Đừng Chơi Cùng Yêu Quái

Chương 2:




Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ
Gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Hề Hề đỏ bừng, hai hàng nước mắt chảy ra, thấy khuôn mặt phóng đại của hổ con đập vào mắt, bé nín khóc, thút thít nói: “Tớ… tớ không khóc nữa…”
Thoạt nhìn bé khá là đáng thương, khác hẳn với đám trẻ con loài người kia.
Ngày trước, hễ hổ con gặp đứa trẻ loài người nào thì chúng cũng rất thích khóc, nhưng đám nhóc đó khóc là để gọi người lớn đến đánh cậu, không giống như con bé này, khóc là vì sợ thật.
Hổ con không phản ứng kịp, không hiểu sao lại có đứa bé loài người khóc… đáng thương như vậy?
Hổ con sinh ra chưa lâu thì đã lưu lạc khắp nơi, lúc bé mỗi lần cậu đi tìm ăn, gặp phải trẻ con loài người, mà nếu đám nhóc đó la lối khóc toáng lên thì cậu sẽ bị con người đánh, cho đến bây giờ cậu chưa từng gặp đứa nào nói nín khóc là nín ngay.
Hổ con buông bé ra, nhưng khi thấy mấy đứa trẻ khác đang nhìn mình, cậu mới sực nhớ mình là đại ca ở đây, thế là hổ con học dáng vẻ của thần tượng nhà mình, nhốt bé trong ngực, giống như chúa tể muôn loài đang nhìn con mồi của mình.
“Mi tới đây có mục đích gì?” Cậu hùng hổ nói, đôi tai tròn tròn nho nhỏ giật lên giật xuống.
Nếu như không phải do giọng nói non nớt của cậu, thì đúng là rất giống bức cung người ta.
Triệu Hề Hề run rẩy, nhỏ giọng nói: “Tớ tới đây để học.”
“Học cái gì?”
Học gì ư?
“Tớ… tớ cũng không biết…” Tiểu Hề Hề nín khóc, nức nở nói: “Mẹ tớ nói, nếu như không đi nhà trẻ, thì sẽ bị yêu quái ăn thịt.”
Hổ con đang chuẩn bị tiếp tục ép hỏi tiểu gián điệp loài người, thì bất chợt nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Tiểu Hề Hề không nhìn nên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết bé bị bàn tay có móng vuốt bắt lấy, kéo ngồi xuống ghế, sau đó chiếc bàn đặt lại chỗ cũ, chắn trước mặt bé.
Hổ con ngồi xuống bên cạnh bé, Triệu Hề Hề nghe thấy giọng nói của tiểu yêu quái bên cạnh mình: “Nếu mi mà nói chuyện vừa rồi với con người, ta sẽ ăn sạch mi.”
Triệu Hề Hề vội bịt miệng lại.
Mà lúc này, thầy giáo cũng đã tới.
Thầy giáo đi tới bục giảng, hết nhìn đám trẻ rồi lại nhìn Triệu Hề Hề, trong lòng thấy rất vui.
Thầy ấy nói: “Chào các em, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, chắc chắn có nhiều điều các em không biết. Thầy là thầy giáo của các em, sau này có gì không hiểu không biết cứ đến hỏi thầy.”
Rồi thầy giáo lấy sách ra, nói: “Hôm nay chúng ta học phép tắc lễ nghi trước.”
Triệu Hề Hề đã từng học điều này ở lớp bảo bảo rồi.
“Hôm nay chúng ta học cách dùng từ lễ phép, xin chào, tạm biệt, cảm ơn, không có gì, xin lỗi, không sao.”
Thầy giáo đứng trên bục nghiêm túc giảng bài, còn Triệu Hề Hề vẫn chú ý kẻ bên cạnh, hổ con ngồi bên cạnh bé, cái đuôi nhỏ của cậu vẫy qua vẫy lại.
