Khi Sở Nhược Đình rời phòng luyện khí, Huống Hàn Thần đã chờ sẵn trên con đường nàng phải đi qua.
“Tình hình sao rồi?”
Hắn lần lượt gõ ba lần và hai lần trên cờ trận nên chắc chắn biến cố đã phát sinh.
Huống Hàn Thần đáp ngay, “Pháp khí thánh nữ cung cấp vô cùng hiệu nghiệm, trừ Tuân Từ thì ta đã đưa mọi người ra khỏi Vô Niệm Cung.”
Sở Nhược Đình chau mày, “Sao lại thế?”
Hóa ra Độc Mỗ quay về phòng trừng phạt trong lúc Huống Hàn Thần bí mật báo cáo Sở Nhược Đình.
Huống Hàn Thần chó ngáp phải ruồi, bà ta quả thật quên bỏ hai loại độc vào nồi Đoạn Cốt Thủy.
Độc Mỗ kiểm tra vết thương trên cổ tay các tu sĩ chính đạo và tưởng Huống Hàn Thần đã cho bọn họ ăn trứng nhện. Đến đây mọi việc vẫn thuận lợi, ai dè Độc Mỗ phát hiện Tuân Từ không có tu vi. Bà ta quá tò mò bèn hỏi giống Huống Hàn Thần ban nãy, “Kim đan nát mà sao còn bị phái đến làm quân tiền tiêu?”
Độc Mỗ chưa từng dùng người phàm thử độc.
Trùng hợp là trong tay bà ta có ngọc trai Độc Xa, thành thử Độc Mỗ nảy ra một ý tưởng kỳ cục: bỏ ngọc vô đan điền của Tuân Từ để xem nó đủ sức thay thế kim đan không.
Bà ta nổi hứng lôi mình Tuân Từ đi, lúc Huống Hàn Thần mang pháp khí về thì Từ Viện lẫn Thập Cửu đang khóc vang trời.
Từ giây phút quyết định cứu bọn họ, Huống Hàn Thần đã dự đoán mọi trường hợp bất ngờ. Hắn chẳng hoảng sợ, sau khi trấn an hai người Từ Viện xong liền nhanh chóng đưa những người khác rời ma cung, cuối cùng gấp gáp tìm Sở Nhược Đình bàn bạc.
“Thánh nữ, ma quân không đồng ý thả người à?”
Sở Nhược Đình trả lời với vẻ mặt phức tạp, “Ừ, ngươi đừng lo chuyện này.”
Tuy nàng hiếu kỳ tại sao kim đan của Tuân Từ nát bấy, nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu việc đó.
Tuân Từ đã mất tu vi mà kim đan còn bị kịch độc xâm nhập thì sao sống nổi? Sở Nhược Đình chẳng đời nào để Tuân Từ chết trong tầm mắt mình.
Tống Cư gặp sự cố nhưng vẫn giữ bình tĩnh, còn cấp tốc cứu nhóm Từ Viện; tất cả khiến Sở Nhược Đình coi trọng hắn hơn phần nào.
“Ngươi biết Độc Mỗ đưa Tuân Từ đi đâu không?”
“Phòng thuốc ạ,” Huống Hàn Thần lập tức nói. “Độc Mỗ luôn đến đó khi thử thuốc riêng lẻ.” Chả ai biết rõ mấy chuyện này hơn hắn.
Sở Nhược Đình hiểu lý do hắn biết nhiều vậy vì hắn là người thử thuốc của Độc Mỗ.
Hai người chạy tới phòng thuốc song cửa phòng có cài thuật ngăn cấm.
Sở Nhược Đình tính xông thẳng vào, Huống Hàn Thần lại giơ tay ngăn cản và khuyên nhủ, “Thánh nữ chớ làm liều, bây giờ ngài phải âm thầm cứu người chứ không thể trực tiếp đối đầu với Độc Mỗ.”
“Vì sao?”
“Ngài là thánh nữ Vô Niệm Cung nhưng lại tìm mọi cách cứu viện đội quân tiền tiêu bên phe chính đạo. Nếu Độc Mỗ tố cáo với ma quân, ngài ấy dĩ nhiên sẽ xử phạt ngài.”
Sở Nhược Đình sửng sốt.
Nàng không ngờ Tống Cư suy nghĩ chu đáo tới độ đoán chính xác tâm tư Hách Liên U Ngân.
Trước kia nàng còn ỷ vào sự nuông chiều của Hách Liên U Ngân, tuy nhiên sau hai lần ma quân tỏa ra sát khí là nàng bắt đầu do dự.
Nàng muốn cứu người, với điều kiện nàng phải bình an đã.
