Dục Tiên Đồ

Chương 141: Chuyển nhà




Tuân Từ kết đan lần nữa.
Hắn đi tu luyện tại ao kiếm ngay chứ không đắm chìm trong vui sướng.
Hắn lạc hậu mất mười năm.
Sở Nhược Đình đang đứng ở nơi hắn chẳng thể với tới, hắn muốn dốc sức đuổi theo nàng.
Tuân Từ mù nhưng một khi cầm kiếm trong tay, hắn không sợ gì cả.
Chàng trai đứng bên ao và thấu cảm từng chi tiết nhỏ nhất. Mũi hắn ngửi thấy mùi mát lành từ bùn đất cỏ xanh, tai nghe thấy sâu kêu chim hót, hắn còn cảm nhận được vạn vật sinh sôi trên thế gian.
Khoảnh khắc tinh thần ổn định lại, Tuân Từ chậm rãi nâng kiếm rồi chuyển động theo gió.
Thanh kiếm múa vũ khúc hắn thuộc nằm lòng, luồng khí mạnh mẽ phóng ra bốn phía làm lá rụng lả tả. Bóng kiếm uyển chuyển bay, dáng hình nam tu cao lớn mặc áo trắng trông mờ ảo giữa sương sớm.
Sở Nhược Đình ngồi trên bờ tường, vừa gặm linh quả vừa lén nhìn hắn múa kiếm.
Cùng lúc ấy, có người thò đầu ra ở bức tường đối diện.
Thần thức nàng lướt qua thì phát hiện đám Từ Viện với Thập Cửu đều tới. Thập Cửu đứng trên lưng mấy đệ tử phía sau, còn Từ Viện ngồi trên vai Thập Cửu; hai đứa giẫm lên người khác mà rướn cổ nhìn dáo dác.
“Từ sư tỷ nhìn nhầm phải không? Đại sư huynh đang múa kiếm thật á?”
“Để ta nhìn kỹ xem.” Từ Viện túm tai Thập Cửu. “Ngươi đừng cựa quậy, đứng yên coi! Ta nhìn không rõ!”
Một người khác hỏi, “Hay sư tỷ nhìn người khác thành sư huynh?”
“Là đại sư huynh!” Từ Viện mừng như điên, nàng ấy cao hứng đấm đầu Thập Cửu bùm bụp. “Là đại sư huynh thật đó!”
Thập Cửu đau quá bèn nhắm mắt la lối, “Đau đau đau.”
Sở Nhược Đình bật cười, nàng ném hột linh quả sạch về phía bọn họ, “Các ngươi chơi trò gì thế!”
Các sư đệ sư muội hoảng sợ ngã sóng soài trên mặt đất, cả đám hò hét ầm ĩ.
Tuân Từ nghe tiếng động bèn thu kiếm về, nhẹ nhàng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Sở Nhược Đình nhảy xuống trước mặt đám Từ Viện.
Từ Viện mừng quýnh khi thấy nàng chưa bỏ đi, “Nhị sư tỷ!” Thiếu nữ chỉ vào Tuân Từ, người ở bên kia bức tường, “Tỷ chữa cho sư huynh hả?”
Sở Nhược Đình giấu vụ công pháp song tu, chỉ giải thích đơn giản rằng mình sở hữu món đồ thần thánh giúp chữa lành thương tích.
Tất cả mọi người vui mừng phấn chấn trước tin đại sư huynh có thể tiếp tục tu luyện.
Bọn họ đua nhau kể Sở Nhược Đình nghe những nỗi khổ Tuân Từ gánh chịu suốt mấy năm qua, và cả mấy câu chuyện thú vị liên quan việc tông môn trồng trọt. Sở Nhược Đình hết trầm mặc rồi cười sảng khoái, nàng ngước mắt nhìn bầu trời xanh biếc sau cơn mưa; bao cảm xúc từ những năm tháng bị đánh mất dâng trào trong mắt người con gái, khiến nàng bồi hồi vô cùng.
