Đừng Khóc

Chương 100: Vô tội




Nữ nhân nói nói năng có khí phách. Đại sảnh an tĩnh vài giây, các khách nhân một mảnh ồ lên.
"Cô ta, cô ta chẳng lẽ là Đường Thế Ngữ?"
"Đường Thế Ngữ? A, chính là con gái Đường gia gả đi xuất ngoại mười mấy năm không trở về không lộ mặt kia sao?"
"Mấy người nghe thấy không, cô ta vừa mới nói Đường Nhiễm là con gái cô ta."
"Sao có thể? Đường Nhiễm không phải con riêng của Đường Thế Tân sao?"
"Từ từ. Dựa theo tuổi của Đường Nhiễm còn có thời gian xuất ngoại của Đường Thế Ngữ, hình như thật sự có khả năng!"
"Cho nên Đường Nhiễm không phải con gái riêng, mà là con gái mà Đường Thế Ngữ sinh trước khi xuất ngoại sao? Trời ạ......"
Tiếng nghị luận sôi nổi, Hàng lão thái thái sắc mặt xanh mét.
Dẫm lên những lời nói cùng tầm mắt kia, Đường Thế Ngữ một thân đỏ tươi mắt nhìn thẳng đi đến trước mặt bọn họ, sau đó dừng lại.
"Gần hai mươi năm không gặp, mẹ." Đường Thế Ngữ lộ ra nụ cười sắc bén, "Ở phương diện đe dọa tiểu bối, khí thế của bà thật đúng là không giảm so với năm đó."
Hàng Vi sắc mặt biến đổi, cuối cùng trở lại phức tạp như cũ: "Cho nên mày hôm nay trở về, chính là đặc biệt tới tìm tao rửa hận?"
"Ha ha, sao vậy được? Tôi nếu thật sự muốn lãng phí loại thời gian này, vậy sẽ không nhiều năm như vậy không về nước nhìn bà một cái."
"Vậy mày nhất định phải chọn hiện tại trường hợp này——"
"Tôi từ nhỏ đã không biết lễ nghĩa chẳng phân biệt trường hợp, bà nên biết." Đường Thế Ngữ nhàn nhạt đánh gãy, "Huống chi, bà vì lợi ích của gia tộc không chỗ nào cố kỵ không từ thủ đoạn, không ngần ngại tráo đổi một đứa con đã chết cho tôi, gạt tôi nản lòng thoái chí ra nước ngoài, hiện tại lại yêu cầu tôi cần đúng mực đúng trường hợp —— bà không cảm thấy mình có chút vô sỉ sao?"
"Đường Thế Ngữ," Hàng lão thái thái thanh âm trầm xuống, "Chú ý thái độ của mày, mày còn nhớ rõ tao là mẹ mày không hả!"
"Mẹ? Ha ha ha......" Đường Thế Ngữ cười rộ lên, "Đây chính là chuyện cười hay nhất mà tôi nghe qua trong năm nay."
"Mày làm càn!"
Hàng Vi gõ mạnh quải trượng trong tay.
Đại sảnh bỗng dưng an tĩnh.
Đường Thế Ngữ thu liễm ý cười. Cô nhàn nhạt rũ mắt, nhìn lão thái thái trước mặt đã già nua không còn như năm đó. Nhìn chằm chằm hồi lâu, cô rũ mắt, cười nhạt.
"Vừa nãy tiến vào gọi như vậy, là sợ tôi lâu rồi không ở đây, sợ bọn họ quên tôi là người như thế nào. Nhưng trên thực tế, tình cảm mẹ con chúng ta —— nếu từng có —— vậy cũng sớm đã chặt đứt từ mười mấy năm trước rồi."
"......"
Hàng lão thái thái thân hình cứng đờ, tay nắm quải trượng dùng sức đến hơi hơi phát run.
Nói xong câu kia, Đường Thế Ngữ tựa hồ đã không hứng thú nói chuyện tiếp. Cô thong thả ung dung mà nghiêng đầu, liếc hướng Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm bên cạnh bị đội bảo vệ của Đường gia vây quanh.
Ngừng hai giây, Đường Thế Ngữ xua xua tay: "Cảm phiền nhường đường một chút, thả con gái cùng con rể của tôi ra."
