Sở Nhược Đình thấy mặt hắn khoái chí lắm nhưng cái miệng thì quyết phủ nhận.
Nghĩ đến chuyện hắn thích nói một đằng làm một nẻo, Sở Nhược Đình giả vờ buồn bã thở dài, “Ta đúng là chẳng trời cao đất dày. Ma quân, lần này từ biệt không hẹn ngày gặp lại.”
Nàng xoay người bỏ đi.
Một bước, hai bước…
Sở Nhược Đình thầm đếm tới bước thứ ba.
“Bản tọa cho phép ngươi ‘không hẹn ngày gặp lại’ à?”
Một đôi tay ôm chặt eo nàng từ đằng sau.
Nỗi thấp thỏm trong Sở Nhược Đình tan biến.
Nàng nhịn cười để nói giọng lạnh băng, “Ma quân không thích ta mà? Ngài đang làm gì thế?”
Hách Liên U Ngân giam nàng trong vòng tay, cuống quýt nói, “Được rồi! Bản tọa…ta…ta nói thật đây.”
Hắn cắn răng rồi thổ lộ với gương mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, “Sở Nhược Đình, ta thích ngươi.”
“Ngươi đừng đi, hãy ở lại bên ta.”
“Ta không muốn đánh mất ngươi… Đời này, ta muốn ** mình ngươi thôi!”
“Ta cũng chỉ muốn bị ** bởi mỗi ngươi, kẻ khác không có quyền đó!”
“Không ** cũng được, miễn là có thể thấy ngươi mọi lúc mọi nơi.”
Sở Nhược Đình: “…”
Nàng cứng họng giây lát mới hiểu ra Hách Liên U Ngân đang bày tỏ tình cảm với mình.
Sở Nhược Đình bấm ngón tay út, lí nhí bảo, “Ma quân, giới đạo sĩ chúng ta không câu nệ tiểu tiết nhưng ngài làm ơn nói năng văn minh chút xíu xìu xiu được không!”
Nhạn Thiên Sơn nói mình sẽ noi theo bậc hiền đời trước và cùng nàng phi thăng; Tuân Từ nói “kiếm Thái Hòa trên tay, người trong lòng trước mặt”; Kinh Mạch nói muốn chăm sóc nàng mãi mãi; Huống Hàn Thần nói chỉ tin nàng; Tạ Tố Tinh lẫn Du Nguyệt Minh cho nàng xem tấm chân tình của họ. Hách Liên U Ngân thì hay quá, mở miệng ngậm miệng là ** với không **, khó nghe thật chứ!
Những lời trên tựa cây kim đâm vào trái tim Hách Liên U Ngân, hắn vừa tủi thân vừa tức giận khi quát tháo ầm ĩ, “Ngươi chê ta vô văn hóa! Cho nên ngươi mới bị Côn Luân lão tặc lừa!”
Hễ nghĩ đến việc Nhạn Thiên Sơn chiếm lấy Sở Nhược Đình trước mình là Hách Liên U Ngân giận nổ phổi.
Hắn siết chặt vòng tay đang ôm cô gái làm nàng suýt ngạt thở.
“Ta mặc kệ! Ngươi phải thích ta hơn lão khọm già kia! Một tháng ba mươi ngày thì chia Kinh Mạch nửa ngày, tên Huống gì đấy nửa ngày, lão khọm già nửa ngày, mấy tên tiểu bạch kiểm khác cũng nửa ngày. Những ngày còn lại ngươi phải ở bên ta!”
“Đừng có suốt ngày nói người ta lão tặc rồi lão khọm già nữa.” Sở Nhược Đình không muốn lừa hắn, “Ma quân, ta muốn tu luyện cũng như có việc riêng cần làm nên sao ngày ngày ở bên ngài được. Dù ta muốn ở bên mọi người thì kẻ quyết định vẫn là ta! Nếu ngài phản đối…”
Sở Nhược Đình thở dài.
Hách Liên U Ngân thay đổi thái độ ngay lập tức, “Đồng ý! Ta đồng ý, được chưa!”
Hắn sợ nàng vứt bỏ mình.
Hàng đống gã trai vây quanh Sở Nhược Đình nhưng hắn chỉ có mình nàng.
Nếu phản đối thì hắn biết làm gì đây?
Hắn giữ nguyên suy nghĩ lúc trước: chỉ cần được thấy nàng mọi lúc mọi nơi, được chạm vào nàng, được ngửi hương mộc lan quen thuộc trên cơ thể nàng thì tất cả đều đáng giá.
Hách Liên U Ngân đâu muốn sống cô độc tại Vô Niệm Cung và nếm trải sự khó chịu khi nỗi khát khao không được hồi đáp.
Sở Nhược Đình khẽ bật cười.
Hắn nhượng bộ giúp nàng xác nhận rằng hắn thật lòng thích nàng.
