Nhạn Thiên Sơn đứng trước kệ sách cao rộng và duỗi tay kiếm sách.
Huống Hàn Thần yên lặng đứng sau ở cách đấy không xa.
Khi Sở Nhược Đình đề cập Nhạn Thiên Sơn, hắn phải xác nhận vài lần để biết chắc đó đúng là Côn Luân lão tổ lừng danh.
Tình yêu đẩy Côn Luân lão tổ xuống hồng trần, nếu thủ phạm là ai khác thì chắc Huống Hàn Thần đã cười cho qua chuyện rồi coi nó như tin đồn nhảm. Nhưng nếu người đó là Sở Nhược Đình thì…chẳng có gì kỳ quái.
“Sao Nhược Đình chưa về?” Giọng nói lạnh nhạt của Nhạn Thiên Sơn vang lên trong nhà tranh.
Bao ngày xa cách khiến hắn rất nhớ nàng.
Huống Hàn Thần cung kính báo cáo tường tận mọi việc ở Vô Niệm Cung.
Lúc Sở Nhược Đình nhắc tới Nhạn Thiên Sơn, nàng không thể che giấu tình yêu lẫn sự tôn sùng nơi đáy mắt. Bất kể so thực lực hay sức nặng trong tim Sở Nhược Đình, Huống Hàn Thần cũng chẳng dám vô lễ.
Hắn hạ thấp mình vì hiểu rõ nhờ Độc Mỗ truy sát mà hắn mới được phép vào gò Côn Luân. Nếu thiếu sự cố ấy, thanh niên khó đoán mình đi hay ở sau khi Sở Nhược Đình chữa khỏi hắn.
Nhạn Thiên Sơn không quay đầu lại nhưng đã dùng thần thức kiểm tra kỹ lưỡng Huống Hàn Thần.
Hắn từng lục soát linh hồn Sở Nhược Đình và biết cách nàng đánh giá Huống Hàn Thần; so với Vương Cẩn, Huống Hàn Thần chỉ là nhân vật bên lề.
Song hôm nay nàng lại đưa nhân vật bên lề tới gò Côn Luân chứ không phải Kinh Mạch.
Nhạn Thiên Sơn chẳng biết Sở Nhược Đình trải qua những gì cùng Huống Hàn Thần. Dựa theo tính nàng thì chắc chắn không phải do háo sắc, hiển nhiên Huống Hàn Thần đã giở thủ đoạn.
Còn thủ đoạn gì thì hắn không cần tìm hiểu đến cùng. Nếu Sở Nhược Đình quyết lựa chọn Huống Hàn Thần, hắn cứ thông cảm là được.
Có điều, hắn hơi…ghen.
Là kiểu ghen giống hồi chứng kiến Sở Nhược Đình và Tạ Tố Tinh chàng chàng thiếp thiếp.
Nhạn Thiên Sơn giấu kín mít cảm xúc, gương mặt hắn chỉ lộ vẻ lãnh đạm, “Nàng có nói bao giờ về không?”
Huống Hàn Thần suy đoán, “Có lẽ sau khi nàng tìm thấy đất Tái Tức.”
“Một mình nàng tìm thì…chậm quá.”
Nhạn Thiên Sơn chau mày.
Nếu được, hắn muốn rời gò Côn Luân để đích thân tìm kiếm.
Huống Hàn Thần đảo mắt quan sát khắp nhà tranh, hắn tiến lên nửa bước rồi chủ động xin ra trận, “Nhạn tiền bối, tại hạ có thể đến thành Tỉ Quy tìm hiểu thông tin.”
Mấy lời trên khiến Nhạn Thiên Sơn quay lại nghiêm túc nhìn hắn.
Đề xuất này khá ổn.
Không chỉ có hắn, Du Nguyệt Minh lẫn Tạ Tố Tinh đều dư sức ra ngoài làm việc. Nhạn Thiên Sơn gọi hai người vào hỏi ý kiến, cả hai vừa nghe mình có cơ hội giúp Sở Nhược Đình sớm rời khỏi Vô Niệm Cung là vỗ ngực thề chắc nịch ngay.