Đội bảo vệ khó xử nhìn về phía Hàng Vi đang đờ người.
Đường Thế Ngữ cười: "Nhìn bà ta cũng vô dụng, các người vây quanh chính là con gái của tôi —— nếu không thả người, tôi sẽ báo cảnh sát. Tốc độ của cảnh sát nhân dân cũng không phải đùa giỡn đâu."
Đội bảo vệ bị ánh mắt tiếu lí tàng đao* làm cho chấn động, chần chờ mà nhường ra một đường.
*Tiếu lí tàng đao: Một trong 36 kế: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết.
Lạc Trạm trong vòng vây lúc này mới hoàn hồn, anh không nhiều lời, trước tiên che chở Đường Nhiễm nhanh chóng hướng ngoài cửa đi.
Đường Nhiễm ngốc lăng nhìn người phụ nữ trông giống mình, khí tràng cường đại kia, muốn dừng lại nói gì đó.
Lạc Trạm phát hiện, do dự rồi vẫn là vừa đi vừa xoa xoa tóc cô, sau đó anh cúi đầu tới gần bên tai cô: "Nơi này không thích hợp, hẵn ra ngoài rồi nói, được không?"
"...... Ừm." Đường Nhiễm hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Thấy Đường Nhiễm cùng Lạc Trạm bước nhanh đi qua, Hàng Vi lấy lại tinh thần, bà nắm chặt quải trượng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Đường Thế Ngữ, mày như bây giờ mang nó đi, Đường gia sẽ phải trả giá một cái giá đáng sợ, mày đã từng suy xét chưa?"
Đường Thế Ngữ cười, khẽ hỏi: "Vì sao tôi phải suy xét loại chuyện này?"
Hàng Vi cứng đờ.
Đường Thế Ngữ lười biếng đảo qua bữa tiệc lớn cùng những khách nhân biểu tình phức tạp kia: "Tôi đương nhiên biết, không bao lâu nữa, những chuyện liên quan đến Đường gia đều sẽ truyền ra, gây ra sóng to gió lớn. Lạc gia thoái vốn, thế lực dựa vào bọn họ sẽ không lưu lại; thuyền sắp chìm, người trung lập cũng sẽ rời theo; địch nhân ngầm thèm muốn miếng bánh mà Đường gia chiếm này càng không ít......"
"Mày biết rõ hết thảy, vậy còn muốn làm như vậy!" Hàng Vi nghiến răng nghiến lợi hỏi. "Đường gia chính là nơi sinh nơi dưỡng của mày, mày liền không có nửa điểm lòng trắc ẩn?!"
"......"
Trên mặt Đường Thế Ngữ, cuối cùng chút ý cười sau câu nói này đã hoàn toàn đóng băng.
Cô lạnh lùng nhìn Hàng Vi: "Năm đó khi ép Lam Cảnh Khiêm đi, lấy đứa bé đã chết để gạt tôi, bà phàm là có nửa điểm lòng trắc ẩn, cũng sẽ không rơi xuống vực như hôm nay."
"Mày rốt cuộc vẫn là ghi hận chuyện kia."
"Tôi không nên ghi hận? Hay là nói bà Hàng đây muốn những người chịu thương tổn bởi bà đều có thể trở thành thánh mẫu?"
"Cho dù mày hận tao, mày thật sự muốn làm những chuyện tuyệt tình như vậy, đem Đường gia bức đến con đường cùng?
Đường Thế Ngữ bỗng nhiên cười khẽ: "Mới như này đã tuyệt tình? Nhưng tôi còn chưa làm được cái tuyệt tình nhất đâu."
Hàng Vi nhíu mày: "Có ý gì?"
"......"
Đường Thế Ngữ cầm kính râm, lười biếng cúi người về phía trước.
Khi gần chạm đến mái tóc hoa râm của Hàng Vi, Đường Thế Ngữ dừng lại, môi đỏ hé mở, không nhanh không chậm mà nói một câu.
"!"
Thân ảnh Hàng Vi run rẩy.
Giây tiếp theo, lão thái thái hoảng sợ giương mắt, không thể tin nhìn về phía Đường Thế Ngữ, môi kìm nén không được run run lên: "Mày, mày biết từ lúc nào?"
