Tân Y Dật bước vào quán cà phê, nhìn khắp một vòng bốn phía, nhận ra người hẹn mình vẫn chưa có mặt. Thế là cô tìm một chỗ ngồi xuống trước, móc điện thoại nhắn vào wechat cho đối phương.
“Em đến rồi này, ngồi sát cửa sổ bên tay phải gần cửa, vào quán là nhìn thấy ngay.”
Đối phương nhanh chóng nhắn tin hồi âm: “Ngại quá cưng à, đường hơi đông, chắc chừng mười phút nữa chị tới.”
“Không vội. Chị Dung Tuyết uống gì? Em gọi trước cho nhé.”
“Thế cho chị một Americano đá, cám ơn cưng nhé [mặt cười].”
Tân Y Dật đứng dậy tới quầy gọi món: “Một Americano đá, một hồng trà, ờ…” Tầm mắt cô tuần tra một lượt trước tủ kính bằng thủy tinh, ánh mắt rực sáng, chỉ vào tủ bảo, “Thêm hai bánh sô cô la lava! Thế nhé, cám ơn.”
Cô không thích bất cứ món nào có vị đắng do đó cũng không thích cà phê. Trong ngành nghề quanh năm suốt tháng cần thức đêm hại gan của họ, người khác đều coi cà phê đen như nước lọc, cô lại cứ ngược đời thích đồ nhiều đường. Năng lượng cao của một cái bánh sô cô la có thể giúp cô căng mắt cả đêm không gục ngã.
Về lại chỗ ngồi, rảnh rỗi đến vô vị, cô mở weibo, vừa vào đã có hơn trăm thông báo bình luận tinh tinh nhảy ra. Cô đọc thử mấy bình luận, tức thì thấy ăn năn vì cái tay đê tiện của mình.
[Bé cưng nhà Yến Yến: Cô viết cái kịch bản chó má gì thế, tình tiết hơi bị thiểu năng đó biết không hả?!]
[Cây nấm trắng nhỏ: Hello? Tiêu chuẩn thành biên kịch bây giờ thấp vậy đấy hả? Chỉ cỡ như cô cũng được làm biên kịch? Tốt nghiệp trung học chưa vậy? À không, tốt nghiệp tiểu học chưa vậy? Nhật ký của đứa cháu gái bảy tuổi của tôi còn hay hơn cái phim rách cô viết!]
[Taimeili: Thực ra ba tập đầu xem vẫn được đấy, nhưng từ tập bốn trở đi thì toàn mấy cái rối tung xà beng gì vậy? Phụ nữ độc lập đã nói đâu? Biên kịch cô hiểu thế nào về phụ nữ độc lập thế! Cả ngày bắt nam chính dọn bãi chiến trường cho mình mà ổn được hả? Mau dậy đi, trời sáng bảnh rồi đấy!]
[Mỹ Yến là vợ tui: Đệch, kịch bản rác phí cả diễn viên giỏi! Rõ ràng là lỗi của biên kịch lại liên lụy Yến Yến nhà bọn này bị chửi theo!]
[Biên kịch là thiểu năng: Biên kịch thiểu năng biên kịch thiểu năng biên kịch thiểu năng biên kịch thiểu năng biên kịch thiểu năng…]
Trong những lời đay nghiến và chửi rủa kín màn hình, cũng có vài tiếng nói không quá khích như thế.
[Cực biên: Bình luận đừng có ác thế chứ… Thực ra biên kịch đại đại cũng từng viết không ít tác phẩm hay đấy, “Tình cờ” và “Một ngày của Bạch tiểu thư” được lắm mà, tui đã xem đi xem lại hai phim đó nhiều lần rồi, đến giờ vẫn là phim trong nước tui thích nhất đó.]
[Người qua đường A B C: “Một ngày của Bạch tiểu thư” hay +1. Không dám tin “Tàu bay” với “Bạch tiểu thư” do cùng một biên kịch viết ra luôn. Biên kịch chị có việc khó nói gì hả, hay tại muốn kiếm tiền nhanh nên bắt đầu bịp công chúng rồi?]
Tân Y Dật làm biên kịch đã mấy năm, tố chất tâm lý đã được tôi luyện sánh ngang đồng thép. Bất kể cư dân mạng chửi thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến cô, bí quyết chính là – không đọc!
Cô quả quyết tắt phựt màn hình, úp ngược điện thoại lên mặt bàn.
Công việc của cô là một biên kịch phim ảnh. Từ đại học cô đã bắt đầu tham gia một vài dự án sản xuất phim, đến bây giờ đã có bảy, tám năm trong nghề. Những dự án cô từng tham gia trên dưới mười bộ, chủ yếu là phim bối cảnh đô thị hiện đại, trong đó không thiếu vài tác phẩm tạo được tên tuổi, cũng thu được không ít giải thưởng nhờ đó giúp cô tạo dựng được ít danh tiếng trong ngành.