Côn Luân lão tổ phân phát cỏ thi với bùa chú hộ mệnh cho ba người, sau đấy hắn giữ riêng Huống Hàn Thần lại và đưa đối phương một thẻ ngọc chứa công pháp.
Huống Hàn Thần sờ thẻ ngọc lạnh lẽo, kinh ngạc hỏi, “Tiền bối, đây là…”
“Đây là tâm pháp bí truyền đệ nhất Phù Quang Giới của nhạc tu, Vân Phách Kỳ Sao.” Nhạn Thiên Sơn thoáng trầm mặc. “Ngươi có đồng ý để ta hủy bỏ công pháp tà ma và tu luyện lại từ đầu không? Dù sao chăng nữa, bên cạnh Nhược Đình không có chỗ cho kẻ yếu.”
Huống Hàn Thần sững sờ.
Hồi nhỏ hắn nhặt được công pháp tà ma ngoại đạo và bất đắc dĩ bước lên con đường đó. Từ bỏ hết thảy rồi làm lại từ đầu chính là ước mơ cháy bỏng của hắn. Hắn mừng rỡ khôn xiết nhưng cũng thấy khó hiểu. Nhạn Thiên Sơn với hắn là tình địch, chẳng lẽ Côn Luân lão tổ hào phóng rộng lượng thế vì nể mặt Sở Nhược Đình?
Vô số lý do hiện lên chớp nhoáng trong đầu Huống Hàn Thần, song hắn không kịp bắt lấy chúng.
Hắn khom lưng trước Nhạn Thiên Sơn, “Đa tạ Nhạn tiền bối.”
Nhạn Thiên Sơn nghiêng người tránh cú vái một cách mất tự nhiên, ánh mắt xa xăm nhìn núi tuyết kéo dài ngoài cửa sổ.
Ừm…
Chỉ có giúp bọn họ tăng sức mạnh thì Nhược Đình mới giảm số lần song tu cùng họ. Kế tiếp hắn sẽ nghĩ thêm biện pháp – ví dụ như trận pháp, bùa chú, hay thuốc siêu bổ – tốt nhất là phải đẩy cả đám lên Độ Kiếp kỳ.
Oo———oOo———oΟ
Thành chính của Côn Nam
Từ ngày Nam Cung Duẫn bị đầu độc, nội bộ Nam Cung gia y hệt cuộn chỉ rối.
Nam Cung Hiên mệt mỏi đối phó trưởng bối phía dòng bên gia tộc, hắn thậm chí tranh cãi kịch liệt với Nam Cung Lương vì sai số trong sổ sách.
“Hiên nhi, cháu có ý gì?”
Nam Cung Lương đập bàn rồi đứng bật dậy, gương mặt tô son trát phấn vặn vẹo, “Cháu đang trách ta làm giả sổ sách nhằm kiếm lời cho riêng mình à? Ôi, ta tử tế giúp cháu thế mà cháu coi ta như kẻ lòng lang dạ sói, ta đúng là tự chuốc lấy phiền phức!”
“Tam thúc…”
Sắc mặt Nam Cung Hiên tái mét.
Nam Cung Lương làm giả sổ sách cực khéo, hắn cẩn thận tra xét mãi mới xác định được; tuy nhiên, hắn không giữ chứng cứ xác thực.
Nam Cung Hiên rơi vào đường cùng nên đành chọn nhân nhượng.
“Thôi, coi như ta chưa nói gì.” Hắn xoay người bỏ đi, tâm trạng bực bội giục hắn đi tìm Kiều Kiều – cô gái xinh đẹp hiểu chuyện – để tâm sự.
Nam Cung Lương có gọi hắn cũng chẳng đứng lại, điều này thổi bùng lửa giận trong ông ta.
“Thái độ vậy là sao? Nó còn coi ta là trưởng bối không? Ta thấy tất cả bọn chúng đều xem thường ta!”
Đúng lúc ấy, Bích Lạc Song Anh đến bẩm báo về đội quân tiền tiêu.