"Đã lâu lắm rồi," Đường Thế Ngữ thong thả ung dung đeo kính râm lên, thanh âm lạnh tanh, "Mẹ ạ."
Đường Thế Ngữ xoay người, giơ cánh tay đã tháo bao tay da lên: "Không cần đưa, cũng không cần quấy rầy con gái tôi. Bằng không...... Bí mật này tôi chưa chắc còn có thể giữ tiếp nhiều năm như vậy nha."
Nhìn bóng dáng cao gầy sắc bén đỏ tươi kia, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Hàng Vi cũng rút đi.
Dưới sự trợ giúp của "người có tâm", Lạc, Đường hai nhà nhiều năm gút mắt cùng tin đồn về chân tướng năm đó nhanh chóng lan truyền.
Bê bối của Đường gia, Lạc gia cùng các thế lực liên đới rút khỏi các doanh nghiệp của Đường gia, bán tháo cổ phần.
Chỉ trong một đêm, cổ phiếu tập đoàn Đường gia giảm mạnh.
Lam Cảnh Khiêm ở nước ngoài mặc dù thấy tin tức biến động trong nước đã vội vã trở về ngay trong đêm, nhưng đường dài, chờ khi về nước, cơn sóng dữ kia nghiễm nhiên đã qua đi.
Lam Cảnh Khiêm thấy viện điều dưỡng Đường Nhiễm trống không, chỉ đành lên xe của Lạc gia ở thành phố K.
Trợ lí sinh hoạt trong nước của hắn lần đầu tiên thấy Lam tổng tính tình thanh lãnh ôn nhuận lại một bộ mặt lạnh như bị chạm vảy ngược như vậy, nơm nớp lo sợ mà báo cáo lại biến hóa long trời lở đất hai ngày này.
Lam Cảnh Khiêm không kiên nhẫn nghe xong, cau mày đánh gãy: "Ngọn nguồn về sau lại nói, cô hẵn nói cho tôi, Tiểu Nhiễm hiện tại xác thật đã ở Lạc gia phải không?"
"Đúng vậy, Lam tổng."
"Con bé rời khỏi Đường gia như thế nào?"
"Lạc tiểu thiếu gia tới Đường gia tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm náo loạn một hồi......"
"Với tính cách của Hàng Vi, chịu dễ dàng thả người như vậy?"
"Đường gia không thả," Trợ lý do dự, thật cẩn thận mà giương mắt nhìn Lam Cảnh Khiêm, "Nhưng mà, Đường gia Đường Thế Ngữ đột nhiên lộ diện, tự xưng, tự xưng là mẹ của Tiểu Nhiễm, đem người đón đi rồi."
Lam Cảnh Khiêm đột nhiên cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, nam nhân mới khiếp sợ phức tạp quay đầu lại: "Cô nói, ai?"
"Đường Thế Ngữ." Trợ lý thanh âm càng nhẹ.
"......" Ngón tay Lam Cảnh Khiêm đặt ở trên đầu gối quần tây chậm rãi siết chặt, "Vậy cô ấy đâu."
"Ai?"
"Cô ấy hiện tại ở nơi nào."
Tiểu trợ lý do dự, cào cào cổ: "Cũng ở Lạc gia."
Lam Cảnh Khiêm cứng người vài giây, trong ánh mắt lộ ra suy sụp chưa bao giờ có, hắn dựa ra sau, rũ mắt, không nói nữa.
Bốn tiếng sau. Lạc gia.
Trong nhà ăn lầu chính không khí phi thường quỷ dị.
Chủ vị của bàn ăn trống không —— Lạc Kính Viễn nói là muốn bức đứa con trai bất hiếu thật vất vả mới về nước một chuyến đi tẫn hiếu, không màng đến khát vọng mãnh liệt của con dâu muốn gặp mặt thông gia, lôi kéo Lạc Thanh Đường cùng Tất Tình Nhan tới khu nghỉ mát của Lạc gia ở tỉnh lân cận.
Lạc tiểu thiếu gia là đầu sỏ ra "phiền toái", đương nhiên là lẻ loi một mình bị ném ở Lạc gia.
Nhưng Lạc Trạm hiển nhiên cảm thấy vui mừng với kết quả này.
