Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 18:




“Không… Không có gì.”
Lục Trúc lắc đầu, mặt trắng bệch, nhưng tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lúc càng to.
Cặp chân mày thanh tú của Tần Lam khẽ nhíu lại: “Rốt cuộc là làm sao?”
Lục Trúc không nói, Tần Lam đứng lên, đi ra thẳng ngoài.
“Tiểu thư, không thể ra ngoài… Lão phu nhân và Đại Tướng quân có dặn dò, người tuyệt đối không thể lộ mặt.”
Lời này vừa nói ra, Tần Lam giật mình, ngay lập tức nàng đã hiểu, chuyện đang xảy ra bên ngoài có liên quan đến nàng.
“Ra ngoài xem thử xem.”
Tần Lam nói với Quân Linh Nhi.
Hai người nhấc chân định đi ra bên ngoài nhưng lại thấy Lục Trúc bước lớn xông đến cửa, giang hai tay ra chặn lại: “Không được, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, hai người đều không thể ra ngoài.”
Thái độ cực kỳ cương quyết.
“Tránh ra.”
Nhìn tình hình này, nhất định là bên ngoài đã xảy ra chuyện rất lớn, nét mặt Tần Lam sa sầm, lập tức lạnh giọng quát.
Lục Trúc co rúm người lại, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn đứng chặn ở cửa.
“Tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi đang làm gì vậy, ngươi không thấy tỷ tỷ tức giận rồi sao? Bọn ta muốn ra ngoài, ngươi cũng không ngăn nổi đâu, vì vậy ngươi nói mau, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Quân Linh Nhi càng nôn nóng sốt ruột hơn, nàng ta vội vàng nói.
Mắt Lục Trúc đỏ hoe, kìm nén một hồi lâu rồi lén lút nhìn Tần Lam, thấy khuôn mặt đại tiểu thư nhà mình lạnh lùng, cặp chân mày xinh đẹp cũng nhíu lại, trong lòng hoảng hốt, lập tức nói: “Là, là người của Khang Thân Vương phủ đến, nói Thế tử gia nhà bọn họ không ổn rồi nên đến tìm Đại tiểu thư đòi đền mạng, hu hu hu…”
“Cái gì? Thế tử gia? Tạ Chi Quang không ổn rồi?”
Quân Linh Nhi kinh ngạc kêu lên, vội vàng nhìn qua Tần Lam: “Tạ Tiểu Vương Bát không ổn thì tìm tỷ tỷ để làm gì?”
Lúc này sắc mặt của Tần Lam lại có chút nghiêm trọng, nàng nhớ tới lúc ban ngày ở Hội Anh lâu xảy ra xung đột với Tạ Chi Quang, lúc đó nàng vì bị Tạ Chi Quang quấy rối mà mất kiểm soát, thêm việc trên tay đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ kỳ lạ, trong lúc phẫn nộ đã đánh bay hắn ta, tuy nói rằng hắn ta nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, vẫn có thể thét có thể chửi, cho nên lúc đó nàng đoán rằng, có lẽ Tạ Chi Quang bị gãy xương sườn hoặc có thể là gãy tay gãy chân gì đó, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày chắc chắn sẽ khỏi, không đến nỗi mất mạng.
Làm sao mà mới qua một buổi chiều đã đột nhiên không ổn rồi.
“Đi xem thử xem.”
Tần Lam nghiêm mặt lại, lập tức nhấc chân đi thẳng ra ngoài cửa.
Lục Trúc thấy sắc mặt đại tiểu thư nhà mình thì không dám chặn cửa nữa, chỉ có thể tội nghiệp đi bên cạnh: “Đại tiểu thư, đại tướng quân đã nói không được để người đi ra, ngài ấy sẽ giải quyết.”
Tần Lam không đáp lại lời của nàng ấy, cũng không khiển trách nàng ấy.Tiểu nha đầu này tuy rằng thoạt nhìn thì thấy hơi không có quy củ, nhưng tâm địa rất tốt, cũng là một người cực kỳ chân thành, trước đây có lẽ mối quan hệ với Quân Phi Yến rất tốt, cũng không trách móc nặng nề gì nhiều.