Lúc đám Từ Viện giải tán, Sở Nhược Đình vượt qua bức tường trắng lát ngói to để thấy Tuân Từ bần thần cầm kiếm nhìn mặt ao, gió thổi chiếc khăn che mắt hắn bay phấp phới.
Hắn đã lấy lại tu vi nên chắc ban nãy nghe được bọn họ tán gẫu kha khá.
Sở Nhược Đình bĩu môi, “Không luyện kiếm mà ngẩn người làm gì? Làm biếng à?”
“Không phải,” Tuân Từ vội chối.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, do dự chốc lát mới bật thốt vì nhịn hết nổi, “Bao giờ muội đi?”
Sở Nhược Đình chắc chắn sẽ không ở lại sau khi giúp hắn khôi phục sức mạnh.
Tuân Từ biết nàng rất bận.
Mười năm qua nàng vất vả bán mạng cho ma quân Vô Niệm Cung, nay còn phải tìm hài cốt của trưởng lão. Chưa kể quãng thời gian hắn bỏ lỡ nữa, có vô vàn thứ Tuân Từ chẳng hay biết gì.
Sở Nhược Đình không trả lời ngay, nàng cầm cổ tay trái hắn để bắt mạch.
Còn hơi yếu.
Sở Nhược Đình nói thẳng chứ chả vòng vo, “Chúng ta phải song tu thêm vài lần cho cơ thể ngươi ổn định hơn.”
Dứt lời, nàng xé toạc quần áo Tuân Từ.
Tuân Từ kinh hãi, hắn đỏ mặt lắp bắp, “Nhược Đình, đừng làm ở đây, chỗ này là ao kiếm ngộ đạo…”
Sở Nhược Đình ghét nhất cái tính lừng khừng của hắn, nàng giận dữ trừng mắt, “Ta cứ thích đè ngươi ra đấy! Chẳng lẽ ta phải lo chọn chỗ chắc!”
Tuân Từ: “…”
Tu vi muội cao, cho muội quyết tất.
Sở Nhược Đình gần như không cần chủ động trêu chọc, hắn chỉ mới nghĩ họ sắp làm gì là mất khống chế dục vọng liền.
Cô gái sờ dương v*t ngẩng cao đầu, lòng thầm chửi đồ miệng nói một đằng cu nghĩ một nẻo.
Tuân Từ dè dặt vuốt ve phần thịt non mềm giữa hai chân nàng, lòng bàn tay hắn xoa ấn âm vật mẫn cảm. Chẳng mấy chốc, tay hắn dính đầy nước.
Lý trí lập tức mất sạch, tay hắn ném kiếm Thái Hòa cái “cạch” xuống đất. Tuân Từ ngồi xổm, miệng lần theo bắp đùi và dán lên đóa hoa chảy nước róc rách.
Hắn không có kỹ thuật đặc biệt, toàn há to mồm liếm láp hai cánh hoa hồng nhạt hay mút hạt đậu nho nhỏ. Khoái cảm ngút ngàn chạy dọc sống lưng rồi xộc vô óc, bụng lẫn chân Sở Nhược Đình run run, nàng mau chóng lên đỉnh. Nước mật chảy khắp mặt Tuân Từ, thấm ướt chiếc khăn gấm.
Sở Nhược Đình giơ tay mơn trớn gương mặt tuấn tú ửng hồng, nàng thúc giục giữa những tiếng thở dốc, “Cắm vào đi…sư huynh.”
Nàng dùng giọng quyến rũ gọi hắn “sư huynh”, Tuân Từ giật mình và suýt tước vũ khí đầu hàng dù chưa cắm vào.
Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, sau đấy để thân thể mềm mại của nử tữ dựa tường với đùi phải gác trên vai hắn, phơi bày cái lỗ xinh đẹp đỏ ửng. Tuân Từ vịn eo Sở Nhược Đình, dương v*t cương cứng lần mò lối vào hang động thần bí. Giây phút tìm đúng vị trí, hắn đột ngột đâm lút cán.