Phim truyền hình “Tàu bay” gây cho cô làn sóng bị tra hỏi về chỉ số thông minh trên weibo hai hôm nay, thực ra không phải sản phẩm mới nhất của cô mà là kịch bản đầu tiên cô hoàn thành từ năm năm trước khi vừa mới ra mở văn phòng riêng. Bộ phim đấy đã quay xong từ đời tám hoánh, thuộc dòng sinh non đẻ bệnh lỗi kín từ đầu đến đuôi, sau mấy bận vấp váp, phải đến tận khi diễn viên chính mới nổi lên gần đây mới được đưa ra công chiếu.
Tình tiết của phim đấy có thực sự rác rưởi? — Rác, rác đến trong veo không dính bụi trần, rác đến kệ hết cả tiểu tiết, rác đến những năm qua Tân Y Dật không ít lần nguyền rủa nó vĩnh viễn đừng được công chiếu.
Nhưng kịch bản rác thì nhất định là lỗi của biên kịch? – Tân Y Dật thừa nhận mình có sai, cái sai lớn nhất chính là khi ấy trẻ người non dạ, không hiểu chông gai cuộc đời, trần gian hiểm ác.
Nguyên nhân khiến phim quay ra thành như thế thực sự thì vô kể, cô không thể giải thích cho từng người một trên mạng, cũng không cần thiết. Tóm lại, có vỏ thì đổ là được, phim chiếu xong ba tháng cô lại là một trang hảo hán ==+
Cô xúc một muỗng bánh to bỏ vào miệng, sô cô la tan chảy ngọt ngào béo ngậy khiến cô giữ được tâm trạng lạc quan.
Lúc ấy, một người phụ nữ trung tuổi dáng người đẫy đà, trang điểm già dặn bước vào quán nhìn quanh quất bốn phía, thấy cô ngồi bên cửa sổ thì ánh mắt thoắt bừng sáng đi tới.
“Chào cưng, lâu quá không gặp!”
Tân Y Dật vội đặt thìa xuống đứng dậy đón: “Chị Dung Tuyết, lâu quá không gặp.”
Lục Dung Tuyết cười đon đả nhiệt tình, hai tay dang rộng tặng cô một cái ôm: “Mau ôm cái nào! Lần trước chúng ta gặp nhau chắc phải ba năm trước rồi nhỉ? Ba năm trôi qua mà em vẫn xinh đẹp y như xưa, chẳng thay đổi tí nào! Nghe bảo dạo trước còn mới nhận được giải thưởng, chúc mừng nhé!”
“Dạ cám ơn chị. Em không thay đổi thật ạ? Chị thay đổi nhiều quá, vừa rồi em suýt không nhận ra luôn.”
“Hả?” Lục Dung Tuyết sững người, “Chị thay đổi chỗ nào?”
“Sao mà trông như trẻ hơn nhiều thế? Gần đây chị dùng mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?”
Lục Dung Tuyết hớn hở cười toe: “Ây dà, mỹ phẩm gì đâu, đương nhiên là tiêm da chứ gì! Có câu này của em, chị bỏ mấy chục ngàn đi tiêm cũng không uổng – Nào nào, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”
Tân Y Dật liền ngồi xuống theo.
Lục Dung Tuyết là một nhà sản xuất phim, ba năm trước từng hợp tác với Tân Y Dật trong một bộ phim tên “Tình cờ”. Do hiệu quả hợp tác lần ấy rất tốt nên lần này có dự án mới chị lại nghĩ tới Tân Y Dật. Quan hệ đôi bên tất nhiên không tệ, song dù vậy không hề thân mật như biểu hiện của họ.
— Quy củ bất thành văn trong giới này, người không quen thì gọi là thầy là cô, quen rồi thì chỉ gọi “cưng” “honey”. Gọi như vậy một là để có vẻ thân mật, hai thì là để tránh trường hợp quên tên đối phương dẫn tới lúng túng. Mới đầu Tân Y Dật còn chưa quen lắm, song dần dà da mặt dày lên thì cũng học được cách gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.
An vị rồi, Lục Dung Tuyết không vội vào chủ đề chính ngay mà hàn huyên với Tân Y Dật đôi câu trước, tiếp tục nối kết quan hệ của hai người.
“Cưng à, hình như gần đây em lại có một phim lớn chiếu trên Nho TV, tên là “Tàu bay” đúng không? Nghe bảo viết về tiếp viên hàng không? Hình như tỷ lệ rating còn không tệ? Dạo này chị bận quá, còn chưa kịp xem nữa, đợi tối nay về nhất định phải cày ngay!”