“Nào, để ta dẫn ngài vào.”
Huống Hàn Thần thường xuyên thử độc tại phòng thuốc, cơ thể hắn đầy khí độc nên thuật ngăn cấm từ Độc Mỗ chẳng bài xích hắn.
Hắn giải thích kỹ càng với Sở Nhược Đình rồi nhìn nàng.
Đôi mắt đen láy của Sở Nhược Đình phản chiếu cảnh hắn cẩn thận hỏi ý nàng, “Thánh nữ…ta nắm tay ngài được không?”
Một câu nói quá đỗi bình thường mà khiến trái tim Sở Nhược Đình đập mạnh.
“Mau vào thôi.” Nàng dời mắt và chủ động lại nắm tay hắn.
Bàn tay Huống Hàn Thần sở hữu khung xương thon dài rất đẹp, có điều các loại độc tố nhuộm màu tím xanh nhàn nhạt cho làn da tái nhợt. Thời tiết không lạnh mà ngón tay hắn như đóng băng, hắn trúc trắc nắm những ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của Sở Nhược Đình. Sau đấy, thanh niên nắm chặt chúng trong lòng bàn tay.
Vóc dáng Huống Hàn Thần cao lớn nên hắn gần như ôm lấy Sở Nhược Đình, mũi hắn ở đúng tầm ngửi được hương mộc lan thoang thoảng từ tóc nàng.
Cuối cùng hắn đã tới gần nàng hơn một chút.
Sau bao năm xa cách, nội tâm người đàn ông tràn đầy chua xót.
Hai người bước từng bước qua thuật ngăn cấm, Huống Hàn Thần khát khao thời gian dừng tại khoảnh khắc này. Lông mi hắn run run, đôi mắt chực khóc một cách mất kiểm soát.
Sở Nhược Đình đang lo toan nhiều thứ, nàng không để ý cảm xúc của hắn.
Cả hai bình yên vượt qua thuật ngăn cấm nhờ mùi thuốc trên người Huống Hàn Thần, Sở Nhược Đình dùng thần thức kiểm tra rồi nhíu mày, “Độc Mỗ không ở trong phòng thuốc.”
Huống Hàn Thần buông tay Sở Nhược Đình trước khi nàng kịp hất tay hắn, “Thế thì tốt quá.”
Hai người vào phòng thuốc, không hiểu sao cửa phòng lại mở toang.
Sở Nhược Đình liếc một cái đã thấy nam tu áo trắng thoi thóp nằm tựa vô tường; búi tóc hắn rối bù, bụng cắm một thanh chủy thủ, trông hắn vừa nhếch nhác vừa thê thảm.
Đồng tử Sở Nhược Đình co thắt.
Tuân Từ chảy máu liên hồi, tinh thần hắn dần rệu rã.
Ánh sáng ở cửa bị che khuất làm hắn tưởng mụ già yêu quái quay về, vì vậy hồi lâu sau hắn mới chậm chạp ngẩng đầu.
Nữ tử đứng ngược sáng, thân hình yêu kiều trong bộ váy thanh thoát được tôn bật lên. Màu váy đỏ rực chói mắt y hệt dòng máu chảy ra từ hắn. Tuân Từ cố gắng nhìn rõ mặt nàng, song dường như có núi non trùng điệp cùng mây mù mênh mông chắn giữa hai người; bóng hình cô gái lờ mờ lại xa xôi tựa ảo giác.
Ánh mắt sư huynh và sư muội một thời giao nhau.
Huống Hàn Thần liếc hai người nhanh như gió.
Sắc mặt hắn tối sầm khi đứng vào giữa tầm nhìn của Sở Nhược Đình lẫn Tuân Từ, hắn tiến lên sơ cứu Tuân Từ và tỏ vẻ lo lắng, “Đạo hữu ổn chứ? Sao Độc Mỗ không ở đây?”
Tuân Từ vẫn si mê ngắm nhìn Sở Nhược Đình.
Huống Hàn Thần cố tình mạnh tay lúc rút chủy thủ, cơn đau cùng bao cảm xúc ngổn ngang trào dâng trong Tuân Từ.
“…Độc Mỗ sẽ mau chóng trở về.”
Tuân Từ chẳng ngờ người mà thanh niên kia nhờ vả là Sở Nhược Đình; hắn mất một lúc lâu để tìm về giọng nói, vừa ho khan liên tục vừa giải thích cho hai người. Ban nãy Độc Mỗ rạch bụng hắn nhưng quên lấy ngọc trai Độc Xa, thành thử bà ta chống gậy đi lấy đồ.
Huống Hàn Thần rút chủy thủ khỏi bụng Tuân Từ rồi khám vết thương, may là nội tạng chưa bị tổn thương.