Người con gái nắm tay Hách Liên U Ngân rồi kể hết mọi việc cho hắn. Những người ở bên nàng, họ đã trả giá ra sao, lý do nàng chấp nhận họ… Nàng chẳng giấu giếm điều gì, bất kể hắn biết hay chưa.
Lúc nàng kể việc trộm đèn Uẩn Hồn để cứu tiểu bạch kiểm, Hách Liên U Ngân “hứ” một tiếng nhưng không chỉ trích.
Sở Nhược Đình lại rất tò mò, “Ma quân, đèn Uẩn Hồn là bảo vật của ma quân ở nhiệm kỳ nào?”
“Không biết.”
“Vậy ngài biết bên trong đèn Uẩn Hồn chứa một quyển sách không?”
“Sách? Các ma quân không đọc sách!”
“…”
Hóa ra Vô Niệm Cung truyền lại tật mù chữ từ ngàn đời nay.
“Tại sao xác chết đảo Táng Thi sẽ biến thành linh ngư sau khi tiếp xúc nước biển?”
“Ngàn vạn năm qua đều thế, chuyện này cũng chẳng gây ảnh hưởng gì.”
Sở Nhược Đình hỏi hắn thêm vài việc: ví dụ như nguồn gốc dương độc trong người hắn, vì sao hắn nhập ma vào đêm trăng tròn, cả thời thơ ấu của hắn nữa. Hách Liên U Ngân không trả lời được phần lớn câu hỏi, thật chẳng hiểu hắn làm ma quân kiểu gì mà cứ mơ mơ màng màng luyện khí suốt ngày và mặc kệ mọi thứ.
Các quy củ ở Vô Niệm Cung tồn tại từ thời lão tổ tông tới nay, Hách Liên U Ngân chỉ biết tuân theo.
Sở Nhược Đình thành khẩn chia sẻ làm Hách Liên U Ngân chột dạ dữ dội, hắn không chắc có nên bật mí vụ mình hồi sinh Sở Hoán cùng Ngọc Kiều Dung.
Nửa năm qua, hắn chẳng hề tự tin sẽ giúp hai người sống lại hẳn. Nam tử sợ Sở Nhược Đình phải hứng chịu nỗi đau mất cha mẹ lần nữa, thành thử hắn cứ chần chừ miết và cố giữ bí mật.
Sở Nhược Đình vui sướng vì Hách Liên U Ngân cũng thích nàng.
Tẩm điện vô cùng yên tĩnh, đôi nam nữ có thể nghe tiếng hít thở của nhau.
Vầng trăng lưỡi liềm treo phía trên cung điện lan tỏa ánh sáng cùng những đám mây, trông chúng hệt dải lụa trắng bạc mềm mại.
Sở Nhược Đình nâng mặt Hách Liên U Ngân, ánh mắt nàng từ tốn di chuyển từ hàng mi dài đến đôi mắt hẹp, tới chiếc mũi thẳng… Hách Liên U Ngân cực kỳ mất tự nhiên dưới cái nhìn chằm chằm ấy, hắn muốn la hét để che giấu thẹn thùng nhưng sợ mình quấy phá bầu không khí dễ chịu ấm áp.
“Ma quân thích ta từ lúc nào?”
“Sao ta biết được!”
“Vì sao ngài thích ta?”
“Sao ta biết được!”
“Sao ngài không thích mấy thánh nữ tiền nhiệm?”
“Sao ta biết…” Hách Liên U Ngân dừng giây lát. “Ta thích ngươi không phải vì ngươi là thánh nữ, mà vì ngươi là…Sở Nhược Đình.”
Hắn dở ăn nói song mấy lời trên lại bất ngờ khiến Sở Nhược Đình mừng rỡ.
Nàng hơi mỉm cười rồi hôn cái chụt lên mắt hắn, lên mũi hắn, cuối cùng nàng hôn cả hai cánh môi mỏng.
Xích Phụ Hồn kiềm chế dương độc gây đau đớn, có điều giờ cơn đau này không làm Hách Liên U Ngân khổ sở. Sở Nhược Đình hôn ma quân khiến hắn sướng gần chết, hắn ôm eo nàng bằng một tay trong lúc miệng lưỡi đôi bên quấn quýt.
Hóa ra chỉ cần hắn thật lòng, chứ không lạnh lùng ra lệnh hay lấy cha mẹ nàng uy hiếp, thì nàng sẽ chủ động.
Nụ hôn của nàng tức khắc sưởi ấm linh hồn cô quạnh ngàn năm.
Hai người vừa làm tình nên giữa hai chân Sở Nhược Đình còn ướt đẫm, Hách Liên U Ngân cầm dương v*t căng phồng và thuận lợi xâm nhập con đường trơn mịn bên trong nàng.
Hai người cất tiếng rên cùng lúc.
Hách Liên U Ngân đợi tới khi quen với âm đ*o chật hẹp mới ôm nàng vào lòng rồi mãnh liệt đâm thọc.
