuyên làm cho đỏ bừng cả tai, “Đừng nói nữa…”
“Anh… anh đang khen em… bé yêu của anh giỏi nhất… cục cưng của anh… ha… lợi hại nhất… thoải mái quá…”
Kỷ Nghiêu Vũ hôn chặt miệng Hứa Ngật Xuyên, ngăn lại những lời nói dâm đãng của anh, "Bảo anh đừng nói, còn nói." Cậu nhẹ nhàng vỗ vào mông Hứa Ngật Xuyên.
Một cái vỗ đó, Hứa Ngật Xuyên ôm chặt lấy Kỷ Nghiêu Vũ run rẩy, rồi bắn tinh.
“Lại bắn nữa rồi…” Kỷ Nghiêu Vũ thán phục, cậu tính thử, từ tối qua đến giờ Hứa Ngật Xuyên đã bắn đến bảy tám lần.
Hứa Ngật Xuyên thở đều lại, mặt dày nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.”
“Gì cơ?” Kỷ Nghiêu Vũ không hiểu, sao lại liên quan đến hoa được chứ.
Hứa Ngật Xuyên lật người ngồi lên đùi Kỷ Nghiêu Vũ, chuyển sang tư thế cưỡi ngựa, cầm lấy dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ, ngồi xuống, một đường thông suốt, tiến sâu vào tận đáy.
“A…”
“Ưm…”
Hai người đồng thời kêu lên. Hứa Ngật Xuyên từ trên cao nhìn xuống Kỷ Nghiêu Vũ, “Em là hoa, là bông hoa đẹp nhất, là vợ đẹp của anh…”
Kỷ Nghiêu Vũ ngượng ngùng lườm Hứa Ngật Xuyên một cái, trước giờ sao không nhận ra miệng anh Xuyên lẻo mép thế này.
“Ai là vợ? Hả? " Kỷ Nghiêu Vũ ngồi dậy, bùng phát sức mạnh kinh người, nâng mông Hứa Ngật Xuyên lên, rồi lại đặt mạnh xuống, dùng hành động thực tế để khẳng định vị thế của mình.
“Ah… ưm… anh là…anh là vợ…”
“Em là ai?” Kỷ Nghiêu Vũ ngậm núm vú của Hứa Ngật Xuyên hỏi.
“Em là chồng...... Chồng nhỏ của anh...... Huhu......đừng...... Nơi đó......”
Kỷ Nghiêu Vũ không chỉ học hành thông minh, mà chuyện giường chiếu cũng chẳng cần ai dạy. Cậu tìm đúng điểm nhạy cảm của Hứa Ngật Xuyên mà tấn công không ngừng, hỏi: “Còn dám nói bậy nữa không?”
“Không… không nói nữa… bị đâm chết mất… ưm a… a a a…”
Kỷ Nghiêu Vũ cười nhẹ một tiếng, giảm bớt sức lực: “Không đâu, em không nỡ.”
Hứa Ngật Xuyên bắt đầu lắc mông: “Nhanh… anh muốn chết mất…”
Kỷ Nghiêu Vũ mặt mày đen lại, có vẻ không ai cản được anh Xuyên nói lời dâm đãng.
Ga trải giường mới thay đêm qua lại bị dịch thể hai người làm cho bầy hầy, nhưng chẳng ai thấy phiền.
Hứa Ngật Xuyên và Kỷ Nghiêu Vũ đã cùng nhau trải qua rất nhiều giấc mơ đẹp, đón chào rất nhiều buổi sáng, và những ngày sau này cũng sẽ như bây giờ - -
Nhắm mắt lại, em là giấc mơ. Mở mắt ra, em là cuộc sống.
Hứa Ngật Xuyên không thể không bội phục nghị lực của mình, may mà bình thường anh kiên trì rèn luyện, mới không đến mức bị Kỷ Nghiêu Vũ điên cuồng oanh tạc mà sụp đổ, thậm chí còn có thể dọn dẹp hậu quả, làm bữa sáng gì đó, chỉ là hai chân tạm thời không khép lại được, đi vài bước lại phải nghỉ một chút.
Anh dứt khoát không mặc gì, để trần thân thể, chỉ đeo một chiếc tạp dề trong bếp rán bít tết.
Kỷ Nghiêu Vũ tắm xong cũng để trần thân trên, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, nhìn như một đóa sen vừa nở, cậu đứng yên lặng sau lưng Hứa Ngật Xuyên, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình của anh.
Thân hình Hứa Ngật Xuyên rất chuẩn, vai rộng eo thon, đích thực là dáng người mẫu, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ thấy cơ thể không mặc đồ còn đẹp hơn.
Cơ bắp trên lưng rắn chắc, đường nét cơ bắp rất đẹp, không thừa chút mỡ nào, tầm nhìn dời xuống, nơi kết nối giữa mông và đùi căng tròn, đỏ ửng một mảng, tối qua phải dùng sức nhiều thế nào, đến nỗi một mông đầy dấu đỏ chưa tan, mặt trong đùi còn đọng một dòng nước sáng lấp lánh, có thứ gì đó đang lặng lẽ chảy ra.
Rõ ràng là một cơ thể hoàn toàn không liên quan đến nữ giới, nhưng lúc này đây, trong đầu Kỷ Nghiêu Vũ tất cả từ ngữ hình dung về cái đẹp đều không thể diễn tả nổi một phần trăm sự quyến rũ của Hứa Ngật Xuyên.