Sở Nhược Đình phát ra tiếng thở dài thỏa mãn từ cánh môi đỏ mấp máy.
Tuân Từ nhíu mày, lúc đã thích ứng với con đường ấm áp chật hẹp thì hắn mới thong thả đưa đẩy.
dương v*t lấp đầy con đường non mềm, nó chà xát bằng lực không nhẹ không nặng.
Cách Tuân Từ ân ái khá nhàm chán, hắn thích giữ một tư thế xuyên suốt và hoàn toàn chẳng thay đổi cho đa dạng. Chắc vì hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng nên Sở Nhược Đình thấy hai người hợp nhau lạ thường, hắn thọc vào rút ra một cách rập khuôn mà nàng vẫn không chịu nổi.
Sở Nhược Đình ôm chặt cổ hắn, lưng nàng tựa vô vách tường sần sùi, miệng nàng kêu ngâm khi bị thọc tới mức lên đỉnh liên tục.
Mật hoa tràn trề kết hợp với công pháp là vị thuốc thần chữa thương tốt nhất.
Không chỉ thân thể Tuân Từ bình phục, ngay cả tu vi cũng tăng lên.
Cây gậy cứng giập tới tấp làm cánh hoa nhạt màu sưng đỏ, Tuân Từ ráng nhịn cơn sướng để hung hăng đâm thêm cỡ trăm cú nữa. Sau cùng hắn kêu một tiếng rồi đè ép đôi gò bồng đảo trắng ngần và bắn thật nhiều chất lỏng trắng vào sâu trong âm đ*o.
Sở Nhược Đình sờ soạng cái eo rắn chắc của hắn, cười bảo, “Tàm tạm, Kim Đan trung kỳ.”
Tuân Từ không biết đáp sao.
Sở Nhược Đình lôi kéo hắn mây mưa tiếp.
Trời dần tối, lúc Sở Nhược Đình thấy mình chẳng còn sức tiết nước thì nàng chống mũi chân lên ngực Tuân Từ và tách hai người ra.
Tuân Từ mù nên Sở Nhược Đình giúp hắn mặc quần áo, còn chu đáo thắt đai lưng giùm; nàng cũng tiện tay vuốt phẳng tua rua của viên ngọc bội xanh đen hắn đeo bên hông.
“Cho ngươi nè.” Sở Nhược Đình móc ra một túi chứa đồ rồi nhét vào tay hắn.
Tuân Từ dùng thần thức kiểm tra mới biết bên trong túi chứa linh thạch.
Hắn lo sợ lẫn luống cuống, vô số suy nghĩ tức khắc hiện lên trong đầu: Nàng cho hắn tiền là sao? Chẳng lẽ muốn dùng tiền khóa miệng hắn sau khi ngủ xong? Hay không định quay về đây nữa mới thanh toán cho sòng phẳng?
“Ngươi còn nhớ năm xưa ta xuống núi, ta nghèo rớt mồng tơi và ngươi cứ khăng khăng đưa cho ta một cái túi chứa đồ. Trong túi có một ngàn linh thạch trung phẩm, một ngàn linh thạch hạ phẩm, hai linh thạch thượng phẩm.” Sở Nhược Đình thoáng cười, “Uầy, hôm nay ta trả ngươi cả vốn lẫn lời.”
Nàng chào, “Ta đi đây.”
Tuân Từ nắm chặt chiếc túi, hắn chợt muốn rơi lệ lạ kỳ.
Hắn khao khát giữ nàng lại nhưng hắn cảm thấy bản thân không xứng.
Nàng bố thí cho hắn chút ân ái và trợ giúp hắn khỏe lại đã là ơn huệ to lớn như trời đất.
Tuân Từ kìm nén nỗi chua xót để gượng cười, giọng nói dịu dàng cất lên, “Đi đi, nhớ cẩn thận nhé.”
Hắn sẽ dõi theo nàng rời đi giống trước kia.
…Không, hắn đã chẳng thể nhìn theo nàng nữa rồi.
