Đừng Khóc! Hãy Để Anh Yêu Em

Chương 22: Nhà vệ sinh (1)




Tiêu Quân đề phòng, mà Cẩn Du cũng khoá mất cửa nhà vệ sinh, cậu có đề phòng cũng như không. Tiêu Quân đang đứng ngay thành bồn rửa tay, bị Cẩn Du chặn hết đường nên cũng không lùi đi đâu được, hai tay anh vịn lên thành bồn, chặn hai hướng, mặt đối mặt mỉm cười vui vẻ với Tiêu Quân. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm của Cẩn Du, cả cơ thể anh ép sát vào cậu áp bức, dù là mùa đông mà không khí vẫn nóng vô cùng
“Anh…anh định làm…cái gì?”
“Hửm? Em nói xem?”
Tiêu Quân đầy né tránh, ngại ngùng, quay mặt sang hướng khác, bao nhiêu sự ngại ngùng đều viết hết trên mặt
“Đã hứa…hôm nay không…táy máy…với tôi…-Ứ”
Cẩn Du đưa một tay thô bạo giữ chặt hai bên má Tiêu Quân quay về thẳng đối diện với gương mặt mình. Anh không cho cậu nhìn bất cứ cái gì khác ngoài anh, trong mắt Tiêu Quân chỉ có hình dáng của Cẩn Du
“Tôi chỉ hứa không làm vậy trước mặt hai đứa kia thôi. Bây giờ chỉ có em và tôi ở đây, em nói xem lời hứa có còn tác dụng không?”
“Anh!” Má nó cái tên lật lọng, cậu biết ngay là không nên tin miệng lưỡi trơn tru của tên này mà
Cẩn Du kề sát, nâng một gối chân giữa hai chân Tiêu Quân lên, cậu cứ như sắp ngồi lên đùi anh rồi. Trong mắt Tiêu Quân hoảng loạn vô cùng, không biết phải làm sao. Anh chính là thích vẻ bối rối này của cậu. Cẩn Du nhẹ nhàng hôn lên đôi môi run không biết nên làm gì kia
“Ưm”
Tiêu Quân chóng tay, căng thẳng đến mỏi nhừ, cũng không có tự chủ gì mà hai tay bấu chặt lấy áo của Cẩn Du khiến nó nhăn nhúm. Cẩn Du vẫn một tay chống thành, nhưng tay còn lại đã trườn xuống eo nhỏ của cậu, giữ chặt như giữ mồi ngon
Môi hôn ngọt ngào tan chảy, tiếng hôn vang lớn nhỏ trong phòng vệ sinh, lại nghe thêm vài tiếng rên ri trong họng Tiêu Quân, thập phần khiến người ta hưng phấn
Tiêu Quân bị hôn đến ngờ vực, hai mắt như phủ sương mù mờ đục. Đôi môi sưng tấy cũng miễn cưỡng được buông tha, cậu thở dốc thiếu dưỡng khí. Anh hôn quá giỏi, khiến chân Tiêu Quân mềm nhũn như cọng bún, cả người không có lực mà ngã vào lòng Cẩn Du, ngực phập phồng lấy hơi, nếu không phải chân của Cẩn Du đang đỡ hai chân của Tiêu Quân, sợ là cậu sẽ ngã khuỵ vì đứng không vững từ lâu
“Thật là! Mới hôn một chút mà em đã chịu không nổi rồi”
Anh than cái rắm! Đời này cậu còn chưa hẹn hò với ai, đừng nói là hôn, nắm tay cậu còn chẳng biết gì. Anh thì giỏi rồi, cái gì cũng biết, chỉ không biết điều với cậu thôi
Nhìn môi Tiêu Quân sưng đỏ, Cẩn Du lại sinh ra cảm giác thèm muốn, ôm lấy người còn đang thiếu oxi trong lòng hôn lấy hôn để. Tiêu Quân bị tập kích bất ngờ, cả người lại chẳng có lực nên phòng bị cũng mất luôn, trực tiếp bị người ta cắn nuốt ngon lành. Anh vừa hôn đến nghiện, vừa đưa tay nhấc bổng Tiêu Quân ngồi lên thành bồn rửa tay, càng hôn càng cuồng, thật khó lòng mà tách. Dư vị trên môi người thương quả đúng là mềm ngọt chết người, triền miên theo tiếng rên rỉ ái muội, đúng là không thể dứt ra
Lại luyến tiếc buông, anh nhìn cậu mà thần hồn điên đảo, Tiêu Quân thật tình hơi mệt thật, dựa lưng lên tường, tay chân mất sức dù chẳng làm gì, hơi thở dồn dập, mắt cũng vươn nước mắt. Cảnh đẹp ý xuân loạn tình, thật đẹp!
Hãy nhìn người trong lòng anh xem, đẹp biết bao, nếu mà cả hai không chỉ dừng ở mỗi hôn thì không biết còn đẹp tới nhường nào. Cẩn Du chính là muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó, nơi nào đó không an phận, cùng ý muốn của chủ nhân mà ngóc đầu dậy rồi. Cẩn Du hơi kiềm nén, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đờ đẫn của Tiêu Quân, đúng là vật nhỏ chết người mà
“Anh không làm tới cùng, nhưng cũng không có ý định dừng đâu. Đồng ý nhé cục cưng?”