Lúc học ở lớp bảo bảo, Triệu Hề Hề rất được thầy cô yêu quý, bởi vì bé rất ngoan, rất nghe lời, luôn luôn nhớ lời thầy cô dạy, bé không bao giờ nói chuyện trong giờ học, hơn nữa lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, không lộn xộn.
Triệu Hề Hề muốn nói với hổ con là ngồi trong lớp phải chú ý lắng nghe, không được vẫy đuôi như thế.
Tuy trước kia cô giáo không nhắc đến đuôi, vì mấy bạn trong lớp đều không có đuôi, nhưng cô giáo có nói ngồi trong lớp không được vẫy tay, hẳn vẫy đuôi với vẫy tay cũng không khác nhau lắm.
Nhưng Triệu Hề Hề không dám mở miệng, mà lúc này, thầy giáo đứng trên bục nói ——
“Các em luyện tập với bạn cùng bàn về cách dùng những từ này đi. Xin chào, cám ơn, không có gì, không sao, xin lỗi, nhớ phải dùng hết đấy.”
Triệu Hề Hề quay đầu nhìn bạn cùng bàn của mình, hổ con mở to mắt, không muốn phối hợp.
Mặc dù sợ, nhưng Triệu Hề Hề là đứa trẻ ngoan, sau này có họp phụ huynh thì thầy sẽ khen bé, bố mẹ bé sẽ rất vui.
Vì vậy Triệu Hề Hề nhỏ giọng nói: “Xin chào…”
Hổ con: “Không có gì.”
Triệu Hề Hề: “… Không đúng, tớ nói xin chào, thì cậu cũng phải nói xin chào chứ.” Sức mạnh của tri thức đã chiến thắng sự sợ hãi.
Hổ con nhìn đứa bé loài người, không nhịn được ngáp một cái, há cái miệng to ơi là to chỉ có hai cái răng sữa mới nhú ra.
Triệu Hề Hề giật mình, run rẩy nói: “Xin lỗi.”
Hổ con hừ một tiếng: “Không có gì.”
Mà lúc này, thầy giáo lại bắt đầu nói về phép tắc trong gia đình.
“Phải tôn trong người lớn.”
Mặc dù Triệu Hề Hề đã học rồi, nhưng khi thầy giảng bải thì bé vẫn nghiêm túc lắng nghe.
“Hổ con!”
Thầy đột nhiên lớn tiếng dọa Triệu Hề Hề giật mình, bé quay đầu sang thì thấy hổ con đang ngủ.
Triệu Hề Hề: “…” Đúng là đứa trẻ xấu, chờ đến họp phụ huynh, nhất định thầy sẽ phê bình cậu với ba mẹ cho xem.
“Tại sao không nghe giảng?” Thầy giáo hỏi.
Hổ con lười biếng đứng lên, nhìn mấy đứa trẻ khác đều tập trung nghe giảng, hùng hồn nói: “Em không có nhà, cho nên không cần học lễ nghi trong gia đình.”
Những đứa trẻ khác ngẩn ra, mấy cái đầu lông xù tụm lại, không biết đang nói gì.
Thầy giáo sửng sốt, sau đó nói: “Ngồi xuống đi.”
Triệu Hề Hề cũng sửng sốt, từ đó đến giờ bé chưa thấy đứa trẻ nào không có gia đình cả, mọi người đều có gia đình hết.
Hổ con ngồi xuống, cuộn tròn thân thể đầy lông của mình lại, tiếp tục ngủ ngon.
Tiết học vừa kết thúc thì cũng đã đến giờ ăn trưa, lúc trước Triệu Hề Hề học nhà trẻ cũng ăn cơm tại trường, cho nên bé ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chờ thầy giáo cô giáo phát cơm.
Rất nhanh, trước mặt bé có hai quả táo.
Trước mặt những đứa trẻ khác không có táo thì có thịt, bọn trẻ bắt đầu ăn.
Mà trước mặt hổ con đặt dĩa thịt sống, máu tươi vẫn còn dính bên trên.