Cây gậy th*t hung hăng chà xát con đường chật hẹp, nam tử dùng bàn tay chai sần vân vê xoa bóp âm vật ở đằng trước, cái lỗ nhỏ chảy ra ngày càng nhiều nước. Sở Nhược Đình cắn môi lẫn duỗi thẳng chân nhằm kìm nén khoái cảm mạnh mẽ.
Hách Liên U Ngân đè nàng trên thành giường, hắn đâm mỗi lúc một thô bạo; những tấm mành ở thành giường rung lắc liên tục.
Đêm dài đằng đẵng, ánh nến nhảy nhót.
Hách Liên U Ngân chẳng nhớ nổi mình mây mưa với nàng bao lần.
Tuy Sở Nhược Đình nhắc hắn cố ăn nói văn minh xíu nhưng đáy lòng ma quân vẫn cảm khái: Quả nhiên ** người mình thích có bao nhiêu cũng chả đủ!
Hắn vừa ôm nàng trực diện vừa giã liên hồi, đồng thời cúi đầu liếm láp cắn mút bộ ngực tuyết trắng đầy đặn, làm hai quả cầu lấp lánh ánh nước. Sở Nhược Đình ngửa đầu khi đẩy ngực về trước, ngón chân nàng cuộn lại. Nàng đã lâu chưa ân ái nên giây phút dương v*t thô to đâm trúng điểm nhạy cảm, khoái cảm ngút ngàn bỗng ập tới khiến nàng run rẩy ôm cổ người đàn ông.
Sở Nhược Đình thở lấy hơi giây lát trước lúc nảy sinh ý định trêu đùa.
Cô gái đẩy ngã Hách Liên U Ngân xuống giường rồi cưỡi lên eo hắn; nàng chủ động cọ xát, cái lỗ nhỏ nuốt trọn vật đàn ông kia.
Thật ra Hách Liên U Ngân rất thích được nàng cưỡi. Hồi trước mỗi lần hắn yêu cầu làm vậy, Sở Nhược Đình toàn kêu mệt quá không muốn cử động, hay đưa đẩy vài lần cho có thôi. Lần này nàng chủ động cưỡi nên Hách Liên U Ngân khoái lắm, hai bàn tay hắn nhiệt liệt xoa bóp đôi gò bồng đảo tròn trịa, còn thân dưới thì mạnh bạo thọc. Cây gậy dày cui kéo căng con đường hẹp, lần nào nó cũng đâm lút cán và chạm vào trung tâm nhụy hoa. Sự sảng khoát tột độ trào dâng, Hách Liên U Ngân căng chặt eo, hắn đang tính bắn một phát ra trò thì Sở Nhược Đình túm của quý của hắn.
Cơn sảng khoái ngừng đột ngột.
“Nhược Đình…cho ta bắn đi!”
Giọng Hách Liên U Ngân thấp hơn hẳn ngày thường, giống con diều sắp bay lên trời cao mà bị người ta giật xuống đất.
Sở Nhược Đình nhướn mày chất vấn, “Ban nãy ngài nói cái đầu ai ấy nhỉ?”
Mặt Hách Liên U Ngân đỏ bừng, hắn ngậm chặt miệng vì sĩ diện cấm hắn trả lời.
“Nói nghe xem, cái đầu ai?” Nàng ngồi trên người hắn mà hất cái cằm xinh đẹp, hàng lông mi dài chớp chớp, tất cả tạo nên bức tranh đẹp lóa mắt. Nội tâm Hách Liên U Ngân sản sinh thứ khoái cảm khó tả. Hắn chỉ còn cách một bước là lên đỉnh nhưng cứ phải đứng tại chỗ, thành thử hắn cuống cuồng tới độ gân xanh trên trán giật giật và hai mắt đỏ ngầu.
Hách Liên U Ngân nhịn dữ đến mức sắp nổ tung.
Hết cách rồi, hắn khó chịu quá, thế là người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe đầu hàng dưới thân nàng, “Là ta ta ta… Cái đầu ta! Cái đầu ta ấy!”
Sở Nhược Đình cười ha ha, nàng thả lỏng tay phải rồi ngồi thật mạnh xuống dương v*t. Sự sung sướng làm đầu óc Hách Liên U Ngân trống rỗng, hắn siết eo nàng và rên hừ hừ trong lúc bắn tinh. Hắn phải bắn mười mấy lần mới xong, dương tinh chảy hết về điểm cuối nhụy hoa.
Hai má Hách Liên U Ngân ửng hồng, cảm xúc hiện giờ của hắn hết sức phức tạp.
Đường đường là Thấp Hải ma quân mà lại mất mặt trên giường như thế! Một lần này thôi, đừng hòng có lần sau!
“Ma quân sướng không?”
“…Sướng.”
“Chơi vui không?”
“Vui.”
“Chơi lần nữa nhé?”
“Ừ ừ ừ!”