Bên bàn ăn, Lam Cảnh Khiêm cùng Đường Thế Ngữ cách không khí nhìn nhau. Đã cùng mẹ làm thân cả ngày, Đường Nhiễm liền ngồi ở trong tầm tay Đường Thế Ngữ, cô đầu một hồi cùng cha mẹ hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, vẫn là có chút câu nệ bất an, động tác cắt bò bít tết đều phá lệ cẩn thận.
Cạnh cô, Lạc Trạm không chút nào là chịu ảnh hưởng của hai ánh mắt đang giao chiến bên kia.
Anh lưu loát đem bò bít tết của mình cắt thành từng miếng, sau đó bưng lên đổi với phần của Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm vốn đang dựng tai nghe động tĩnh bên cạnh, thuận tiện hồn du thiên ngoại, lúc này thấy cái đĩa trước mặt bị đổi, cô theo bản năng mờ mịt giương mắt.
"Em còn thất thần như vậy mà cắt, sắp cắt thành tương thịt bò rồi kìa." Lạc Trạm lười biếng mà đem đĩa của Đường Nhiễm đặt trước mặt mình, sau đó mới giương mắt, cười như không cười, "Trước hẵn ăn cơm đã, đừng thất thần, cẩn thận lại nghẹn."
Đường Nhiễm bị Lạc Trạm chọc đến đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Bị tiếng nói kéo qua lực chú ý, Đường Thế Ngữ nghiêng mặt xem một màn này.
Nhìn chằm chằm hai giây, cô chống cằm, ánh mắt lười biếng rơi xuống trên người Lam Cảnh Khiêm đối diện: "Này."
Lam Cảnh Khiêm trong tay dao nĩa dừng lại.
Một hai giây sau, hắn không tiếng động giương mắt: "?"
Đường Thế Ngữ nghiêng nghiêng đầu về phía người bên cạnh: "Tính cách Tiểu Nhiễm một chút cũng không giống tôi, an tĩnh nghe lời như vậy còn dễ đỏ mặt —— chẳng lẽ là giống anh sao?"
Lam Cảnh Khiêm: "."
Đường Thế Ngữ tiếc nuối mà nhìn Đường Nhiễm: "Giống một cái hũ nút như này có cái gì tốt, con đừng giống như hắn. Về sau mẹ ở cùng với con."
Đường Nhiễm ngẩng đầu, ngượng ngùng mà liếc nhìn Lam Cảnh Khiêm một cái, vẫn là nhẹ giọng đáp ứng: "Vâng."
Đường Thế Ngữ ánh mắt sáng lên, nhịn không được duỗi tay muốn nhéo gương mặt của cô: "Tiểu Nhiễm của chúng ta thật đáng yêu."
Đáng tiếc còn chưa thực hiện được, chiếc ghế của Đường Nhiễm lại đột nhiên dịch ra xa 5 cm.
Đường Thế Ngữ: "......"
Đường Thế Ngữ khó chịu ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt cũng khó ở phía sau.
Đối diện một hai giây sau, Đường Thế Ngữ mở miệng: "Đừng tưởng rằng tôi khi đó thừa nhận cậu là con rể của tôi, cậu liền thật sự cho là như vậy."
Lạc Trạm rũ mắt, đem đĩa đồ ăn một lần nữa dịch đến trước mặt Đường Nhiễm, dao nĩa thả lại trong tay cô: "Tôi không cần dì hoặc là chú ta thừa nhận."
Đường Thế Ngữ híp mắt.
"Còn có," Lạc Trạm lười biếng mà nhấc lên mí mắt, "Các người muốn đánh một trận cũng không hề gì, nhưng đừng chậm trễ em ấy ăn bữa tối."
"......"
Đường Thế Ngữ trầm mặc vài giây, cười gằn.
Cô quay mặt lại, nhìn về phía Lam Cảnh Khiêm: "Trên máy bay về nước tôi nghe Lạc gia Lâm quản gia nói không ít chuyện ——tiểu thiếu gia này hình như còn là bạn của anh?"
Lam Cảnh Khiêm trầm mặc.
Đường Thế Ngữ: "Vậy hai người hiện tại rốt cuộc là cái quan hệ gì?"
Lam Cảnh Khiêm tiếp tục trầm mặc.
Đường Thế Ngữ đợi một lát liền nhăn mặt, không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Mười câu đợi không được một lời của anh, quả nhiên vẫn là cái tính hũ nút."
