Gò Côn Luân sở hữu bầu trời xanh thẳm, núi tuyết sừng sững, mây trôi sương đọng, cùng tiên khí dồi dào.
Hai mắt Du Nguyệt Minh tỏa sáng trước khung cảnh bao la hùng vĩ.
Hắn định hỏi sao Sở Nhược Đình quen biết Côn Luân lão tổ nhưng đột ngột thấy chóng mặt, đầu gối thanh niên mềm oặt rồi hắn ngất xỉu trên nền tuyết.
“Nguyệt Minh?”
Uy lực từ Lâm Thành Tử khóa mất ba giác quan của Sở Nhược Đình, nàng nắm chặt tay Du Nguyệt Minh và sờ mặt hắn, “A Trúc, khám cho hắn giùm ta được không?”
Ngay từ lúc thấy A Trúc là Thanh Thanh đã thích cậu mê tơi.
Du Nguyệt Minh hôn mê làm nó thút thít túm ống quần A Trúc, “Ca ca, cứu cha đệ với!”
“Đừng gọi bậy, ai là ca ca ngươi!” A Trúc làu bàu, cậu xoay người lại bắt mạch cho Du Nguyệt Minh. Lát sau, cậu nhăn mặt bảo, “Chiêu thức của tu sĩ cấp cao gây tác động tới linh hồn hắn.”
Nói xong cậu mới nhớ Sở Nhược Đình chẳng nghe được.
A Trúc hậm hực dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay nàng.
Du Nguyệt Minh là Nguyên Anh đại viên mãn song lại xen vô trận chiến giữa Phân Thần kỳ, Xuất Kiếu kỳ, và Độ Kiếp kỳ. Hắn ở sát bên Sở Nhược Đình để bảo vệ nàng, dù bị nội thương cũng không rên lấy một tiếng. Hiện giờ hai người tạm thời an toàn nên tinh thần hắn thả lỏng đôi chút, ai dè lại dẫn đến hôn mê.
Sở Nhược Đình nhẹ nhàng vuốt đôi mắt nhắm nghiền của Du Nguyệt Minh rồi thở dài.
Du Nguyệt Minh làm đến mức này vì nàng thì sao có thể phụ lòng hắn?
A Trúc viết vào bàn tay Sở Nhược Đình, “Ngọn núi phía nam có trận pháp chữa trị nguyên thần bằng thiên nhiên, ta sẽ mang người này qua đó. Ngươi hãy chờ sư tôn về xử lý ba giác quan bị phong ấn.”
“Đệ muốn đi theo ca ca.”
Móng vuốt nhỏ của Thanh Thanh giật giật vạt áo A Trúc, cặp mắt bé rắn tròn xoe.
A Trúc mủi lòng khi thấy vảy trên người nó bong tróc, cậu thông báo lên tay Sở Nhược Đình, “Linh sủng của ngươi cũng bị thương, ta sẽ dắt nó đi cùng.”
Sở Nhược Đình gật đầu với cậu, “Làm phiền nhóc rồi, A Trúc.”
A Trúc bực bội khịt mũi.
Thiệt tình, chả biết Sở Nhược Đình lôi đâu ra nhiều gã trai thế. Cậu đã phải ngày ngày dán bùa cho Tạ Tố Tinh mà nay còn lo thêm một Du Nguyệt Minh bất tỉnh nhân sự.
A Trúc càm ràm trong chốc lát, sau đấy rời đi cùng Du Nguyệt Minh lẫn Thanh Thanh.
Sở Nhược Đình ngồi xuống bậc thang trước ngôi nhà tranh.
Thiếu nữ không ngửi thấy hay nhìn thấy bất kỳ thứ gì, thậm chí tai cũng điếc đặc.
Nàng đã uống mấy loại đan dược song chẳng tài nào giải trừ pháp thuật do Lâm Thành Tử ếm lên mình.
Thế giới quanh nàng chìm vào bóng tối, mọi âm thanh tắt ngúm khiến nó lặng như tờ.
Sở Nhược Đình không thích cảm giác này, nàng hãi hùng vì cảm tưởng mình lại rơi vô cõi hư không sau khi chết trong kiếp trước.
Nàng chỉ thấy an toàn khi được khống chế sức mạnh bản thân.
