Thanh Thanh rất thích A Trúc.
Đầu cậu tròn tròn, đôi mắt sáng sáng, búi tóc còn mọc lá cây.
“Ca ca, ca ca.”
Thanh Thanh chạy tới chạy lui quanh chân A Trúc.
A Trúc suýt nữa thì bất cẩn giẫm trúng nó, cậu nhíu mày chống nạnh, “Đừng gọi ta là ca ca!”
Thanh Thanh ngồi trên tuyết mà bối rối nghiêng đầu, “Ca ca không phải con của mẫu thân và vị tiền bối kia sao?”
“Xí xí xí!” A Trúc giận dữ nhảy loi choi. “Đấy là sư tôn của ta!”
“Ồ.”
Thanh Thanh không hiểu “sư tôn” là gì, chắc cũng giống “cha” thôi. Nó nhớ đến cha nên hỏi A Trúc, “Ca ca, bao giờ cha đệ tỉnh lại?”
“Không biết.” A Trúc hậm hực cảnh cáo, “Ta nhắc lại nhé, đừng gọi ta là ca ca.”
“Vâng, ca ca.”
A Trúc tính nổi khùng nhưng Thanh Thanh chớp chớp mắt với cậu, bé rắn ngây thơ trong sáng làm cậu tức khắc nguôi giận.
Thanh Thanh bò dọc chân cậu rồi leo lên vai, nó tò mò lấy móng vuốt sờ chiếc lá trên búi tóc A Trúc, “Sao tóc ca ca lại mọc lá cây?”
A Trúc đắc ý đáp, “Vì bản thể của ta là cây trúc.”
“Cho đệ xem được không?”
A Trúc hết khảy rồi giật hai cái sừng tí hon như chạc cây của nó, “Được, cho ngươi xem! Ta không cho người thường xem đâu đấy!”
Dứt lời, cậu niệm chú và tiếng “ầm” vang lên, A Trúc biến mất để một bụi trúc xanh đậm thế chỗ.
Thanh Thanh vui sướng cực kỳ, nó hưng phấn chạy vòng quanh A Trúc. Bé rắn cố đứng thẳng để mặt đối mặt với cây trúc; cây cao ơi là cao, còn xanh mươn mướt nữa!
Thanh Thanh giác ngộ chân lý, nó ôm cây trúc hôn cái chụt, “Ca ca, chúng ta quả nhiên là huynh đệ ruột thịt thất lạc bao năm nay.”
Mẫu thân bỏ đi mười năm chắc để sinh ca ca cho sư tôn.
A Trúc không thể khiến nó thay đổi suy nghĩ nên đành nhượng bộ, “Thôi thôi, ta cho phép ngươi gọi ta là ca ca…”
Đúng lúc ấy, Thanh Thanh ngửi không khí lạnh lẽo và ngẩng đầu, “Mẫu thân! Người tới rồi!” A Trúc nhìn theo nó, đập vào mắt cậu là Sở Nhược Đình trong bộ váy đỏ bắt mắt, trông nàng đờ đẫn như lạc vào cõi thần tiên.
Thanh Thanh nhào đến, Sở Nhược Đình bắt lấy nó mới tạm thời hoàn hồn.
Nàng vuốt lớp vảy đã lành lặn của Thanh Thanh, nhỏ nhẹ hỏi, “Nguyệt Minh tỉnh chưa?”
Thanh Thanh lắc đầu, “Cha vẫn đang ở trận pháp.”
“Ừm, con đi chơi đi, ta vào thăm hắn.”
Sở Nhược Đình giao Thanh Thanh cho A Trúc rồi bước vô hang động núi tuyết.
Du Nguyệt Minh nhắm mắt nằm yên trên giường đá, trận pháp thiên nhiên giúp chữa trị nguyên thần bao trùm hắn.
Sở Nhược Đình ngồi cạnh hắn với tâm trạng rối bời.
Trận mây mưa trời xui đất khiến với Nhạn Thiên Sơn lẫn các sự việc mấy ngày qua đều khiến nàng luống cuống tột độ.
Hình như Du Nguyệt Minh cảm nhận được hương mộc lan nhàn nhạt từ nàng, đôi mắt dưới hàng mi giật giật rồi bứt khỏi cơn hôn mê.
