Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 7: Cá sắp cắn câu




Trương Quế Châu đang cầm một số văn kiện trên tay uyển chuyển đưa đến cho Dương Nghị xem xét lại, nhưng điều đáng khiến cho anh ta không mấy thoải mái khi thấy cô ta mặc một chiếc váy ôm trọn cơ thể vòng một hiện rõ mồn một đã thế váy lại rất ngắn gần sát mông.
- Chủ tịch, mời anh xem lại bản thảo này ạ
- Ừm tôi biết rồi
Dương Nghị chỉ khẽ lên tiếng cùng lúc đó khoé môi cô ta nhếch lên, cô ta giả vờ quay người nhưng thật chất đang cố tình muốn bản thân mình bị ngã thế rồi đến cũng đến.
- Áaaa...
- Cẩn thận!!
Đúng lúc cô ngã nhào lên người Dương Nghị theo quán tính mà anh ta ôm chặt lấy người cô ta, biết đã thành công cô ta nhân cơ hội choàng tay qua cổ anh ta gương mặt tỏ vẻ sợ hãi.
Dương Nghị lúc này mới cảm thấy sai sai khẽ ho khan một tiếng muốn buông cô ta ra nhưng nào ngờ cô ta bấm chặt lấy người anh ta, nghĩ rằng cô ta vẫn còn hoảng sợ nên cũng để ý nhiều.
- Cô không sao chứ?
- Tôi...tôi không sao, nhưng vừa rồi doạ chết tôi rồi cũng may chủ tịch kịp thời đỡ lấy cảm ơn anh nhiều lắm
Vừa nói cô ta vừa ghé sát mặt Dương Nghị hàng lông mày anh ta nhíu lại sau đó khẽ né tránh bỗng bất ngờ Trương Quế Châu làm hành động khiến cho anh ta không ngờ đến, cô ta càng ôm chặt lấy cổ anh ta nhẹ nhàng hạ gương mặt xinh đẹp đến gần anh ta hơn.
Nhưng không biết vì điều gì mà Dương Nghị đứng yên không né tránh cũng không động đậy, thế là Trương Quế Châu thành công cúi xuống hôn lên đôi môi của anh ta dần dần anh ta chìm hẳn nụ hôn ấy, ban đầu rất nhẹ nhàng sau đó lại hôn một cách mạnh bạo.
Chụt chụt chụt!!!
Bọn họ hôn nhau đến nỗi phát ra tiếng nếu để người khác nghe thấy ai cũng sẽ phải ngượng ngùng với cảnh tượng này, mà nụ hôn này quá đê mê khiến Dương Nghị càng chìm sâu hơn cái nụ hôn mà anh ta chưa bao giờ hưởng thụ nên có chút kỳ lạ muốn tìm hiểu hơn, thế là cả hai say mê nụ hôn của đối phương.
Bất ngờ thay Trương Quế Châu mạnh bạo hơn không một chút xấu hổ nào cô ta mò mẫm xuống đũng quần của anh ta nào ngờ anh ta bỗng dưng tỉnh táo ra, sau đó đẩy cô ta ra tâm trạng có chút hoảng loạn.
- Chủ tịch, anh sao vậy? Chẳng phải lúc nãy anh rất hưởng thụ hay sao, sao lại đẩy người ta không thương tiếc vậy hả
Dương Nghị lập tức có một chút khó xử không nhìn vào cô ta, nhưng anh ta không thể phủ nhận được rằng nụ hôn vừa rồi khiến cho anh rất đê mê vừa cảm thấy mới lạ khác so với Thẩm Viên Hân, khi ở cạnh cô như một khúc gỗ anh ta chỉ có thể hôn lên trán hoặc má chưa bao giờ cô chưa anh chạm vào môi mình anh ta thực sự không hiểu cô đang cổ hủ hay không yêu anh, nhưng thời gian hai người bên cạnh chỉ đếm trên đầu ngón tay dần dần tình cảm có chút nhạt đi.
Nhìn thấy anh ta dường như cũng có cảm giác với mình thế là Trương Quế Châu không ngần ngại ngồi lên bàn làm việc của anh ta, ngón tay nâng cằm anh để nhìn thẳng vào cô ta.
- Tôi biết chủ tịch đã có bạn gái nhưng một chút quan tâm đến anh cô ta còn không để ý, nếu như vậy hãy để cho tôi bên cạnh anh chăm sóc yêu thương anh được không?
Dương Nghị thoáng chốc bối rối im lặng, thấy thế cô ta càng muốn thao túng tâm lý anh hơn.
- Tôi có thể làm tình nhân bóng tối của anh nhưng chuyện này chỉ có tôi và anh biết với lại tôi không nói anh càng không nói thì chắc chắn bạn gái của anh sẽ không biết
- Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy hả? Cô đừng quên cô chỉ là thư ký của tôi, còn nữa tôi chỉ yêu mỗi mình cô ấy tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy đâu
Nghe anh ta nói thế bỗng cô ta khẽ cười sau đó nhẹ nhàng tóm lấy cà vạt của anh ta rồi ghé sát vào tai.
- Chủ tịch à, khi nãy chúng ta hôn nhau nồng cháy như vậy thì kể lúc nào anh đã có lỗi với cô ấy rồi
Dương Nghị lập tức cứng họng bởi vì cô ta nói quá đúng, nhưng nói thật nụ hôn vừa rồi đã khiến cho anh ta dường như muốn mất đi lý trí anh ta còn muốn hơn nữa.
Trương Quế Châu lại làm hành động nắm lấy tay anh ta đặt lên bầu ngực căng tròn của mình, giọng điệu ma mị cất lên.
- Khi sờ lên đó chủ tịch cảm thấy như thế nào? Có phải rất kích thích đúng không, có phải anh chưa từng chạm vào ngực của phụ nữ đúng không?
Quả nhiên cô ta nói không sai mà, trong suốt ba năm yêu nhau anh ta luôn tôn trọng Thẩm Viên Hân không đụng chạm gì ngoài ôm hôn ra nhưng thú thật cảm giác vừa rồi mà Trương Quế Châu mang lại cho anh ta thật sự rất khác lạ vừa mới mẻ.
- Chủ tịch à, đừng nhịn nữa sẽ không có tốt đâu anh định làm hoà thượng ăn chay đến khi nào nữa chi bằng hãy để tôi ở bên cạnh "chăm sóc" cho anh...
Thực sự qua lời nói của cô ta anh ta dường như có một chút dao động, anh ta thở dài rồi đuổi cô ta.
- Được rồi, cô ra ngoài đi để cho tôi yên tĩnh
- Vậy chủ tịch nhớ suy nghĩ lại những gì tôi nói nhá
Trương Quế Châu cuối cùng cũng rời khỏi phòng làm việc của anh ta sau đó cô nhấn điện thoại gọi cho ai đó.
Đầu dây bên kia giọng lạnh tanh vang lên.
- Sao rồi?
- Tôi nghĩ cá sắp cắn câu rồi
Người đàn ông vừa nhả khói thuốc ra thì lập tức nhếch mép cười như không cười, có vẻ như rất hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.