Anh không để ý đến những thứ khác cái mà anh quan tâm nhất chính là cô đã chọn tin tưởng anh và đồng ý cùng anh bước vào trang mới và sẽ tốt hơn.
Lục Sở Uyên kích động ngồi bật dậy mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô trong ánh mắt hiện lên sự hạnh phúc rõ ràng.
- Anh…anh có thực sự nghe nhầm không vậy? Em đồng ý ở bên cạnh anh thật sao?
- Nếu như mà anh không tin thì em sẽ rút lại lời nói
- Không thể được, lời nói sao có thể rút lại được chứ
Nghe đến đây anh chợt nhảy đành đạch lên như đang sợ hãi điều này cô có thể thấy bản thân đã có người trân trọng rồi, cô chỉ hy vọng lần này cô sẽ chọn đúng người.
Thẩm Viên Hân buồn cười thẳng tay nhéo má anh.
- Em chỉ là đang nói giỡn thôi mà
Anh nhanh chóng chộp lấy bàn tay trắng nõn ấy khẽ hôn nhẹ lên đó, giọng nói trở nên trầm ấm hẳn luôn.
- Cho dù mọi chuyện sẽ ra sau thì cả đời anh đã định em chính là Lục thiếu phu nhân của anh chính là vợ của anh sau này, Hân Hân em biết không chính vào lúc này anh chỉ hận ngay lập tức lôi em đến cục dân chính để đăng ký kết hôn mà thôi
- Anh làm gì mà vội vàng như thế chứ em có chạy đi đâu đâu vẫn ở đây vẫn ở bên cạnh anh kia mà, em đã thuộc về anh nên anh không cần phải lo sợ điều gì hết
Lục Sở Uyên bí xị mặt.
- Nhưng anh sợ có người bất ngờ đến cướp em khỏi anh thì sao? Anh chỉ muốn lập tức rước em về Lục gia mà thôi
Thật là, cô thật hết cách với người đàn ông này rồi dù cô có khuyên nhủ như nào vẫn không chịu vẫn cứ một mực sợ người khác cướp cô đi, đùa sao cô thật may mắn khi được anh để ý và yêu thương cũng không quan tâm đến quá khứ của cô.
Thẩm Viên Hân khẽ thở dài khẽ kéo nhẹ đầu anh xuống vỗ về theo đó anh cũng nhân cơ hội úp mặt vào ngực cô tham lam hít hà mùi thơm thiên nhiên trên người cô, quả thật trên người cô có mùi gì đó rất nghiện khác so với mùi nước hoa đắt tiền của các tiểu thư đài các khác, anh chính là thích mùi hương kể cả người sở hữu mùi thơm này.
- Sở Uyên, hình như em có thể nhận ra được thời gian bên cạnh anh em đã nhiều lần từng quan tâm chăm sóc cho anh lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản cấp dưới lo cho cấp trên là điều hết sức bình thường, nhưng hóa ra là nhầm lẫn rồi lúc đó em còn yêu cái tên Dương Nghị đó nên chưa nghĩ đến bản thân cũng sớm đã có tình ý với anh chỉ là không đến mà thôi…
Bỗng dưng anh ngóc đầu lên gương mặt điển trai hết sức là đang bất mãn với cô.
- Đang nói chuyện của hai chúng ta đừng nhắc đến tên người đàn ông khác, cái miệng nhỏ này chỉ có thể gọi tên mình anh
- Anh đúng là nhỏ nhen mà…
Mà cũng kể ra, từ lúc bắt đầu nhận lời tỏ tình của Lục Sở Uyên thì phát hiện người đàn ông này hết sức trẩu luôn còn có gì đó nhõng nhẽo với cô nữa, cô thật không dám nghĩ đến sẽ có ngày cô nhìn thấy được một mặt này của anh. Tuy là không quen nhưng cô chịu thôi, mà sớm muộn gì cô cũng sẽ quen với bộ dạng trẩu này của anh mà thôi.
- À mà phải rồi chuyện chúng ta yêu đương tạm thời đừng tiết lộ cho công ty mình biết được, em sợ mọi người sẽ dị nghị sẽ nói những lời không hay, vừa mới chia tay lại đi quen người khác lại chính là anh nên em thực sự không thích nghe điều đó một chút nào…
Tuy không cam tâm khi cô không cho mọi người biết anh chính là chồng tương lai của cô nhưng cô đã nói như vậy anh hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô, ấm ức không sao hết miễn cô được thấy thoải mái là được.
- Được, anh nghe theo lời của em hết đó nhưng anh có một điều kiện với em
- Hả? Còn có điều kiện nữa sao, được vậy anh ra xem nào
- Chính là mỗi ngày em đều phải hôn anh
Thẩm Viên Hân nghe mà còn giật mình điều kiện này có vẻ như anh hời quá không nhỉ? Sao mà cô có cảm giác như người đàn ông này rất tâm cơ hay là do nghĩ nhiều ta, cuối cùng thì cô cũng đồng ý với điều kiện này.
…
Tại chung cư của Thẩm Viên Hân.
Hai con người đang quấn quýt lấy nhau trên ghế salon cô ngồi trên đùi anh cả hai trao nhau nụ hôn vô cùng cuồng dã và mạnh bạo, đến khi anh sắp cởi nút áo của cô thì tiếng chuông cửa vang lên.
- Em đi mở cửa
Cô vội vàng cài lại nút áo sau đó đi ra mở cửa anh cũng đi theo, người đến lại là Lục Uyển Nhi và có cả A Cửu anh nheo mắt nhìn anh ta nhàn nhạt hỏi.
- Sao cậu lại ở đây?
- Tôi…tôi đến cùng Lục tiểu thư
A Cửu gãi đầu trả lời chứ thật ra anh ta đang toát mồ hôi lạnh với khí thế bất người của anh, trong thâm tâm của anh ta rằng anh ta đến đây là sai sao?
- Hai người mau vào trong nhà đi
- Được được
Thế là Thẩm Viên Hân vào bếp chiêu đãi hai người thức ăn đã làm xong cũng dọn ra bàn lúc này A Cửu vẫn không biết chuyện gì ngây ngô gọi anh.
- Chủ nhân, thức ăn đã dọn ra xong rồi
Lục Sở Uyên thực sự đã cáu gắt vừa tức tối quát lên.
- Cậu đói lắm à?
A Cửu đứng bất động luôn vừa đáng thương vô cùng thế là phải dùng ánh mắt nhờ cầu cứu từ cô.