Ở ngoại ô tỉnh S, có một trại an dưỡng tọa lạc tại chỗ ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển, ngày mùa thu sau giờ ngọ ánh nắng ấm áp, gió lạnh thoảng qua, ở dưới một tàng cây quế lớn nhất trong góc sân hẻo lánh có một nữ nhân đang ngồi, mấy bông hoa màu vàng rơi trên tóc, gió nhẹ thổi qua áo khoác màu trắng của nàng, mùi hương thoang thoảng.
Hộ lý tiểu Triệu xa xa kêu nàng: "1030, có người tìm!"
Nàng vẫn không nhúc nhích, giống như là không nghe thấy tiếp tục nhìn tấm ảnh trong tay.
Con mèo hoa trong đình viện vừa mới đi chơi trở về, giương mắt nhìn thấy nàng, liền meo meo hai tiếng, tư thái ưu nhã thong thả đi tới bên cạnh chiếc ghế màu vàng, cái đầu dựa vào ban chân nàng, cuộn tròn đứng dậy biếng nhác liếm lông.
"Tiểu Nhu." Nam nhân ôm chặt nàng từ phía sau, hô hấp lưu luyến trên người nàng, tiện đà nhẹ nhàng bao lấy ngón tay ấm áp của nàng: "Lại đang nhìn Diệp Chân sao?"
Nàng tránh tay hắn, phủi đi đóa hoa đang nằm trên tấm ảnh, lúc này mới mỉm cười: "Ừm."
Một lúc lâu sau, nam nhân mới thấp giọng nói: "Theo anh về nhà đi, bác sĩ nói em đã sớm không cần phải ở lại đây nữa."
"Chân Chân...Chân Chân..." Nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm tấm ảnh cười lên, trong chốc lát mới quay đầu lại chạm trán với Lục Nguyên Khắc, dịu dàng nhìn hắn, tự quyết định: "Em nhớ Chân Chân, anh nhớ bảo Đinh Đồng chụp nhiều ảnh cho em xem nhé."
Đôi mắt mèo hoa dần dần khép lại, ánh nắng chiếu xuống đám lông xỏa tung của nó, nằm bên cạnh nàng ngủ say sưa.
Lục Nguyên Khắc có chút mệt mỏi nhắm chặt mắt: "Anh biết, anh biết em nhớ nó..."
Hắn vuốt ve mái tóc của nàng, hôn lên mặt nàng: "Không cần nhìn nữa, nó sắp trở về rồi."
...
Cuối tuần thứ hai tháng chín, tới gần giữa trưa Hạ Kiêu mới tới được thành phố C, từ xa đã thấy được Chu Dực và Chu Bạt đang ngoắc ngoắc hắn, một cao gầy, một ục ịch, đứng chung một chỗ không khác gì nhiều so với lúc còn học trung học, nhà Chu Bạt mở nhà hàng, vừa vào cửa đã thấy được trang trí cổ kính, rừng trúc, núi giả, cây cầu bắc qua hồ nước, yên tĩnh lại mát mẻ, ở trong tủ kính toàn là bảo bối của ba cậu ta, lư hương, ấm Tử Sa, vài vật trang trí nhỏ làm bằng đồng, còn có vài bịch trà quý báu.
Hạ Kiêu cùng với bọn họ đi vào ghế lô ở lầu hai, ở trên này ngược lại là phong cách giản lược châu Âu, hắn hơi nhướng mày, Chu Bạt gãi gãi đầu, ba cậu ta chỉ cho cậu ta dùng phương thức người trẻ tuổi trong phòng đặc biệt này, Hạ Kiêu liền cười, vẫn là sợ ba như trước.
Chu Bạt tự mình xuống phòng bếp xem xét món ăn, Chu Dực liền nhàn nhạt nói rằng lão ba Chu Bạt năm đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Chu Bạt không thi được vào khoa chính quy, ông ấy liền tự mình dạy cậu ta nấu ăn, may mà Chu Bạt tuy học hành không được nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, rất có thiên ohus làm đầu bếp.
Nói đến đây, Chu Dực uống ngụm trà, nhịn không được cảm khái: "Hôm nay Chu Bát ca nói với tôi, năm đó trong lớp chúng ta không có ai học giỏi hơn cậu, cũng không có ai nhẫn tâm như cậu, học xong cấp ba nói đi là đi, nhiều năm như vậy cũng hiếm khi về lại thành phố C cùng tụ họp với bọn tôi, tôi liền trêu chọc cậu ta là không chép được bài tập của cậu nên nhớ mãi không quên."