Nam Cung Lương tức giận cầm chén trà trên bàn, những ngón tay nhọn dài vứt nắp chén khi ông ta lạnh lùng chất vấn, “Lũ Thanh Kiếm Tông chết chưa?”
Lạc Thư im thin thít.
Bích Đăng chắp tay đáp, “Chưa chết…đã bình yên vô sự về Ba Thục.”
“Cái gì?”
Nỗi khiếp sợ làm nứt đống son phấn dày cộm trên mặt Nam Cung Lương.
Trong lòng Nam Cung Lương, việc Sở Nhược Đình khiến ông ta mất mặt chính là tội ác tày trời! Ông ta vốn định giết đồng môn của nàng cho hả giận nhưng chả được toại nguyện.
Nam Cung Lương quăng chén trà vỡ tan tành, “Hay thật! Nam Cung Hiên không coi ta ra gì thì thôi, đến cả môn pháp nhỏ bé cũng dám đối đầu với ta? Vừa khéo là ta đang nhàn rỗi… Đi, đi Ba Thục!”
Mục đích ông ta đi Ba Thục quá rõ ràng.
Ông ta muốn trút giận!
Lạc Thư lẫn Bích Đăng bần thần đứng tại chỗ.
Sở Nhược Đình là tà ma ngoại đạo nhưng chưa từng hành động mất nhân tính. Hôm đôi bên giao chiến tại Bách Hoa Thịnh Hội, nàng cướp pháp bảo bản mạng của cặp huynh muội; về sau lại ném trả trên nóc nhà chứ đâu chiếm luôn.
Nếu Nam Cung Lương giận chó đánh mèo chỉ vì bị mất mặt thì thật hết nói nổi.
“Đứng đực ra đấy làm gì? Các ngươi tính cãi lời chủ nhân hả?”
Nam Cung Lương cáu kỉnh hạch sách.
Bích Đăng thở dài rồi kéo tay áo muội muội Lạc Thư, hắn nhắc nhở, “Chúng ta đã ký khế ước với Nam Cung gia, đi thôi.”
Oo———oOo———oΟ
Kiều Kiều cũng ở Côn Nam.
Xưa nay nàng ta vẫn sống nhờ tại Nam Cung gia nhưng bầu không khí nơi đây trở nên kỳ quặc kể từ ngày Nam Cung Duẫn chết, vì vậy nàng ta dọn tới một tòa nhà tráng lệ dư thừa linh khí.
Hồi ấy Cù Như và Vương Cẩn sống cùng nàng ta.
Nam Cung Hiên rảnh rỗi sẽ ghé qua mây mưa với Kiều Kiều, còn Lâm Thành Tử cứ đúng ba tháng sẽ gọi nàng ta một lần.
Thời gian Kiều Kiều ở bên Lâm Thành Tử là ngắn nhất.
Lâm Thành Tử luôn kêu nàng ta là cô bé ngốc nghếch, trước kia nàng ta nghĩ hắn đang buông lời ve vãn… Giờ ngẫm lại thì chắc hắn thấy nàng ta ngốc thật.
Kiều Kiều chẳng nói nên lời cảm xúc nơi đáy lòng.
Mặt trời ngả về tây và nhuộm màu đen cho bầu trời. Tòa nhà đẹp đẽ chả có lấy một ngọn đèn, khắp nơi chìm trong bóng tối. Mỗi mình căn phòng nằm cuối sân tỏa ánh nến lờ mờ.
Bóng hình một nữ tử yêu kiều hắt lên cửa sổ khắc hoa.
Ả ngồi bên chiếc bàn, tay xe chỉ luồn kim còn miệng ngâm nga khúc hát, “Một mũi chỉ thiếp sầu ta biệt ly, hai mũi chỉ oán hận lang quân già, ba mũi chỉ đời này tựa giấc mộng…”
Nghe đâu khác gì đang vui sướng may đế giày, thêu khăn tay, hay khâu túi tiền cho người yêu.
Ánh đèn như hạt đậu.
Kiều Kiều ngồi co rúm ở góc phòng tối tăm với hai tay ôm chặt đầu gối, nàng ta khoác áo choàng và chỉ để lộ đôi mắt hạnh trợn tròn.