Không liên quan gì đến giới tính, không liên quan gì đến danh phận, họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau bình thường, cùng ngưỡng mộ và trân trọng lẫn nhau.
Kỷ Nghiêu Vũ đi tới ôm eo Hứa Ngật Xuyên, đầu tựa lên bờ vai vững chắc, cọ cọ vào hõm cổ của Hứa Ngật Xuyên, làm nũng nói: "Anh, em đói bụng rồi.”
Hứa Ngật Xuyên bị cái ôm bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Kỷ Nghiêu Vũ, "Sắp xong rồi, cục cưng, ra ngoài trước đi, ở đây có dầu mỡ.”
Kỷ Nghiêu Vũ ừ một tiếng, nhưng cũng không rời đi, phía dưới đỉnh vào cái mông trơn bóng của Hứa Ngật Xuyên
"Ưm... Cục cưng... Anh đang nấu.” Nói vậy nhưng đã tắt bếp, không quay lại, mông hơi cong lên, hai tay đặt lên bếp, đôi mắt ướt át nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, lặng lẽ thúc giục.
“Nấu ăn… sao lại không mặc đồ…” Kỷ Nghiêu Vũ tách hai mông ra, hít một hơi sâu, mắt đỏ lên như trách móc sự quyến rũ của Hứa Ngật Xuyên, “Anh, anh không muốn em nghỉ ngơi… thật xấu xa.”
Vừa nói, vừa đâm vào, miệng vẫn tiếp tục: “Anh nấu ăn đi… em đói rồi…”
Hứa Ngật Xuyên vừa nằm úp sấp, vừa lấy miếng bò bít tết trong chảo ra, “A… ha… chỉ còn sốt cà chua thôi…”
Kỷ Nghiêu Vũ đột nhiên dùng sức một cái, Hứa Ngật Xuyên “a” lên một tiếng, sốt cà chua đổ ra tay, Kỷ Nghiêu Vũ đưa tay Hứa Ngật Xuyên lên miệng, nhẹ nhàng liếm sạch sốt cà chua bằng lưỡi linh hoạt, nhưng vẫn không buông tay.
“Học từ anh đấy.” Kỷ Nghiêu Vũ cắn ngón giữa của Hứa Ngật Xuyên nói.
Hứa Ngật Xuyên mặt đỏ bừng, “Bò bít tết… sắp nguội rồi… em không đói à?”
Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu: “Bò bít tết không ngon, anh ngon hơn.”
Hứa Ngật Xuyên cười, quay người ngồi lên bếp, cởi tạp dề, thân thể trần trụi hiện ra, anh mở rộng hai chân, để lộ hậu huyệt ướt át, vẫy ngón tay với Kỷ Nghiêu Vũ.
Đôi mắt Kỷ Nghiêu Vũ sáng rực như bốc lửa, cậu không kiềm chế được mà kéo hai chân cong của Hứa Ngật Xuyên lên, đâm vào.
Hứa Ngật Xuyên bôi một ít sốt cà chua lên hai điểm trên ngực mình, giả vờ tủi thân nói: “Ha…cục cưng… chỗ này chảy máu rồi…”
Ánh mắt Kỷ Nghiêu Vũ sáng rực nhìn chằm chằm vào hai núm vú, dương v*t càng căng to, cậu cắn một bên, bắt đầu mút như trẻ con bú sữa.
Sốt cà chua ngọt, máu thì tanh, Kỷ Nghiêu Vũ nhận ra mình cắn quá mạnh, thực sự làm núm vú của Hứa Ngật Xuyên chảy máu, cậu áy náy nói: “Anh, thật sự chảy máu rồi!”
Hứa Ngật Xuyên đang chìm trong khoái lạc, không để ý, nói: “Không sao đâu cục cưng… bên này… bên này cũng cần bú…”
Kỷ Nghiêu Vũ áy náy, kiểm soát lực mút và liếm, cả hai nhanh chóng đạt đến cực khoái cùng lúc.
Miếng bò bít tết bên cạnh đã nguội từ lâu.
đầu v* phải của Hứa Ngật Xuyên bị Kỷ Nghiêu Vũ gặm đến rách da, mặc áo vào bị cọ xát làm khó chịu, phải dán băng cá nhân.
Đôi mắt Kỷ Nghiêu Vũ đỏ hoe nhìn Hứa Ngật Xuyên, "Đau không?”
“Không đau…”
Kỷ Nghiêu vùi đầu hôn đầu v* bị băng cá nhân che kín, " Xin lỗi.”
“Không sao!” Hứa Ngật Xuyên nói, “Anh còn lo…”
“Lo gì?”
“Lo ngực anh không đủ lớn… em sẽ không thích… mà cũng chẳng có sữa…”
“Sao lại thế!” Kỷ Nghiêu Vũ ngạc nhiên, “Em rất thích, nếu không em đã không cắn đến chảy máu…”
Câu nói cuối cùng, Kỷ Nghiêu Vũ nói càng lúc càng nhẹ, mặt đỏ đến tận cổ.
“Thật không?” Hứa Ngật Xuyên cười hỏi.
Kỷ Nghiêu Vũ ngại ngùng gật đầu.
Hứa Ngật Xuyên lẳng lơ hết bài này đến bài khác, tiếp tục nói: “Anh cũng thích được cục cưng mút… sau này ngày nào cũng mút được không?”
Kỷ Nghiêu Vũ ngượng đến mức không nói được gì: “Đợi… đợi lành rồi nói…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.