“…Nhược Đình? Nàng vẫn ổn chứ?”
Du Nguyệt Minh muốn vuốt mặt nàng song hắn vừa nâng tay là nó bất lực buông thõng.
Sở Nhược Đình vừa cầm tay thanh niên, vừa móc ra chiếc quạt từ trong ngực áo, “Hồi nãy ngươi ngất xỉu nên làm rớt quạt.”
Du Nguyệt Minh dùng suy nghĩ thu hồi quạt xếp về thức hải.
Ánh mắt hắn nồng nhiệt, “Miễn nàng còn ở đây thì quạt rớt là chuyện nhỏ.” Hắn sợ mở mắt ra sẽ thấy Sở Nhược Đình mất tăm mất tích, làm hắn tìm kiếm thêm vài lần mười năm nữa.
Sở Nhược Đình thở dài, “Nguyệt Minh, ta hiểu tấm lòng ngươi. Tuy nhiên, người ở bên ta sẽ không chỉ có mình ngươi.”
Nàng không thể phụ bạc tình cảm của bất kỳ ai, nếu họ muốn ở bên nàng thì cần hiểu điều này.
Du Nguyệt Minh nghe vậy liền ngẩn ngơ, hắn lập tức nghĩ đến vô số chuyện.
Chẳng ai muốn chia sẻ tình yêu nhưng hắn đâu có giải pháp nào khác khi tình yêu ấy là Sở Nhược Đình? Cô gái hắn yêu quá ưu tú, vì vậy khó tránh khỏi việc cạnh tranh với kẻ khác. Nếu dễ dàng từ bỏ thì hắn đã không phải Du Nguyệt Minh!
Du Nguyệt Minh trả lời bằng giọng buồn bực, bất đắc dĩ xen lẫn thỏa hiệp, “…Cùng lắm về sau ta giảm số lần đánh Tạ Tố Tinh.”
Sở Nhược Đình hơi chột dạ.
Nàng ho khù khụ rồi dè dặt thừa nhận, “Ta không chỉ có mỗi Tạ Tố Tinh đâu.”
Du Nguyệt Minh trợn trừng mắt, hắn ngẩng phắt đầu, “Còn Côn Luân lão tổ nữa đúng không?”
Sở Nhược Đình tính phản bác “không thể nào”.
Song những lời ban nãy của Nhạn Thiên Sơn văng vẳng bên tai, chúng làm nàng do dự.
Đại dương ghen tuông trong Du Nguyệt Minh dậy sóng.
Hắn siết quạt xếp nhằm trấn định bản thân.
Mười năm qua, Sở Nhược Đình tiến bộ vậy khéo có Côn Luân lão tổ góp công. Trông lão tổ hơi lạnh lùng nhưng vẫn tận tình quan tâm nàng. Người ta đứng đầu Phù Quang Giới, hắn đủ sức phản đối sao? Trên hết, lão tổ còn cứu mạng hắn và Sở Nhược Đình.
“Thôi, ta mặc kệ mấy kẻ khác, dù sao ta nhất định sẽ ở bên nàng.” Du Nguyệt Minh nắm bàn tay mềm mại của người con gái, hắn khẩn cầu, “Nhược Đình, bây giờ ta không phải thiếu chủ Du thị, ta chẳng có nhà để về… Nàng cho ta với Thanh Thanh ở lại nhé?”
Hắn đã nói đến mức ấy thì sao Sở Nhược Đình từ chối được.
Khóe miệng nàng cong lên lúc gật đầu đồng ý.
Du Nguyệt Minh nở nụ cười.
Hắn hỏi, “Ngoại trừ ta, Tạ Tố Tinh, và Nhạn tiền bối thì còn ai nữa?”
Hiện tại Sở Nhược Đình chẳng tiện giải thích kỹ.
Nàng quyết định trả lời qua loa giống như đã làm với Tạ Tố Tinh, “Về sau ngươi sẽ gặp chàng thôi, lúc đó nhớ nhường chàng nhé.”
Tu vi bọn họ cao hơn Kinh Mạch nên đương nhiên phải nhường nhịn.
Du Nguyệt Minh định hỏi đến cùng song tự dưng hắn thấy đầu óc choáng váng. Thanh niên há miệng thở dốc, đầu lệch hẳn về một bên, sau đấy hắn ngã quỵ trên giường đá.