Đường Thế Ngữ nói cho hết lời, di động đặt trên giá đựng đồ gần đó vang lên. Đường Thế Ngữ liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại hai giây, cô liền trực tiếp giơ tay tắt.
Đường Thế Ngữ quay người lại. An tĩnh vài giây, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Đường Nhiễm hỏi: "Tiểu Nhiễm, không bằng mẹ mang con đi du lịch thế giới đi, mỗi nước ở một hai năm, ngắm phong cảnh với làm quen những người khác —— thế nào?"
"Không thể."
"Không được."
Hai cái giọng nam đồng thời mở miệng, một cái thanh lãnh một cái lười nhác.
Đường Thế Ngữ khó chịu liếc hai cái cẩu nam nhân: "Vì sao không được?"
Lam Cảnh Khiêm nói xong liền trầm mặc.
Lạc Trạm không quan tâm lắm, đưa cho Đường Nhiễm cốc nước: "Nhiễm Nhiễm phải học đại học, không có thời gian."
Đường Nhiễm cũng gật gật đầu.
Đường Thế Ngữ bất ngờ hỏi: "Con sang năm chuẩn bị thi đại học? Mẹ nghe nói thi đại học trong nước rất khó, con không thành vấn đề chứ?"
Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "Lúc còn mù con cũng mỗi ngày đều học chữ nổi, những kiến thức chưa biết, Lạc Lạc sẽ giúp con học bổ túc."
Đường Thế Ngữ không tín nhiệm mà nhìn về phía Lạc Trạm: "Nó? Nó giúp con bổ túc có ổn không?"
Đường Nhiễm vội vàng mở miệng: "Lạc Lạc rất lợi hại, 14 tuổi liền vào ban năm đại học K. Cửa hàng trưởng bọn họ đều nói anh ấy là thiên tài, đặc biệt đặc biệt thông minh!"
Đường Thế Ngữ sửng sốt.
Đường Nhiễm cho rằng mẹ không tin: "Con nói chính là thật!"
"...... Đã biết," Đường Thế Ngữ lấy lại tinh thần, nhoẻn miệng cười, "Con như thế nào bảo vệ nó như vậy? Con gái phải hơi rụt rè mới được."
Lời này vừa ra, Lạc Trạm hồ nghi ngước mắt.
Bàn đối diện Lam Cảnh Khiêm càng như là bị nghẹn, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Thế Ngữ.
Đường Thế Ngữ bị hai cái cẩu nam nhân nhìn chằm chằm đến chột dạ, giơ tay cọ cọ chóp mũi: "Không rụt rè cũng được."
Đường Nhiễm nhịn không được cong mắt.
Mắt thấy không khí hài hòa, di động Đường Thế Ngữ đột nhiên lại vang lên.
Đường Thế Ngữ liếc qua.
Trầm mặc hai giây, ý cười trên mặt nhạt đi.
Không khí lại lần nữa lâm vào quỷ dị an tĩnh.
Bàn dài đối diện, Lam Cảnh Khiêm cầm lấy khăn ăn xoa xoa khóe miệng, tựa hồ vô tình hỏi: "Thúc giục gấp như vậy, điện thoại chồng em?"
Đường Thế Ngữ khóe miệng khẽ giật, sau đó cười nhạt: "Chị đây độc thân."
"——" Ngón tay Lam Cảnh Khiêm đáp ở trên khăn trải bàn bỗng dưng giật giật. Mặt nạ bình tĩnh trên mặt vỡ vụn, hắn ngạc nhiên giương mắt.
Đường Thế Ngữ lại không nhìn.
Cô duỗi tay, tiếp điện thoại, vốn định đưa lên tai, chỉ là do dự một lúc, vẫn là ấn loa.
Di động rất nhanh vang lên một giọng nam mà ba người không còn xa lạ: "Tiểu Ngữ."
"Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi," Đường Thế Ngữ lười nhác đánh gãy, "Không hy vọng bất luận kẻ nào ở Đường gia liên lạc với tôi."
"......"
Trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, Đường Thế Tân khẽ thở dài: "Anh biết, em vẫn là trách anh."
"Đừng chụp mũ loạn, anh trai." Đường Thế Ngữ cười lạnh, "Tôi chưa nói qua muốn trách anh."