Triệu Hề Hề đứng dậy đi rửa tay, sau đó mới quay lại ăn táo.
Lúc Triệu Hề Hề quay lại thì thấy bên cạnh mình không có yêu quái, bé đảo mắt một vòng quanh lớp học, thấy hổ con ngồi cạnh bé đã đem dĩa thịt đến góc lớp ngồi, bắt đầu cắn thịt từng chút một, ăn rất nhanh, cứ như thể một giây sau sẽ có người cướp mất của cậu vậy.
Triệu Hề Hề nghe thấy quạ đen ngồi hàng thứ hai líu ríu nói chuyện ——
“Có thật là con hổ kia không có ba mẹ không?”
“Chắc vậy á, cậu nhìn lông cậu ta xem, rối chưa kìa, nhìn khó coi lắm.”
“Nhất định là cậu ta không nghe lời, nên ba mẹ mới không thèm cậu ta nữa. Cậu ta là đứa trẻ xấu, chúng ta đừng chơi với cậu ta.”
Lập tức Triệu Hề Hề nhớ lại những lời nói đau lòng ngày trước.
“Triệu heo con lại mặc váy kìa!”
“Chúng ta đừng chơi với heo mập, chơi với cậu ta thì sẽ biến thành heo mập đấy!”
Vì trước kia cô giáo đã dạy họ, không được nói xấu bạn học.
Đến giờ học buổi chiều, Triệu Hề Hề len lén nhìn hổ con, phát hiện bộ lông của cậu kết lại thành từng đống lại với nhau…
Triệu Hề Hề lại nhìn trộm hổ con, cậu còn đang ngủ, cái đầu to vùi sâu dưới móng vuốt, chỉ thấy mỗi chiếc tai xù của cậu, nhìn có vẻ ngủ rất say sưa.
Triệu Hề Hề lại nhìn thầy, sau đó đưa bàn tay mủm mỉm ra, len lén… len lén gỡ đám lông rối cho cậu.
Hổ con đang ngủ thì bỗng thấy đau đau, lập tức kêu thành tiếng.
Toàn bộ lớp im lặng.
Triệu Hề Hề đỏ mặt, vội vàng rụt về tránh sang một bên.
Thầy hỏi: “Sao vậy?”
Hổ con nhìn lớp học, lại nhìn bé con loài người đang xem sách bên cạnh mình, vừa rồi cậu bị tập kích, nhưng cậu lại không biết ai làm…
Thế là thầy giáo bảo hổ con ngồi xuống.
Đến tận khi tan học, Triệu Hề Hề cũng không dám lên tiếng. Lúc hổ con tỉnh dậy, Triệu Hề Hề thấy mọi người đều đang nhìn đám lông trên bụng hổ con mà cười nhạo, bởi vì đám lông bên trên cứ xoắn cả vào nhau.
Mặc dù bạn học không cười nhạo bé, nhưng Triệu Hề Hề lại thấy không vui: “…” Tại sao lại cười nhạo người khác chứ.
Triệu Hề Hề cùng các bạn đi đến cổng trường, nhưng vẫn chưa thấy ba mẹ đến.
Người lớn trước cổng ôm lấy các bạn yêu quái.
Triệu Hề Hề đứng ở cổng trường, chẳng mấy chốc ở đây chỉ còn lại bé và hổ con, thầy giáo bên cạnh nói với Triệu Hề Hề: “Nhà trẻ ở đây tan học sớm hơn nhà trẻ loài người, lúc về con nhớ nói với ba mẹ nhé.”
Triệu Hề Hề vâng dạ, rồi bé len lén nhìn hổ con bên cạnh, trên lưng cậu đeo chiếc cặp nhỏ cũ kỹ, trên đó có hình… công chúa Bạch Tuyết.
Triệu Hề Hề nhớ hổ con từng nói mình không có ba mẹ, cho nên không ai mua cặp cho cậu.
Hổ con không thèm nhìn cô bé loài người, một mình cậu bé yêu quái đi ra khỏi cổng, chạy tới con đường trước mặt, sau đó chạy biến vào lùm cây.