Tiêu Quân chẳng biết có nghe lọt không, có hơi nghiêng đầu. Giọng nói Cẩn Du thì khàn đặc, lại nhìn cậu hơi nghiêng ngả mà không nói gì, thôi cứ xem như im lặng là đồng ý vậy. Cả người anh to lớn như che mất cơ thể nhỏ nhắn của Tiêu Quân, hôn trán, hôn mũi, hôn môi rồi lại hôn lên cổ cậu. Chiếc cổ trắng nõn mà anh thèm khát sáng giờ, phải nếm cho rõ vị mà nhớ mùi hương. Theo tiếng hôn phát ra, mỗi lần như vậy Tiêu Quân lại rên lên vài hồi, hai tay đã sớm choàng lên cổ của Cẩn Du lấy làm điểm tựa, mỗi lần Cẩn Du hôn một cái, cậu sẽ siết lấy áo anh một chút, áo nhăn đến khó nhìn rồi
Anh ngẩn đầu nhìn cậu, đúng là bé yêu của anh, thơm mềm gây nghiện. Lại nhìn những chi chít dấu hôn trên người cậu, anh vô cùng hài lòng. Hai tay Cẩn Du tất nhiên cũng chẳng rảnh rỗi, sớm chiều đã sờ soạng cơ thể trong áo, mơn trớn đủ đường khiến Tiêu Quân cứ giật nẩy cả người. Cẩn Du thành thục lột trần Tiêu Quân trước mắt, chỉ chừa mỗi cái quần nhỏ là phòng thân. Anh nhìn mà cũng không giấu nổi vẻ hưng phấn, muốn mạnh bạo với cậu
Điên mất! Bảo bối của anh quá mê người rồi!
Một tay chơi đùa nhủ hoa, một tay nâng đùi nhỏ lên vai, miệng cũng chẳng rảnh mà buông tha cho bên nhũ hoa cô đơn còn lại. Chơi đùa, khi cắn khi liếm khi thì hôn. Anh hôn đến đầy vết trên người Tiêu Quân, lại kề mặt với đùi cậu, ngang nhiên cắn miếng thật lớn cho đỡ thèm. Tiêu Quân bị chơi đùa, cơ thể phản ứng ngày một hứng, vật dưới thân cũng sớm ướt át, ngóc đầu xem xem là ai đã khiến nó thức dậy
Cẩn Du nhìn lại nhìn, quả nhiên càng làm càng hăng, anh đặt nửa mặt vào nơi vật nhỏ đang đứng của Tiêu Quân, hít đến thông cả mũi. Tiêu Quân như có hơi tỉnh táo, khẽ giọng rên
“Khoa-n…Ức…không phải…chỗ…đó…”
Anh như câm như điếc, Tiêu Quân đưa tay run rẩy nắm lấy tóc anh, muốn giật thật mạnh nhưng vô lực. Cẩn Du nắm lấy tay cậu, hít hà, hôn một cái, nhìn với ánh nhìn đê mê. Muốn anh buông tha? Đừng hòng!
Tay anh chạm vào ‘tiểu Tiêu Quân’, vuốt ve an ủi như bằng hữu lâu ngày mới gặp, nó sớm đã giật giật rỉ nước, nó tuy không to như của anh nhưng vẫn là kích thước thường thấy của đàn ông, ấy vậy mà vô tay anh thì như được anh ôm trọn, có chút nhỏ bé. Bị chạm đến nơi nhạy cảm, Tiêu Quân giật cả người, anh vậy mà thật sự chạm vào nó, lí trí của Tiêu Quân sắp không duy trì nổi nữa rồi
Vuốt xoa có vẻ không đủ, anh chẳng chê gì trực tiếp ngậm vào luôn. Tiêu Quân thất kinh, hai tay cố gắng nắm láy đầu anh, hơi giẫy
“Không…đừng…đừ-ng mà… A!”
Lưỡi anh như dụ hoặc, ngậm trong miệng ấm nóng ẩm ướt, anh dùng lưỡi mình trêu chọc nó, nó nương theo lưỡi anh mà nhảy múa khói chí, cứ co giật liên hồi
“Tôi…ư…tôi sắp…r-…”
Nói còn chưa hết câu, một dòng đục trắng đặc đã tuôn trong miệng Cẩn Du, hai mắt Tiêu Quân mở to vì khoái cảm, miệng cậu theo đó cũng rên rỉ đến đứt quãng. Cả người co giật rồi ỉu xìu hết sức, đến nói cũng mệt, cậu thở đến mệt người, mồ hôi theo không khí nóng mà nhễ nhại. Anh khoing nhả thứ vừa được ra từ cậu, nuốt cái ực ngon lành, anh sợ lãng phí sức lực của cậu lắm
Nhìn Tiêu Quân mệt đến nỗi chẳng còn nhúc nhích được, anh bế cậu vào bồn tắm, còn thân dưới đang hừng hực của mình đành để khi khác vậy, trông cậu mệt rồi, ưu tiên tắm cho bảo bối của mình trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.