"Vậy sao em ngay cả anh cũng không chịu gặp mặt?"
"Không trách anh với đồng ý gặp anh, có liên quan sao? Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta không có lý do gì để gặp thôi. Dù sao mười mấy năm không gặp, anh cùng tôi vẫn sống tốt đấy thôi?"
Đường Thế Tân lại lần nữa trầm mặc.
Lúc này đây, Đường Thế Ngữ không kiên nhẫn để chờ: "Nếu không có chuyện khác, tôi cúp máy đây."
"Từ từ." Đường Thế Tân gọi lại, "Mẹ bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng...... Chuyện này em biết không?"
Đường Thế Ngữ ánh mắt giật giật.
Giây lát sau, cô cười khẽ: "Hiện tại đã biết, thì sao?"
"Em, không chuẩn bị trở về gặp mẹ sao?"
"Vì sao tôi phải gặp bà ta?"
"Mặc kệ mẹ đã làm cái gì, bà ấy dù sao cũng nuôi dưỡng chúng ta hơn hai mươi năm, cũng chiếu cố cái nhà này nhiều năm như vậy."
Đường Thế Ngữ trầm mặc hai giây, bỗng dưng cười nhạt: "Hóa ra anh đã sớm biết. Đã sớm biết, anh còn có thể coi bà ta như mẹ ruột hả...... Anh thật đúng là đứa con có hiếu."
"——!"
Lời này vừa ra, ba người khác trong phòng ăn đều ngừng lại, biểu tình sửng sốt cùng ngoài ý muốn.
Đường Thế Ngữ lại giống như không chút nào để bụng mình vừa mới dội một quả bom, bà dựa ra sau ghế: "Tình cảm của tôi cùng Đường gia đã đứt, mười mấy năm trước tôi đã nói qua lời này. Chuyện tới bây giờ các người cũng không cần tìm tôi."
Đường Thế Tân thở dài: "Bà ấy lần này lửa giận công tâm, bác sĩ nói chưa chắc đã qua khỏi, như vậy em cũng không chịu gặp lại bà ấy một lần?"
"Gặp lại làm cái gì? Để bà ấy lửa giận công tâm càng nhanh hơn sao?"
Sự trào phúng này làm Đường Thế Tân hơi trầm giọng xuống: "Tiểu Ngữ."
"Anh không cần tiếp tục khuyên tôi." Đường Thế Ngữ cũng hạ ngữ khí, "Tôi không phải thánh nhân, con gái tôi bị bệnh mười mấy năm tôi cũng chưa thể nhìn thấy, tất cả đều là bà ta ban tặng. Tôi không bỏ đá xuống giếng đã là tận nhân tận nghĩa lắm rồi."
"......"
"Còn có, nếu mục đích anh gọi điện thoại cho tôi là muốn theo tôi cùng Tiểu Nhiễm hướng Lam Cảnh Khiêm hoặc là Lạc Trạm xin giúp đỡ, vậy cũng không cần —— Đường gia đã là cây mục, sớm nên đổ. Tôi nghĩ không ai muốn thấy một màn như vậy hơn so với bọn hắn."
"......"
Trầm mặc thật lâu, Đường Thế Tân lại lần nữa than: "Anh đã biết."
"Ờ, vậy cúp máy đi."
"Tối đó anh trùng hợp rời đi, không thể nhìn thấy em, thật đáng tiếc, Tiểu Ngữ. Em là em gái duy nhất của anh, Đường Nhiễm là cháu gái duy nhất của anh, mấy năm nay tuy rằng bị áp bách với cường quyền của mẹ, nhưng anh chưa từng đối nghịch với bà ấy —— cho nên mang nó cùng tới gặp anh một lần, được không?"
"......"
Đường Thế Ngữ lần đầu tiên lộ ra chần chờ.
Cô cùng Đường Thế Tân anh em thân thiết, từng có tình cảm sâu nặng không ai có thể hiểu. Nghe thấy Đường Thế Tân ăn nói khép nép với mình như vậy, cô rất khó phản bác hoặc là châm chọc mỉa mai.
Nhưng cô lại biết, nếu đáp ứng vậy đối Đường Nhiễm quá không công bằng.