Hắn cho Tuân Từ uống hai viên đan dược do Sở Nhược Đình đưa, “Chúng ta không nên trì hoãn nữa, mau chạy nào.”
“Không được!”
Tuân Từ vịn cánh tay Huống Hàn Thần, hắn nhìn Sở Nhược Đình mà lắc đầu, “Ta không đi được. Độc Mỗ cài Phi Dung Ấn lên cửa, ta rời đi nửa bước là bà ta biết ngay.”
Phi Dung Ấn là bí thuật của riêng Độc Mỗ: nó nhớ kỹ bộ dạng mục tiêu cũng như hạn chế mục tiêu hành động, song lại không đả thương người ta.
Loại bí thuật vớ vẩn ấy dùng cho ma ốm là thích hợp nhất.
Chẳng sợ hắn chạy hay mất mạng.
“Hèn chi Độc Mỗ không trói ngươi bằng dây leo Xà Anh.” Huống Hàn Thần nghĩ đây đúng là vấn đề nan giải.
Gặp lại Tuân Từ trong hoàn cảnh này ảnh hưởng tới cảm xúc Sở Nhược Đình, nàng bực bội gãi đầu, “Cứ đi đi, trời sập thì ta gánh.”
“Vậy sao được!”
Tuân Từ và Huống Hàn Thần đồng thanh kêu.
Vừa dứt lời, hai người đàn ông nhìn nhau rồi lần lượt dời mắt.
Tuân Từ cụp mắt xuống, ho khù khụ, “Đừng bận tâm ta, thân thể ta đã tàn phế…”
“Câm miệng!” Sở Nhược Đình gầm lên.
Tuân Từ tức tốc nuốt hết những lời chưa nói, tay hắn che vết thương trên bụng còn nội tâm thì khổ sở muốn chết.
Hai người gặp lại sau bao năm dài, thế mà câu đầu tiên nàng nói với hắn lại là câm miệng.
Sở Nhược Đình nghĩ mãi không ra cách, “Thật sự hết cách rồi, chỉ có xông ra ngoài thôi.”
Sử dụng bùa dịch chuyển trước mặt Độ Kiếp kỳ hoàn toàn bất khả thi. Nếu ma quân muốn giết nàng, Sở Nhược Đình sẽ bóp bùa chú gọi Thiên Sơn đến đánh nhau. Nhưng Thiên Sơn vướng phải kiếp số, nhỡ đâu bất cẩn một cái lại khiến hắn gặp nạn…
Sở Nhược Đình lưỡng lự mãi, nàng khóc chả ra nước mắt vì tình thế rối rắm này khó giải quyết quá đi!
Huống Hàn Thần quan sát gương mặt dằn vặt rầu rĩ của nàng, cuối cùng hắn không nỡ trơ mắt nhìn.
Hắn phân tích lợi và hại cho nàng nghe, “Chúng ta không thể xông ra ngoài, khéo chưa rời khỏi Vô Niệm Cung đã bị ma quân bắt đi hỏi tội. Đến lúc ấy, chẳng những không cứu được vị đạo hữu này mà còn liên lụy tới ngài. Hơn nữa…ma quân đang nắm giữ hồn phách Kinh Mạch.”
Hắn chú ý mọi phương diện trong lòng nàng.
Nàng muốn cứu Thanh Kiếm Tông, giữ mạng sống cho Kinh Mạch, hay lo nghĩ vấn đề gì khác đều được.
Điều kiện tiên quyết là nàng không dấn thân vô nguy hiểm.
Nếu có “nguy hiểm”, tốt nhất hãy giao cho hắn.
Huống Hàn Thần lẳng lặng nhìn Sở Nhược Đình và trầm ngâm bảo, “Ta có một biện pháp, chúng ta thử xem sao.”
“Biện pháp gì?”
Huống Hàn Thần chần chừ giây lát trước lúc thi triển pháp lực. Tay phải hắn nhẹ nhàng xoa mặt, khuôn mặt bình thường bỗng trở nên gầy gò nhợt nhạt với các đường nét hài hòa tựa ngọc.
Sở Nhược Đình ngỡ ngàng nhìn hai “Tuân Từ” trong căn phòng.
Huống Hàn Thần đề nghị, “Thánh nữ, ta sẽ phụ trách lừa gạt Phi Dung Ấn của Độc Mỗ, ngài mau đưa hắn đi đi.”
“Tuyệt đối không được!” Sở Nhược Đình chưa kịp mở miệng thì Tuân Từ đã hùng hồn phản đối, “Đây là lỗi của Tuân Từ, sao ta có thể để đạo hữu chịu nguy hiểm thay!”