Da quanh mắt Tân Y Dật nhảy như có điện chích, đánh trống lảng: “Dạo này chị có xem phim Mỹ không? Em đang xem “Hai mỹ nữ”, hay lắm luôn đấy!”
“Hả?” Trông phản ứng này của cô, Lục Dung Tuyết đã đoán được đại khái, liền hợp thời chuyển chủ đề theo, “Chưa xem, kể về cái gì?”
“Kể chuyện một sát thủ và một tình báo yêu nhau giết nhau…”
“…”
Hai người tám chuyện một hồi, bầu không khí dần ấm lên, Lục Dung Tuyết liền chuyển chủ đề về dự án mới: “Cưng à, chị nói nghe nè, công ty bọn chị chuẩn bị làm dự án mới đấy.”
Tân Y Dật tức thì dựng thẳng sống lưng, vểnh tai ngay ngắn: “Dạ, chị nói đi.”
“Là thế này, để hưởng ứng lời kêu gọi vận động hướng lên năm nay, công ty bọn chị định làm một bộ phim về cải cách mở cửa bốn mươi năm(1). Không biết em có hứng thú với đề tài này không nhỉ? Nếu thấy hứng thú, vậy giá kịch bản ước chừng khoảng bao nhiêu?”
(1) Tháng 12 năm 1978, Trung Quốc bắt đầu cuộc cải cách mở cửa kinh tế khổng lồ, đến năm 2018 là kỉ niệm bốn mươi năm.
“Em khá hứng thú với đề tài này.” Tân Y Dật không trả lời ngay, “Nhuận bút thì tạm không gấp, chúng ta cứ bàn về dự án cụ thể đã. Quy mô phim này khoảng cỡ nào?”
Lục Dung Tuyết đủng đỉnh nhả lời: “Quy mô thì độ chừng bốn mươi tập, đến khi ấy công ty bên chị có thể lo liệu chiếu vào khung giờ vàng trên kênh Táo TV. Diễn viên chính thì bên chị tính tìm vài tiểu thịt tươi hoặc tiểu hoa đán đang nổi hiện tại…”
Không đợi Lục Dung Tuyết tràng giang đại hải tới ngút ngàn, Tân Y Dật quyết đoán cắt ngang, “Bốn mươi tập là bốn mươi tập thời lượng phim hay chỉ là bốn mươi tập kịch bản?”
“Đương nhiên là bốn mươi tập kịch bản.” Lục Dung Tuyết đá xéo ngay, “Cát xê diễn viên bây giờ cao cỡ nào chứ? Một ngày bọn chị quay hai tập, bỏ giá ngất ngưởng mời một đám người tới, chưa tới một tháng đã quay xong hết thì thiếu tính toán cỡ nào hả?”
“Hì hì, phải nhỉ.” Ngoài miệng Tân Y Dật hùa theo, dạ lại bảo càng ngày người ta càng đòi giá cao không phải vì các chị bóc lột ngày càng ác sao, trách ai đây hả?
Cô lại hỏi: “Vậy cụ thể là bao nhiêu tập?”
Lục Dung Tuyết cười cười, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy nên có bao nhiêu tập thì thích hợp?”
… Đùa à, để em nói thì đương nhiên là viết bao nhiêu quay bấy nhiêu.
Tân Y Dật cũng biết việc này là không thể, đành giả lả cười: “Độ sáu mươi là hợp rồi nhỉ. Nếu nhiều quá tình tiết sẽ dễ lỏng lẻo.”
Lục Dung Tuyết gục gặc đầu: “Chị cũng thấy tầm sáu bảy mươi tập là hợp.”
Tân Y Dật cười nụ: “Dạ dạ, vậy thì sáu bảy mươi tập nhé.” Bụng nghĩ: Đậu má, rõ ràng nói kịch bản bốn mươi tập mà phải viết cho thời lượng phim gấp đôi!
Lục Dung Tuyết lại nói: “Thế chị nói tiếp nhé… Phim này bên chị định mời Vương Đông làm đạo diễn, nam nữ chính thì chọn trong mấy người đang nổi. Nữ chính tạm thời chị nghĩ là Lưu Nhược Nghiên, Hi Hi hoặc Liễu Đào, nam chính thì mời Đường Cảnh Minh, em thấy sao? Nếu thuận lợi thì tranh thủ chiếu vào dịp Quốc khánh, chị không tin phim này không nổi!”
Tân Y Dật hớn hở: “Wow, vậy thì tuyệt quá!” Bụng lại câm nín: Chưa có cái quần gì đã bắt đầu nổ rồi?