Ngay lúc Đường Thế Ngữ còn đang do dự, một tiếng bước chân vang lên trong nhà ăn an tĩnh ——
Lạc Trạm chăm Đường Nhiễm an an tĩnh tĩnh mà ăn xong bữa tối, lúc này đứng dậy, không nhanh không chậm vòng qua bàn, dừng cạnh Đường Thế Ngữ.
Anh khoanh tay, ngón tay thon dài cầm lấy di động của Đường Thế Ngữ.
Ước chừng là nghe thấy được động tĩnh, Đường Thế Tân nghi hoặc nói: "Tiểu Ngữ, em hiện tại là ở Lạc gia hả, mở loa sao? Thanh âm có to không."
"Chú Đường thật giỏi tính kế." Lạc Trạm lãnh đạm mở miệng.
Đối diện sửng sốt: "Lạc Trạm?"
Lạc Trạm cười nhạt: "Ờm."
"Cháu như thế nào......"
"Ông là biết Nhiễm Nhiễm rất mềm lòng đi, biết em ấy sẽ thông cảm mẹ bị kẹp ở bên trong khó xử. Chỉ cần phá được em ấy, tôi cùng Lạc gia sau lưng chỉ nghe lời em ấy —— cho nên ông mới cố ý đưa ra yêu cầu như vậy."
Đường Thế Ngữ bỗng dưng hoàn hồn, biểu tình căng thẳng.
Di động trầm mặc sau đó có chút tức giận: "Cháu sao có thể ngờ vực chú như vậy, Lạc Trạm, ngần ấy năm chú đối Đường Nhiễm ——"
"Ông xác thật không có chủ động tổn thương đến Nhiễm Nhiễm, này tôi biết."
Lạc Trạm lười biếng mà đánh gãy.
"Ông chỉ là bàng quan mà thôi, đúng không?"
Đường Thế Tân biện giải: "Chú ở Đường gia không có quyền lực lớn như vậy để chất vấn mẹ chú, có một số việc chú cũng muốn giúp, nhưng chú lực bất tòng tâm."
Lạc Trạm cười rộ lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Đúng không. Nhưng tôi nghe, như thế nào dối trá như vậy."
"......"
"Nếu lúc trước lực bất tòng tâm, vậy hiện tại cũng không cần nỗ lực đâu, chú Đường."
"Lạc Trạm ——"
"Thấy ông không thương tổn Nhiễm Nhiễm quá nhiều, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy. Về sau có bất luận chuyện gì, không cần tìm Đường Thế......" Lạc Trạm ngập ngừng, do dự mà nhìn Đường Nhiễm, sửa miệng, "Không cần tìm dì Đường, càng đừng quấy rầy Nhiễm Nhiễm."
Lạc Trạm nói xong, giơ tay xoa xoa vai cổ.
Thuận thế cúi đầu, đáy mắt anh ẩn chứa một chút lạnh băng đến cực điểm: "Lạc gia hiện tại chỉ là rút khỏi mà thôi —— đừng bức chúng tôi đối đầu với các người."
Đường Thế Tân cứng đờ, sau một lúc lâu mới không cam lòng hỏi: "Tình cảm hai nhà gần hai mươi năm, các người thật sự không quan tâm?"
"Từ ban đầu đã không phải tình cảm, là nợ." Lạc Trạm rũ mắt trầm giọng, "Đường gia các người, lúc này mới vừa bắt đầu trả cho em ấy mà thôi."
"......"
Lạc Trạm không còn hứng thú, gác xuống di động, cụp mắt xoay người, chuẩn bị trở lại bên Đường Nhiễm.
Chỉ là đi được một hai bước, anh lại dừng lại, quay người trở về. Một tay chống ở mép bàn, Lạc Trạm nhìn màn hình di động, cúi người.
"Thiếu chút nữa đã quên nói. Mấy năm nay Nhiễm Nhiễm trải qua hết thảy, Hàng Vi tội không thể thứ, cho nên bà ta không xứng được tha thứ hoặc là được đồng tình. Đến nỗi hai người."
Người thanh niên mặt nghiêng sắc bén, ánh mắt lạnh lùng ——
"Người đứng xem có lẽ không có tội, nhưng tuyệt không vô tội."
Tác giả có lời muốn nói: Cục diện rối rắm của Đường gia cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.