“Ta có cách níu chân Độc Mỗ, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa.”
Tuân Từ cố chấp lạ thường trong vấn đề này, “Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Huống Hàn Thần giận sôi máu, hôm nay hắn mà đổi chỗ với Tuân Từ thì sẽ sống chết mặc bây.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn hết nổi nên mỉa mai chửi, “Đã thiếu quyết đoán còn thích dài dòng, Tuân Từ, ngươi có phải đàn ông không!”
Tuân Từ ngẩng phắt đầu và trợn tròn mắt, hắn muốn phản bác nhưng lại ho dữ dội.
Hắn khàn khàn đáp, “Chuyện đó…liên quan gì đến chuyện ta có phải đàn ông hay không? Đời người luôn tồn tại việc nên làm và không nên làm. Dù ta may mắn sống sót rồi mê muội lừa dối trái tim mình…nhưng thế khác gì phụ bạc lương tri trong ta?”
Khóe miệng Huống Hàn Thần giật giật.
Lương tri?
Trùng hợp là Huống Hàn Thần hắn chẳng có lương tri!
“Thánh nữ,” Huống Hàn Thần lười tranh cãi với tên Tuân Từ gàn dở, “Độc Mỗ sẽ quay về bất kỳ lúc nào, chẳng lẽ ngài cũng định giảng đạo lý với ta?”
Sở Nhược Đình đâu phải Tuân Từ.
Sự tình cấp bách mà thiếu quyết đoán thì sẽ thất bại thảm hại.
Nàng ngước mắt nhìn Huống Hàn Thần, “Ta sẽ đưa người ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất. Trong thời gian đó, ngươi thật sự níu chân Độc Mỗ được chứ?”
“Thánh nữ, ta thông minh lắm.” Huống Hàn Thần mỉm cười, kiên định gật đầu với nàng, “Hãy tin ta.”
Sở Nhược Đình cũng biết hắn thông minh.
Tuân Từ tính nói gì đấy nhưng Sở Nhược Đình liếc hắn sắc lẻm, “Câm miệng!”
Tuân Từ: “…”
Huống Hàn Thần mặc áo ngoài của Tuân Từ, hắn nhặt chủy thủ trên đất rồi dứt khoát xoay cổ tay và đâm vô bụng mình.
Hai người còn lại khiếp sợ dõi theo hắn ngồi xuống, gương mặt đã biến thành Tuân Từ nở nụ cười thê lương, “Đã diễn thì phải diễn đến cùng.”
Sở Nhược Đình chăm chú nhìn hắn rồi nhấc tấm thân tàn của Tuân Từ lên, “Đi thôi!”
Hai người ra khỏi phòng, quả nhiên họ không đánh thức bí thuật Độc Mỗ cài trên cửa.
Sở Nhược Đình chợt dừng bước.
“Tống Cư!” Nàng quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Huống Hàn Thần qua song cửa sổ. “Ngươi đừng cố chống trả, nếu gặp nguy hiểm…hãy gõ ba lần.”
Gõ ba lần.
Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
Huống Hàn Thần tức khắc mở cờ trong bụng, hắn vui mừng tột độ.
Thanh niên quỳ gối ở góc phòng, hắn vô thức cười rộ. Hắn cười đến mức toàn thân run rẩy, làm cơ thể bệnh tật đầy mụn nhọt đau theo; song càng đau thì hắn càng cao hứng.
Sở Nhược Đình quay đầu lại vì hắn.
…Đáng giá.
Bởi vì khoảnh khắc đưa ra biện pháp này, hắn chẳng hề chừa đường lui cho bản thân.
Kim đan của Tuân Từ đã nát bấy!
Độc Mỗ là cao thủ Phân Thần kỳ, dù hắn thay đổi dung mạo giống cỡ nào thì trước sau gì bà ta cũng nhận ra.
Hắn phải chết sau khi tự mình gánh vác hết thảy mới tránh cho nàng bị liên lụy.
Thánh nữ không sai.
Tất cả là lỗi của Tống Cư.
Hắn dùng lời lẽ dắt mũi Sở Nhược Đình nên nàng không ý thức được điểm ấy, nhưng hắn chẳng buồn nhắc nhở.
Đây cũng là tính toán nhỉ?
Hồi trước hắn tính toán nhằm mưu lợi cho chính mình, còn lần này chỉ để tốt cho nàng. Sở Nhược Đình quan tâm Thanh Kiếm Tông, quan tâm sư huynh lẫn sư muội, quan tâm Kinh Mạch; những điều đó sẽ bình an vô sự.
Chỉ mình Huống Hàn Thần hắn…là thứ không quan trọng.