Hạ Kiêu nghe y nói đùa, bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thực mấy năm nay vào mỗi dịp tết âm lịch hắn cũng sẽ về ở mấy ngày trong tiểu khu thời trung học, có khi lại ở nhà hắn, có lúc quá nhớ Diệp Chân, hắn cũng sẽ ở lại nhà Diệp Chân.
Ngoài lúc đó ra hắn cũng không bước vào tiểu khu nửa bước, đây là một bí mật, hắn giấu rất kĩ, ai cũng không biết.
Chu Bạt ở ngoài cửa nghe được lời Chu Dực nói liền tiến vào phòng phản bác: "Tôi đệch, cậu đừng bôi đen tôi, chẳng phải cậu cũng không ít lần chép bài của Hạ Kiêu sao, phải rồi, Kiêu ca, không phải là cậu nói lần này đã có tin tức của Diệp gì đó sao, lần này cậu ấy có trở về hay không?"
Chu Dực đá cậu ta một cái dưới gầm bàn: "Cái gì mà Diệp cái gì, người ta tên là Diệp Chân, mẹ gọi là Diệp Minh Nhu, cũng thật trùng hợp, cậu hai và mợ của tôi đầu năm nay quậy nháo muốn ly hôn, tâm trạng của mợ tôi tương đối yếu ớt, qua một thời gian chà đạp như vậy, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, cậu hai của tôi phát hiện nàng không thích hợp, mới bảo tôi tìm một bác sĩ tâm lý xem cho nàng, sổ khám bệnh của bác sĩ đó bị rơi lại ở nhà tôi."
Nói xong hắn lấy ra tấm ảnh đưa cho Hạ Kiêu xem: "Tại tôi cũng đang quá nhàm chán rảnh rỗi, trên ghi chú của bác sĩ này đều là những chứng bệnh điển hình, tôi xem một lát thì thấy được cái tên Diệp Minh Nhu."
Hạ Kiêu cầm di động của y, nhìn kỹ, phía trên viết là chứng bệnh hậm hực, đại khái là phân tích nguyên nhân nàng mắc bệnh, ghi lại rằng nàng tâm tình suy sụp, có một đoạn thời gian có khuynh hướng tự sát."
Hắn bỗng nhiên nhớ lại trước kia Diệp Chân thường xuyên nói mẹ cậu không vui phải uống thuốc, có lần hắn qua nhà Diệp Chân, trên tủ đầu giường có đặt mấy lọ thuốc không biết tên, lúc đó hắn cũng không để ý... có lẽ, bệnh nhân tên Diệp Minh Nhu này là dì Diệp.
Chu Dực vốn cho rằng hắn có lẽ sẽ vui vẻ một chút, chung quy người muốn tìm trong nhiều năm như vậy bỗng nhiên có manh mối, nhưng Hạ Kiêu ngược lại càng thêm im lặng, sau khi ăn cơm xong Chu Bạt đề nghị muốn tìm người giúp Hạ Kiêu, lại bị Hạ Kiêu từ chối, tựa hồ hắn cũng không vội vàng muốn tìm bác sĩ tâm lý này.
Sau bữa cơm, hai người đứng nhìn theo xe Hạ Kiêu đã chạy xa, Chu Bạt hỏi Chu Dực: "Cậu nói xem chúng ta nói tin tức này cho cậu ấy là việc đúng đắn hay không? Tôi thấy có lẽ cậu ấy cũng sắp quên đi rồi, tốt nhất là đừng nên bị cái tin tức này làm nổi lên ý định gì..."
Chu Dực thở dài: "Người đã mất tích nhiều năm như vậy, còn có thể có ý định gì chứ, cảnh sát cũng đã nói là có khả năng đắc tội người ta, bị người ta diệt khẩu, không tra ra được cái gì cả, trong lòng cậu ấy có lẽ là cảm thấy áy náy, bởi là do cậu ấy dẫn đứa nhỏ đó ra ngoài, huống hồ cậu ấy lại đối với đứa nhỏ đó..."
"Cái gì? Cậu nói tiếp đi chứ."
Chu Dực lắc đầu, không nói nữa, nếu như suy đoán của hắn là đúng, mất đi Diệp Chân thật sự là một chuyện vô cùng tàn nhẫn đối với Hạ Kiêu.