“Em cũng biết công ty điện ảnh truyền hình Hoa Hạ bên chị là công ty lớn, có ai không muốn chen bể đầu để lên phim của bọn chị? Nếu em nhìn trúng ai thì cứ việc nói, chị sẽ nghĩ cách mời tới!”
“Hì hì, thế thì tốt quá!” Đỉnh thật, càng nổ càng không cần viết nháp.
Nghe Lục Dung Tuyết vẽ ra cái bánh vẽ cỡ đại không biên giới xong rồi, Tân Y Dật hỏi: “Chị Dung Tuyết, nghe bảo dự toán của dự án này rất cao?”
“Đương nhiên!” Lục Dung Tuyết kiêu hãnh hếch cằm, “Công ty bọn chị chỉ làm dự án lớn thôi đấy.”
“Em nghe mấy cái chị vừa nói, hình như không dưới hai trăm triệu?”
“Chính thế. Phim này ông chủ bọn chị xác định là phim hạng đầu. Cũng vì lần trước hợp tác với em rất vui nên chị mới hết lời đề cử em với ông chủ đấy.”
Nghe hết lời này, mắt Tân Y Dật sáng như đèn pha ô tô.
Phim hạng đầu! Mấy cái mời sao lớn mời bậc thầy ban nãy toàn là việc nghe cho vui, chỉ có câu này là thật!
Thường thì quy mô của phim phân thành phim hạng đầu, phim hạng lưng và phim hạng đuôi, phim hạng đầu là phim lớn dự toán mấy trăm triệu, phim hạng đuôi thường chỉ có kinh phí sản xuất tầm bảy tám triệu, phim hạng lưng thì là loại tầm trung không trên không dưới.
Là một biên kịch, tất nhiên phải mong được làm dự án hạng đầu. Tạm không bàn việc tham gia phim lớn có thể kiếm được khoản nhuận bút cao hơn mà đoàn phim cũng sẽ đáng tin hơn một khoảng tương đối. Tuy chưa chắc cứ kinh phí cao là sẽ cho ra tinh túy, song có ai cam lòng ném mấy trăm triệu xuống sông xuống biển cho vui?
Năm nay Tân Y Dật đã hai mươi chín tuổi, đã có một vài thành tích có thể đem ra khoe với người ta, tính ra cũng được coi là tuổi trẻ tài cao. Song nếu muốn leo lên đỉnh cao đích thực, cô vẫn cần một nấc thang cơ hội. Nếu thực sự hoàn thành được bộ phim kinh phí cao này, tạo được thành tích xuất sắc, với cô đây quả là cơ hội cực tốt!
“Thế nào,” Lục Dung Tuyết nói, “Về nội dung kịch bản, em đã có ý tưởng gì chưa?”
“Dạ, em cần hiểu rõ hơn tí nữa.” Tân Y Dật hỏi, “Bộ phim này tập trung vào nam chính hay nữ chính, hay là vào tập thể?”
“Em viết kịch bản tập trung nữ chính đều rất ổn, lần này bên chị cũng muốn khai thác sâu vào nữ chính hơn. Đương nhiên, dựa trên thị trường hiện tại, yếu tố tình cảm cũng rất quan trọng.”
“À dạ.” Tân Y Dật lại hỏi, “Vậy có tác phẩm kiểu mẫu không?”
Cái gọi là tác phẩm kiểu mẫu, ý chỉ tác phẩm tham khảo có phong cách tương tự.
Lục Dung Tuyết gật đầu: “Có chứ. Em xem “Đại giang đại hà”(1) chưa? Phong cách cũng gần như thế.”
(1) Phim sản xuất năm 2018, dựa trên tiểu thuyết “Sông lớn chảy về hướng Đông” kể về hành trình ba người đàn ông đấu tranh để đạt được ước mơ của mình vào năm 1978 ở Trung Quốc.
“Xem rồi ạ, thế em cũng hiểu sơ sơ được là phong cách gì rồi.”
Lục Dung Tuyết vẫn chưa nói hết, lại hào hứng tiếp tục: “Còn nữa, dạo trước có phim “Yêu tinh” của Hàn, em xem chưa? Nam chính là yêu tinh vô cùng lợi hại, nam phụ thì là sứ giả địa ngục. Ây dà, chị mê phim đó như điếu đổ, xem đi xem lại tận mấy lần đấy! Chị thích phim này của chúng ta cũng tạo được cảm giác như của “Yêu tinh” vậy, em thấy sao?”
“…”
Tân Y Dật kiên cường mỉm cười lắng nghe, trong bụng đã trào máu rủa xả.
Yêu tinh cái đầu chị, vận động hướng lên đã nói đâu? Cải cách mở cửa bốn mươi năm đã nói đâu? Cho chị chép lại giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội một trăm lần nhá!