Gió lạnh thổi lá cây đầu tường, thổi ra những gợn sóng trên mặt nước trong suốt của ao kiếm. Tuân Từ tưởng Sở Nhược Đình đã đi, hắn đứng yên tại chỗ mà im lặng nghẹn ngào.
Hắn nào ngờ Sở Nhược Đình chứng kiến hết thảy.
Nàng chăm chú nhìn hắn giây lát trước lúc quan sát Thanh Kiếm Tông trong buổi hoàng hôn.
Đợt này nàng đi thì không biết bao giờ về. Nếu lại xuất hiện kẻ xấu lợi dụng thời cơ tới chèn ép giống Nam Cung Lương, liệu nàng có về kịp không? Liệu có người nghĩa hiệp như Bích Lạc Song Anh cứu giúp không? Nàng tin tưởng trận pháp bảo vệ do mình dựng nên, song rất khó đánh giá nguy cơ tiềm tàng trong bóng tối.
Còn vấn đề mắt Tuân Từ nữa…
Sở Nhược Đình siết tay, cuối cùng nàng đưa ra một quyết định to gan.
Oo———oOo———oΟ
Trước lúc rời gò Côn Luân, Huống Hàn Thần tặng Thanh Thanh với A Trúc quả cầu làm từ lông chim ác là.
Thanh Thanh và A Trúc thích lắm, hai đứa ngày ngày đá cầu thay vì đắp người tuyết.
“Xem cú đá ngược của ta đây!”
A Trúc đá quả cầu, Thanh Thanh cấp tốc chạy tới và dùng cái đầu nhỏ húc đáp trả.
A Trúc vừa định tiếp chiêu thì lối vào hình tròn bỗng hiện ra ở gò Côn Luân, quả cầu đập cái “bốp” vô đầu ai đó.
Một tay Thập Cửu vác cuốc, một tay che đầu mà nhìn khắp nơi, “Kẻ nào đánh lén ta?”
Từ Viện chạy ra từ phía sau hắn, nàng ấy hớn hở khi thấy A Trúc cùng Thanh Thanh, “Hai đứa là con nhị sư tỷ của ta nhỉ!”
Thanh Thanh gật đầu, “Đúng! Ta là đứa con ngoan nhất của mẫu thân.”
Đệ tử Thanh Kiếm Tông lục tục vào gò Côn Luân.
Nhị sư tỷ nói mình mà rời Thanh Kiếm Tông thì không biết về lúc nào, mọi người hiểu sắp phải chuyển nhà nên rối rít khuân theo cả đống bao lớn nhỏ. Từ Viện sư tỷ dặn đi đâu cũng không được quên gốc gác, mang theo cần câu cơm mới đỡ lo kế sinh nhai. Vì vậy mọi người vác theo nào là cuốc, đòn gánh, hồ lô, gáo múc nước; túi chứa đồ có giới hạn trong khi đồ vật lại nhiều, thành thử trông họ hơi lỉnh kỉnh.
A Trúc trợn mắt há mồm nhìn đoàn người đông đảo.
Từ Viện thấy cậu ngoan ngoãn bèn xoa đầu cậu, nàng ấy ngạc nhiên kêu, “Ồ, bé con mọc lá cây trên đầu này!”
Mọi người xúm lại, Thập Cửu giật giật chiếc lá, “Đúng thật! Không phải đồ trang trí đâu, giật chẳng được nè!”
“Tóc bé mượt ghê.”
“Cho ta xoa với.”
Người vào cuối là Tuân Từ, gió tuyết quất cho mặt hắn rét buốt.
Nhạn Thiên Sơn cảm nhận được cửa vào gò Côn Luân mở ra.
Hắn lạnh nhạt truyền âm đến A Trúc, “Lại ai tới nữa?”
Đầu tóc A Trúc bù xù hệt cái ổ gà, hai mắt cậu nhóc dại ra, “Sư tôn… Sở Nhược Đình nhét toàn bộ môn phái của mình vào đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.