Sở Nhược Đình đứng ngồi không yên.
Nhạn Thiên Sơn chẳng biết bao giờ mới về, nàng không thể ngồi chờ hoài.
Thuật song tu của Mị Thánh Quyết sẽ giúp nàng hồi phục nhanh gấp bội đan dược. Sở Nhược Đình vuốt cằm, bắt đầu cân nhắc xem chọn Du Nguyệt Minh hay Tạ Tố Tinh.
Oo———oOo———oΟ
Nhạn Thiên Sơn không mất nhiều thời gian so tài với Lâm Thành Tử.
Cao thủ thi thố chỉ cần một chiêu là đủ phân thắng bại.
Sau cuộc so tài, hai người tìm đỉnh núi hoang vắng mà ngồi đàm đạo.
Cuộc đời Nhạn Thiên Sơn vắng bóng bằng hữu, ngoại trừ Hách Liên U Ngân, người hắn quen lâu nhất có mỗi Lâm Thành Tử.
Trăm năm không gặp nhưng Lâm Thành Tử giống hệt thuở xưa, hắn vẫn bày ra ngoài mặt muôn vàn khát khao và tham vọng bừng cháy. Hắn chẳng những muốn phi thăng thượng giới mà còn muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, đồng thời càn quét yêu ma quỷ quái để Phù Quang Giới được thái bình lẫn hưng thịnh.
Đây là tâm nguyện Lâm Thành Tử theo đuổi cả đời.
“Côn Luân, dù ngươi rời núi hay không thì ta vẫn sẽ tiêu diệt Vô Niệm Cung.”
Lâm Thành Tử căm hận Hách Liên U Ngân từ lâu, hắn luôn dòm ngó nguồn tài nguyên ở Thấp Hải nên sao chịu để Hách Liên U Ngân độc chiếm.
Nhạn Thiên Sơn không ý kiến về vấn đề này.
Hắn chả quan tâm số phận Vô Niệm Cung, hắn tính dặn Lâm Thành Tử tuyệt đối đừng đả thương Sở Nhược Đình thôi.
Lâm Thành Tử hỏi, “Ngươi để ý yêu nữ kia à?”
Nhạn Thiên Sơn sửng sốt.
Hắn đâu chỉ “để ý” nàng.
Nhạn Thiên Sơn chua xót cùng cực khi Sở Nhược Đình cười với người đàn ông khác; hắn cũng nhớ nàng trong mọi khoảnh khắc nàng vắng mặt tại gò Côn Luân.
Mỗi lần đứng ngắm cảnh nơi mái hiên, thứ hắn thấy là bóng hình màu đỏ đẹp rực rỡ chứ nào phải khung cảnh tuyết trắng xóa. Hắn luôn vô thức nghĩ Sở Nhược Đình đang làm gì, nàng khóc hay cười, vui hay buồn. Giây phút Sở Nhược Đình kích hoạt lá bùa hắn cho, Nhạn Thiên Sơn đã quyết đoán xuất hiện trước mặt nàng. Hắn vứt bỏ kiếp số lẫn bế quan, chỉ một lòng trông mong nàng bình an vô sự.
Lâm Thành Tử thấy biểu cảm trên mặt Nhạn Thiên Sơn liền hiểu ngay, hắn kinh ngạc tột độ, “Côn Luân, ngươi yêu rồi hả?”
Nhạn Thiên Sơn thoáng ngẩn ngơ trước câu nói huỵch toẹt ấy.
Lâm Thành Tử phát hiện hắn từng lấy ra tiên cốt thì không khỏi lắc đầu, “Sao lại làm tới mức ấy vì một đứa con gái.”
Nhạn Thiên Sơn trầm mặc giây lát, hắn liếc Lâm Thành Tử, “Ngươi sẽ không sử dụng tiên cốt vì Kiều Kiều ư?”
Lâm Thành Tử nhíu mày.
Hắn đứng khoanh tay với mắt nhìn sông nước mênh mông giữa sương khói mịt mờ, miệng thì nghiêm nghị đáp, “Trên đời chẳng có ai đáng để ta lấy ra tiên cốt.”
Trái tim hắn hướng về cơ nghiệp ngàn năm của Lâm thị và phi thăng Đại Đạo, chứ không hướng về tình tình ái ái.