Đột nhiên Triệu Hề Hề cảm thấy, hổ con không đáng sợ tí nào.
Triệu Hề Hề đợi một lúc lâu mà ba bé vẫn chưa đến đón, vì vậy bé tự mình đi về.
Triệu Hề Hề đi về phía trước, chợt nhác thấy trên cổng trường treo rất nhiều cá, í…
Trường mẫu giáo cũ của bé đây mà, có đội ngũ đứng xếp hàng chỉnh tề bên cạnh.
Mà lúc này, tiếng chuông tan học reo lên, rất nhiều đứa trẻ ùa ra.
Mẹ Triệu vừa nhìn đã thấy Triệu Hề Hề đeo cặp sách, vội vàng đi tới bế bé lên, mẹ Triệu không hề để ý Triệu Hề Hề không bước ra từ cổng trường.
Mẹ Triệu ôm bé về nhà, cười híp mắt nói: “Con ngoan, hôm nay ở trường học gì vậy con?”
Lúc ôm bé lên, cô mới phát hiện tay áo con gái đều dính bùn, chắc lại chạy nhảy khắp nơi rồi.
Mẹ Triệu dọa con gái: “Sao lại dơ thế này? Yêu quái rất thích ăn thịt trẻ con ở bẩn đấy!”
Mẹ Triệu lúc nào cũng lấy yêu quái ra dọa con gái, mà cả trăm lần lần nào cũng hiệu quả.
Có điều lần này, Tiểu Hề Hề cúi đầu, nhỏ giọng giận dữ: “Mẹ sẽ không để yêu quái ăn thịt con mà…”
Mẹ Triệu không biết Triệu Hề Hề đã gặp chuyện gì, nghe vậy thì buồn cười, cố ý nói: “Mẹ cũng chỉ là con người, không đánh lại yêu quái đâu, cho nên con phải ăn ở sạch sẽ mới được.”
Triệu Hề Hề cuống lên: “Còn ba thì sao ạ? Ba có thể đánh lại yêu quái không?”
Mẹ Triệu nén cười, trêu bé, nói tiếp: “Ba con cũng không đánh lại yêu quái, làm thế nào bây giờ? Nếu yêu quái tới, chắc chắn sẽ ăn thịt ba mẹ, đến lúc đó con không có ba cũng không có mẹ.”
Triệu Hề Hề cúi thấp đầu, bắt chước người lớn thở dài, thỏa hiệp nói: “Vậy cũng được.”
Vốn Triệu Hề Hề muốn nói với mẹ chuyện lúc sáng, nhưng ba mẹ không đánh lại yêu quái, hầy, nói cũng vô ích thôi, thôi để bé bảo vệ họ vậy.
Sau đó Triệu Hề Hề nghĩ tới một chuyện, hổ con cũng không có ba mẹ, bé tò mò hỏi: “Nếu như không có ba mẹ thì sao ạ?”
Mẹ Triệu cảm thấy không nên ngăn cản việc tiếp thu của con, nên nói thật: “Không có ba mẹ thì sẽ không có quần áo đẹp để mặc, cũng không có đồ ăn ngon, không có chỗ ở. Con có thấy mấy con mèo hoang ở dưới lầu không, nếu không có ba mẹ thì sẽ giống như vậy đấy.”
Triệu Hề Hề nhớ lại đám mèo hoang kia, chúng chỉ có thể lục thùng rác tìm thức ăn…
Hổ con cũng như vậy sao?
Triệu Hề Hề nghĩ tới hình ảnh bạn cùng bàn của bé lật tung thùng rác trong gió rét, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Đáng thương quá đi.
Thấy con gái bị dọa sợ, mẹ Triệu lại an ủi: “Cho nên con phải ngoan ngoãn biết chưa? Ba mẹ vất vả mỗi ngày, chỉ vì muốn con được sống tốt…”
Triệu Hề Hề nặng nề gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.