Thiếu nữ hoảng sợ nhìn kẻ khâu vá bên bàn.
Người đàn bà sở hữu gương mặt giống nàng ta như đúc, cũng mặc trang phục hồng phấn họa tiết con bướm, cũng búi kiểu tóc hai trái đào. Ả ngồi nghiêng trên chiếc ghế tròn, trông xinh xắn động lòng người xiết bao.
Song Kiều Kiều biết đấy không phải mình.
Mà là Nghiệp Chướng.
Nghiệp Chướng chẳng có chân.
Ả chỉ tạo ra được nửa người trên, nửa người dưới là đống thịt nhầy nhụa đẫm máu và suốt ngày ngo ngoe hệt xúc tu bạch tuộc, nhìn quái dị lẫn ghê tởm cùng cực.
Nghiệp Chướng không khâu túi tiền.
Ả khâu đầu người.
Nghiệp Chướng đang tập trung khâu lại đầu cho một thi thể rữa nát hôi thối.
Nước sông làm cái đầu nhừ tới nỗi mất hết đường nét khuôn mặt, da thịt chỉ dính hờ trên lớp xương tanh tưởi bên dưới.
Đó là xác Vương Cẩn.
Kiều Kiều hối hận tột độ.
Hối hận tại sao muốn tới chùa Minh Bồ để con quái vật đáng sợ ký sinh vào mình. Nàng ta đã giết vô số người, hút lấy vô số tu vi, dù bước lên Phân Thần sơ kỳ nhưng vẫn sợ hãi với yếu ớt tận xương tủy.
Nghiệp Chướng dụ dỗ nàng ta, “Đừng sợ, ngươi có nguyện vọng gì cứ nói, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Không hiểu sao lúc ấy Kiều Kiều lại bị ma xui quỷ khiến.
Lệ rơi đầy mặt khi nàng ta thấp thỏm đáp, “Ta hy vọng…hy vọng Cù Như với sư phụ…hồi sinh.”
Nghiệp Chướng đồng ý ngay, “Được!”
Nhưng Kiều Kiều không thể ngờ giải pháp của Nghiệp Chướng rùng rợn thế.
Cù Như bị hút sức mạnh tới mức thành tấm da khô, có điều hai cánh hắn còn nguyên. Thế là Nghiệp Chướng chặt đôi cánh bán yêu của Cù Như rồi đào lên thi thể cùng thủ cấp của Vương Cẩn, sau đấy khâu hai người lại với nhau.
Cách thức trên dọa Kiều Kiều kinh hãi gào khóc, song nàng ta chẳng ngăn cản nổi.
Vì Nghiệp Chướng ngày càng hùng mạnh.
Ả đủ sức rời thân thể Kiều Kiều trong thời gian ngắn và biến hóa mặt mình cho giống nàng ta.
Theo lời Nghiệp Chướng, bao giờ tu vi ả đạt Độ Kiếp thì thừa sức dùng thịt nát biến ra muôn vàn cơ thể; như vậy ả sẽ vĩnh viễn tồn tại, không bao giờ biến mất.
Nghiệp Chướng quyến rũ liếc Kiều Kiều đang run bần bật ở góc phòng, ả chùi cây kim trên da đầu rồi khâu tiếp, “Đừng sốt ruột, sư phụ ngươi và Cù Như sẽ nhanh chóng quay về thôi.”
Kiều Kiều hãi hùng khóc lã chã.
Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến tiếng gọi từ một nam tử trẻ tuổi, “Kiều nhi? Kiều nhi? Nàng có trong phòng không?”
Đôi mắt đẫm lệ của Kiều Kiều trợn trừng.
Nam Cung Hiên? Sao hắn lại tới đây vào lúc này?
Nghiệp Chướng che miệng cười duyên dáng.
Ả đặt cái đầu thối rữa của Vương Cẩn xuống. Mụ quái vật bắt chước vẻ tinh nghịch giống Kiều Kiều, ánh mắt ả lúng liếng khi cất cao giọng, “Ơi! Hiên ca ca, ta ở đây!”