Kiều Kiều vâng lời, an phận, ngoan ngoãn, dung mạo lại xinh đẹp; nàng ta chủ động nhào vào lòng hắn từ ngày đầu gặp gỡ. Thân phận con cưng của Thiên Đạo còn giúp hắn tu luyện thì sao phải cự tuyệt? Hơn nữa hắn thường xuyên tặng Kiều Kiều đan dược, không cấm đoán nàng ta mập mờ với đám đàn ông, cũng che đậy mọi rắc rối sai lầm nàng ta gây ra. Lâm Thành Tử coi như đã hết sức yêu mến với dung túng Kiều Kiều.
Hiển nhiên, Nhạn Thiên Sơn chưa hiểu cách đặt giới hạn cho tình cảm.
Lâm Thành Tử dày dạn kinh nghiệm, hắn tử tế nhắc Nhạn Thiên Sơn, “Côn Luân, những người đứng trên đỉnh như chúng ta chỉ cách phi thăng một bước chân. Mọi tình yêu nơi trần thế đều là chướng ngại trên con đường tu tiên, chúng ta không thể rung động và càng chẳng thể đem lòng yêu ai.”
Nhạn Thiên Sơn khẽ lắc đầu phản đối, “Con người không phải cỏ cây. Dù phi thăng thượng giới rồi thành tiên thì chẳng lẽ tiên lại mất hết tình cảm? Ta không tin.”
Tư tưởng trái ngược nhau, Lâm Thành Tử lại bị thương, vì vậy hắn buồn bực chắp tay chào tạm biệt.
Nhạn Thiên Sơn dõi theo bóng lưng dần xa của đối phương, hắn thở dài rồi nâng bút vẽ lối vào gò Côn Luân.
Nam tử lo cho Sở Nhược Đình, nếu hắn nhớ đúng thì nàng đang bị thương.
Giày hắn đạp trên tuyết và bất cẩn đá trúng cái gì đó. Nhạn Thiên Sơn dừng bước rồi khom lưng nhặt một chiếc quạt xếp.
Cán quạt vàng kim hẹp dài, phiến quạt bằng gấm vẽ bức tranh thủy mặc. Món đồ được gia công tinh xảo này là pháp bảo bản mạng của thiếu chủ Du thị.
…Sao nó lại rớt ở đây nhỉ?
Nhạn Thiên Sơn bấm ngón tay tìm hiểu tình hình gò Côn Luân, hắn nắm rõ mọi chuyện trong phút chốc.
Hắn đến bên ngoài nhà tranh và thấy Sở Nhược Đình chau mày suy tư trên bậc thang.
“Đây là pháp bảo tùy thân của Du thiếu chủ, ngươi hãy cầm về cho hắn.”
Nhạn Thiên Sơn đưa chiếc quạt đến trước mặt nàng rồi chợt nhớ nàng không nghe thấy tiếng mình. Hắn đang định khám chữa bệnh thì Sở Nhược Đình đứng phắt dậy.
Trước mắt Sở Nhược Đình là một màu tối đen nhưng nàng sờ được chiếc quạt quen thuộc.
“Ngươi hồi tỉnh nhanh thế?”
Đã vậy thì nàng cũng lười chọn.
Sở Nhược Đình giơ tay dựng kết giới quanh hai người, nàng dựa thân thể yếu ớt vào lòng nam tử. Má nàng áp lên bộ ngực rắn chắc khi thẹn thùng thì thầm, “Chúng ta song tu nhân lúc Nhạn tiền bối chưa về nhé?”
Cơ thể nàng đang tựa vô cứng lại.
Sở Nhược Đình biết đòi song tu kiểu này quá trắng trợn, song nàng không chịu nổi việc ba giác quan bị phong ấn rồi lâm vào thế bị động.
“Giúp ta đi mà.” Nàng rút cây quạt khỏi tay hắn để dẫn dắt hắn sờ ngực mình. Thiếu nữ nhân tiện cọ đầu lên ngực hắn, nàng cau mày với giọng nói đượm vẻ hờn dỗi, “Ta bị thương…đau lắm đấy.”
Bàn tay Nhạn Thiên Sơn cảm nhận rõ bộ ngực mềm mại đẫy đà, gương mặt hắn rực cháy còn đầu óc thì trống rỗng.