“Nguyệt Minh!”
Sở Nhược Đình tưởng hắn đổ bệnh, nàng vừa định khám cho hắn thì tiếng nói trong trẻo, rành mạch, hơi giận dỗi của Nhạn Thiên Sơn vang lên bên tai, “Hắn không sao, nàng lại đây trước đã.”
Sở Nhược Đình: “…”
Toàn bộ gò Côn Luân do Nhạn Thiên Sơn nắm giữ.
Hắn chỉ cần ngoắc tay là thừa sức bắt Du Nguyệt Minh ngủ say sưa.
Sở Nhược Đình vùi mặt vào lòng bàn tay mà rên rỉ.
Lát sau, nàng nghĩ thông suốt. Thiếu nữ đứng dậy rồi nhanh chân tiến về phía nhà tranh.
Oo———oOo———oΟ
Du Nguyệt Minh không hiểu sao mình đột ngột lăn ra ngủ.
Hắn lấy quạt gõ trán, đầu óc trì trệ chậm rãi tỉnh táo lại.
Ban nãy Sở Nhược Đình nói gì? Cuối cùng nàng đã chấp nhận tình yêu của hắn và đồng ý để hắn ở bên. Nghĩ đến đây, Du Nguyệt Minh như mở cờ trong bụng, hắn chỉ muốn thông báo cho cả thế gian biết.
Hắn xoay người nhảy xuống giường đá rồi búi tóc gọn gàng, còn kỹ tính tẩy sạch đống bụi không tồn tại khỏi cơ thể bằng Tịnh Trần Quyết.
Chả biết Sở Nhược Đình lẫn Thanh Thanh chạy đi đâu, Du Nguyệt Minh gọi mãi mà không ai đáp trả.
Ban đêm ở gò Côn Luân chỉ có núi tuyết hùng vĩ kéo dài cùng gió gào thét giữa cơn mưa tuyết.
Du Nguyệt Minh đi lung tung hệt con ruồi mất đầu.
Đột nhiên, hắn thấy từ xa một trận pháp huyền diệu đẹp đẽ mang hình nửa vòng cung; dường như nó đang bảo vệ thứ gì ở bên trong.
“Nhược Đình? Thanh Thanh? Hai người có đấy không?”
Du Nguyệt Minh thuận lợi vô trong.
Trận pháp vắng bóng người, thay vào đấy là một hồ nước trong veo. Giữa hồ là đóa sen tuyết trắng tinh đang nở rộ, phía trên bông hoa treo một ngọn đèn.
Có gì đấy tỏa sáng trong sen tuyết.
Du Nguyệt Minh hiếu kỳ đến gần hồ nước, hắn muốn biết thứ ẩn sau những cánh hoa.
Hắn dùng quạt xếp nhẹ nhàng khảy cánh sen tuyết, ai ngờ đóa hoa bất chợt động đậy làm hắn hết hồn.
“Cái khỉ gì đây! Còn biết cắn người nữa à?”
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng cất lên từ cánh hoa, “Kẻ nào mới sáng tinh mơ đã phá giấc ngủ của tiểu gia? Bé trúc thành tinh hả?”
Cái giọng trong trẻo này nghe quen quá.
Du Nguyệt Minh nheo mắt và cẩn thận thăm dò, “Ngươi là…Tạ Tố Tinh?”
Sở Nhược Đình vắng mặt ở gò Côn Luân làm Tạ Tố Tinh mắc bệnh nhớ nhung suốt thời gian qua, hắn ngủ cả ngày nên nguyên thần ngày càng khỏe mạnh.
Nguyên thần nhảy ra khỏi sen tuyết, hắn ngỡ ngàng bật thốt lúc thấy một công tử quý phái kiêu ngạo đứng cạnh hồ, “Con công! Sao ngươi lại ở đây?”
Du Nguyệt Minh biến sắc, hắn chĩa quạt vô Tạ Tố Tinh và nổi giận đùng đùng, “Ngươi chửi ai con công?”
“…Đứa nào đáp lại thì ta chửi đứa đó.”
“Có ngon lặp lại xem!”
“Hứ, có gì không dám chứ. Con công, con công, con công!”
“Tạ Tố Tinh, ta bóp chết ngươi–”