Ra khỏi cửa, nàng lấy một chiếc ô hoa bên cạnh cửa mở ra rồi đi về hướng cửa trước.
Tiếng ồn ào được truyền đến từ đó.
Quân Linh Nhi và Lục Trúc theo sát phía sau.
Càng đi đến gần cửa trước thì tiếng ồn ào càng to, Tần Lam bước nhanh hơn, vừa bước vào sân trước thì đã nhìn thấy hai nhóm người đang giằng co với nhau trước cửa.
Người của Quân gia đều ở đây, từ Quân lão phu nhân, Quân Lôi Đình, thậm chí cả đôi phu thê của nhị phòng cũng có mặt. Tần Lam còn thấy cả Quân đại ca đáng lẽ đang ở trong cung lại cũng ở đây.
Lúc này mưa rơi rả rích, thỉnh thoảng còn có một tia chớp xẹt ngang qua trong màn đêm đi kèm với tiếng sấm đùng đùng, nặng nề khiến cho người ta run rẩy trong lòng.
Còn ở phía đối diện với người của Quân gia, chỉ thấy một người đàn ông hai mắt đỏ sọc, sắc mặt đầy nét bi thương. Ông ta có hơi to béo nhưng so với Quân phụ thì thấp hơn nhiều, người này chính là Khang Thân Vương Tiêu Chính, phụ thân của Tạ Chi Quang.
Con người Tiêu Chính này tính tình ôn hòa đôn hậu, không phải là một người có dã tâm, cho nên cũng là Vương gia duy nhất của năm đó khi tranh ngôi vị hoàng đế mà bảo toàn được tính mạng của toàn bộ người trong gia đình, đương nhiên cũng có quan hệ với đương kim Thánh thượng, là quan hệ ruột thịt.
Sau này đã lấy Quận chúa Vinh Hoa mà mình quý mến từ nhỏ. Bởi vì vô cùng yêu thương chiều chuộng quận chúa nên thậm chí cả kinh đô đều truyền tai nhau giai thoại, nghe nói năm đó lúc Quận chúa Vinh Hoa bị sinh khó, ở trong phòng sinh một ngày một đêm vẫn chưa sinh được, Khang Thân Vương Tiêu Chính khóc đến cả đường Trường An đều nghe thấy, về sau thuận lợi sinh ra Tạ Chi Quang, Khang Thân Vương lập tức tỏ ý cả đời này chỉ sinh một đứa con, tuyệt đối không để vợ mình phải chịu nỗi đau sinh đẻ nữa, thậm chí còn để đứa con này mang họ vợ.
Vì vậy, có thể tưởng tượng được ta Chi Quan được chiều chuộng đến mức độ nào.
Vậy mà hôm nay, một Khang Thân Vương vẫn luôn ôn hòa đôn hậu lại bị bức đến mức tới tận nơi trả thù, xem ra Tạ Chi Quang thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
“Quân Tướng quân, giữa bổn Thân Vương và ngươi không có bất kỳ ân oán gì, thậm chí đối với Quân gia, Bổn vương vẫn luôn kính trọng trong lòng, nhưng nhi tử của Bổn vương bị nữ nhi nhà ngươi đánh bị thương, hiện giờ đang hấp hối sắp chết, ngươi buộc phải làm rõ phải trái cho Bổn vương, nếu không cho dù phải kiện đến ngự tiền, Bổn vương cũng tuyệt đối không chịu để yên.
Tiếng kìm nén của Tiêu Chính vang lên.
Đi theo phía sau ông ta có không ít người hầu, có người tiến lên che ô cho cũng bị ông ta gạt ra, cứ như thế bị mưa làm cho ướt hết.
“Tạ thế tử xảy ra chuyện, Quân gia nhà chúng tôi cũng cảm thấy rất buồn, nhưng sao Khang Thân Vương lại cứ một mực khẳng định hung thủ là cháu gái nhà ta?”
Lão phu nhân mở miệng nói.
