Tần Lam cất tiếng chào sau đó bước vào phòng.
Trên giường, Quân Linh Nhi chỉ mặc một kiện trung y nằm ở đó, hai mắt nhắm chặt, trên hai má vẫn còn đỏ bừng, nhìn thoáng qua giống như chỉ đang ngủ.
Tần Lam nhanh chóng bước đến phía trước đưa tay bắt mạch cho Quân Linh Nhi, phát hiện mạch đập rất chậm.
“Nha đầu, muội muội con sao rồi? Vẫn còn hy vọng cứu được không? Vương đại phu vừa mới xem qua, ông ấy nói rằng đây có thể là dấu hiệu bị ngộ độc nhưng ông ta cũng không có cách nào.
Diêm Như Mai nói.
Nàng là một nữ nhân mềm yếu, vừa nói vừa bật khóc, tay vẫn nắm chặt lấy tay của Quân Linh Nhi.
Nhìn tình huống trước mắt, Tần Lam thực sự khó chịu muốn chết.
“Linh Nhi trúng An Hồn Lạc.”
Tần Lam trầm giọng nói, thanh âm lạnh như băng.
Lúc này nàng mới thật sự phát hiện ra có những bàn tay đứng phía sau đang hãm hại người nhà Quân gia, hãm hại nàng và Linh Nhi.
Khi nàng ở bên ngoài bị kẻ khác ám sát, Quân Linh Nhi ở trong phủ cũng bị hạ độc.
“Cái gì, cái gì lạc?”
Lão phu nhân hỏi, hiển nhiên người chưa từng nghe qua cái tên này, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi không hiểu.
“Đây là một loại thuốc độc khiến người trúng độc bị rơi vào hôn mê không tỉnh, tình huống của Linh Nhi là do sử dụng một lượng lớn An Hồn Lạc, ngay lập tức bị rơi vào hôn mê sâu, nếu không có thuốc giải, Linh Nhi sẽ tiếp tục hôn mê như vậy cho đến khi các cơ quan trong cơ thể suy yếu và chết.”
Vừa nghe Tần Lam giải thích, lão phu nhân muốn ngã khụy không đứng vững nữa, bà lùi lại ngồi xuống ghế.
Diêm Như Mai bên cạnh bật khóc thành tiếng.
Quân Lôi Đình và Quân Lôi Sơn đang đứng ở gian ngoài cũng nghe thấy những lời này, trong lòng đều trùng xuống.
“Bất kể là ai, dám hãm hại nha đầu Quân gia, nếu bản tướng quân biết được là kẻ nào làm nhất định sẽ không bỏ qua.”
Quân Lôi Đình nói.
Ông vẫn chưa nói ra chuyện Tần Lam cũng bị ám sát.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, mọi người vẫn đang tập trung vào Quân Linh Nhi mà không để ý đến vết máu trên ngực Tần Lam.
“Na Na, con có cách nào không? Có thể cứu muội muội con không? Không đúng…con nhất định sẽ có cách, ngay cả Tạ thế tử con cũng có thể cứu được, muội muội con nhất định cũng sẽ cứu được đúng không?”
Diêm Như Mai bỗng ngồi thẳng dậy, thanh âm nức nở, nắm chặt lấy tay Tần Lam, trên mặt tràn đầy khẩn cầu và hy vọng.
“Nhị thẩm nương, người đừng quá lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp.”
Tần Lam vỗ nhẹ vào tay Diêm Như Mai, an ủi nói, sau đó nàng lại hỏi.
“Nhị thẩm nương, hôm nay Linh Nhi xuất hiện những triệu chứng gì, nàng đã ăn những gì, người có biết không?”
“Sáng hôm nay vẫn còn rất tốt, còn vui vẻ chạy đến viện của con tìm con chơi cùng, sau đó biết con đã ra ngoài mà không dẫn nó theo nó còn giận dỗi một lúc, buổi trưa liền ở viện của mình ăn cơm sau đó đi nghỉ trưa. Nhưng đến giờ thân muội muội con vẫn chưa tỉnh lại, nha hoàn của nàng đi vào gọi liền phát hiện dù gọi thế nào nàng vẫn không tỉnh khiến cả nhà kinh hãi một phen.”
Diêm Như Mai nhanh chóng kể lại.
Sau khi nghe nàng nói xong, Tần Lam rơi vào trầm tư, biết kẻ hạ độc là người trong phủ, không những trong lúc Quân Phi Yến hôn mê đưa cho nàng An Hồn Lạc mà còn hạ độc Quân Linh Nhi, đây là thù hận đến mức nào?
Trong mắt Tần Lam càng lúc càng hiện lên lãnh ý, chỉ nghe nàng nói:
“Phụ thân, người hãy lập tức phái người đi điều tra trong phủ, hôm nay có kẻ nào rời phủ hay không, nếu như không có ai rời đi, vậy thì lập tức phong tỏa vương phủ, từ nay về sau, bất luận là kẻ nào cũng không được phép rời đi.”
“Được.”
Quân Lôi Đình quay người đi.
“An Hồn Lạc không lập tức giết chết người trúng độc. Nó sẽ cho người ta khoảng thời gian đệm, nhưng điều trị càng muộn thì càng nguy hiểm. Muội muội vừa phát hiện trúng độc vào sáng nay, vẫn còn thời gian cứu vãn, nhưng thuốc giải An Hồn Lạc rất khó tìm, ta phải ra ngoài một lát…”
“Nha đầu, lúc này các hiệu thuốc đều đã đóng cửa, con muốn tìm thuốc gì a, để ta phân phó gia nhân đi tìm.”
Lão nhân gia nói.
Nhưng Tần Lam lắc đầu,
“Tổ mẫu, không cần, ta đi Huyền Vương phủ, hắn có thuốc giải chế sẵn…”