“Sao có thể khẳng định? Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay ở Hội Anh Lâu trên đường Trường An đều đã truyền khắp nơi, nhi tử của Bổn vương được hạ nhân khiêng về phủ, lúc đó ngự y đến chẩn đoán nói gãy chân, gãy xương sườn, đến lúc tối bắt đầu nôn ra máu, hiện tại ngự y nói đã hết đường cứu vãn, Quân gia nhà các người vẫn còn muốn ngụy biện?”
“Nếu như không phải bị nội thương thì sao lại không ngừng nôn ra máu? Đáng thương cho phu nhân của Bổn vương đã sớm khóc đến ngất xỉu, trái tim này của Bổn vương… Trái tim này… Quân Lôi Đình, một mạng đền một mạng, Bổn vương muốn nữ nhi của Quân gia nhà ngươi đền mạng.”
Hai mắt Khang Thân Vương đỏ hoe, gào thét giận dữ, tiếng kêu xé ra, rạn nứt, nói xong những lời này thì ôm ngực, toàn thân đau đớn khom lưng xuống.
Năm nay ông ta đã gần bốn mươi tuổi, nhưng chỉ có một đứa con trai duy nhất.
Giờ đây sắc mặt của người nhà họ Quân đều rất nghiêm trọng.
Đúng vào lúc này: “Khang Thân Vương.”
Tần Lam đột nhiên lên tiếng.
Nàng đã đi lên phía trước.
Nàng mặc một chiếc áo choàng, tay cầm chiếc ô hoa, biểu cảm trên khuôn mặt cực lạnh lùng, nàng từ xa bước đến, những lời nói của Khang Thân Vương, nàng đều nghe thấy cả rồi.
“Nha đầu, sao ngươi lại ra đây?”
Quân Lôi Đình vội vàng hỏi, lão phu nhân cũng quay ra nhìn.
“Tổ mẫu, phụ thân…”
Tần Lam chào hỏi rồi đi thẳng lên trước, ánh mắt Tiêu Chính nhìn qua phía nàng, mang theo ý hận sâu sắc, đó là ánh mắt oán giận khi nhìn hung thủ giết người.
“Khang Thân Vương, tình trạng của Tạ thế tử lúc này thế nào?”
Tần Lam trực tiếp lên tiếng.
Khang Thân Vương nhìn Tần Lam, đích nữ Quân gia nhơ danh xấu tiếng ở thành kinh đô này, ông ta kiềm chế nỗi bi thương và oán hận trong lòng mình, mở miệng nói: “Đã hấp hối, nhi tử của Bổn vương chết trong tay ngươi, đương nhiên ngươi phải đền mạng.”
Tiêu Chính nói với giọng căm hận.
Hàng mi dài của Tần Lam khẽ rung lên, đưa chiếc ô hoa trong tay mình đặt vào tay của Quân Linh Nhi, khẽ gật đầu: “Nên như vậy, từ cổ chí kim giết người đền mạng, làm sai đương nhiên sẽ bị trừng phạt, Tạ thế tử vì ta mà trọng thương, xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng là trách nhiệm của ta, ta tuyệt đối sẽ không trốn chạy, Quân gia cũng sẽ không bao che.”
Không cúi đầu cũng không kiêu ngạo, thái độ rõ ràng, một câu nói làm tất cả mọi người đều kinh hãi, bao gồm cả Tiêu Chính, cả người của Quân gia.
“Nha đầu…”
“Tiểu muội.”
Khí phách và thái độ kiêu kỳ như vậy khiến cho người nhà họ Quân đều kinh ngạc và càng khâm phục hơn, nhưng sau đó lại thấy đau lòng, nữ nhi Quân gia của bọn họ trải qua một lần sinh tử, tự nhiên trở nên ưu tú như vậy, quả thật là niềm kiêu hãnh của Quân gia, ấy vậy mà lại đụng phải kiện cáo liên quan đến mạng người, đặc biệt người này lại là Tạ thế tử, chuyện này khó mà giải quyết được.
“Nhưng có lẽ tất cả vẫn còn cơ hội xoay chuyển…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.