Đừng Khóc

Chương 101: Kết thúc (Thượng)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng 9, oi bức nắng gắt như lửa hè, đại học K khai giảng.
Nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật không có kỳ nghỉ, mỗi năm nghỉ hè có thể có một hai tuần về nhà đã là thầy cô đại nhân đại nghĩa. Mà phòng thí nghiệm INT tuy rằng hơn phân nửa đều được tuyển từ lớp dưới vào, nhưng bọn họ đều vâng chịu tinh thần nghiên cứu của các đàn anh đàn chị —— chuẩn xác mà nói là bị đề bài vô lương tâm của các tiền bối "áp bách", một cái nghỉ hè cũng đều ngồi xổm ở phòng thí nghiệm không nhúc nhích.
Chờ từng người hoàn thành tiến độ hạng mục, vừa nhấc đầu nhìn lịch, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện học kỳ mới đã bắt đầu.
"Này không công bằng! Vì cái gì chúng ta thì rung rúc ở phòng thí nghiệm, đội trưởng lại thường xuyên biến mất hút vậy hả? Chế độ chấm công của phòng thí nghiệm ai định thế!"
Sáng sớm, phòng thí nghiệm liền có người kêu gào.
Đàm Vân Sưởng bị đánh thức, ngáp dài, tóc như tổ quạ bò từ phòng phòng ra.
Hắn năm trước đã thăng tiến làm tiến sĩ khoa tự động hoá, bắt đầu đi làm hạng mục, gần đây cái hạng mục kia rốt cuộc cũng kết thúc, hắn ngày hôm qua nửa đêm mới trở lại thành phố K.
Lúc này vành mắt thâm đen, Đàm Vân Sưởng mặt vô cảm kéo lại học đệ phòng thí nghiệm đi ngang qua múc nước: "Cậu từ từ."
Học đệ quay đầu lại, bị hoảng sợ: "Đàm học trưởng, quầng thâm mắt này là sao đây, một tháng không ngủ hả?"
"Một tháng không ngủ anh đây sớm đã ngỏm rồi," Đàm Vân Sưởng hừ cười, "Cái này gọi là trang điểm mắt khói(1), học hỏi thời thượng từ tổ tông đấy."
Học đệ cười: "Đừng, gương mặt Trạm ca có vẽ thành vỉ pha màu cũng là thời thượng, em là phàm nhân thì không nói. Còn ngài đây thì trông cứ như quỷ ám á."
Đàm Vân Sưởng giả vờ giơ tay dọa hắn, sau đó mới hất cằm về phía nam sinh còn đang lẩm bẩm: "Con gà gáy eo óc kia là ai vậy?"
"Hầy, năm nhất mới vào từ kì 1, không hiểu quy củ. Nghe nói là chủ đề của tổ bọn họ bị Trạm ca mắng, nhân lúc Trạm ca không ở đây thì chửi cho bõ tức ấy mà."
"Chửi cho bõ tức?" Đàm Vân Sưởng cười, "Anh nghe nói Lạc Trạm gần đây tính tình tốt, đây là tốt đến long trời lở đất hay là ăn chay niệm phật mới dám nói chuyện với đội trưởng như vậy? Thật đúng là thời đại thay đổi."
"Cũng phải, so với trước kia, Trạm ca hai năm gần đây đúng là tính tình cực tốt. Phòng thí nghiệm có nhiều chuyện anh ấy xác thật không hề tự mình quản, đều giao cho Thiên Hoa. Tính khí của Thiên Hoa sao có thể trấn áp được tụi kia? Người mới sắp bay lên trời luôn rồi —— haiz, Đàm học trưởng, anh làm gì đi?"
Đàm Vân Sưởng đã vén tay áo đi ra ngoài, nghe vậy hừ hừ, không quay đầu lại.
"Giúp Trạm ca của mấy cậu làm tròn nghĩa vụ đàn anh."
"Ha?"
"......"
Đúng 9 giờ, Lạc Trạm bước vào cửa chính phòng thí nghiệm INT.
Cửa vừa mở ra, nghênh diện chính là an tĩnh lạ thường, không khí quỷ dị có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lạc Trạm ngừng bước chân.
Hai giây sau, anh lui về, ngửa đầu nhìn nhìn biển ngoài cửa —— xác thật là INT không sai.
Lạc Trạm hơi nhướng mày.
Vào lúc này, hành lang phía sau, Lâm Thiên Hoa vẩy bọt nước trên tay đi đến cửa phòng thí nghiệm, mới vừa ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người: "Trạm ca, sao anh hôm nay tới sớm như vậy?"
"Có chút việc," Lạc Trạm ý bảo trong cửa, "Bên trong làm sao vậy?"
"A, cái này," Lâm Thiên Hoa cười, "Đàm học trưởng tối hôm qua trở về phòng thí nghiệm, sáng nay hình như cãi nhau với đám người mới."
"Ừ, sau đó."
"Có một người bất mãn chế độ chấm công của anh, vẫn luôn oán giận, kết quả cũng bị Đàm học trưởng xách vào trong phòng, đến trước mấy cái hòm vẫn luôn cất cúp huy chương đoạt giải giấy chứng nhận của anh rồi giáo huấn cả tiếng —— bị đả kích lợi hại như vậy, hiện tại một đám tự nhiên đều như quả cà tím thối kìa."
Lạc Trạm nghe xong, gật gật đầu: "Thật nhàn."
Lâm Thiên Hoa bật cười: "Để Đàm sư huynh nghe thấy, hắn chắc tức chết rồi."
"Anh đây nghe thấy rồi nhá." Bên trong cánh cửa một thanh âm sâu kín vang lên.
Lạc Trạm cùng Lâm Thiên Hoa vừa nhấc đầu, liền thấy Đàm Vân Sưởng dựa ở khung cửa, đang ai oán nhìn Lạc Trạm: "Tổ tông, anh đã gần một năm không gặp cậu, vừa trở về xả giận cho cậu, thế mà còn nói xấu anh thế hả?"
Lạc Trạm không thèm để ý bước vào trong: "Này không phải lời nói thật sao."
Lạc Trạm đi tới trước bàn máy tính của mình, kéo ghế ra: "Tới nơi mới mà học nhiều xem nhiều ít nói ít hỏi hơn cũng không biết, chỉ biết một mặt oán giận lại lấy không ra thành tích hơn người —— như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị INT đuổi ra ngoài. Anh còn quản mấy cái lung tung này, không phải nhàn?"
Giọng anh không nhỏ, ở trong không gian phòng an tĩnh mỗi người càng nghe rõ hơn.
Mấy người mới ngồi đằng xa mặt đỏ tai hồng, hận không thể dúi đầu vào cái bàn.
Trước sáng nay bọn họ đã sớm không phục, mặc dù không dám đối mặt ít nhất cũng không khỏi chuyện phiếm. Nhưng Đàm Vân Sưởng một phen đả kích giáo dục, Lạc Trạm trong mắt bọn họ hiện tại, cả lông tóc cũng đều dát vàng.
Thấy mấy người kia xác thật chịu phục, Đàm Vân Sưởng vừa lòng mà thu hồi tầm mắt. Hắn kéo cái ghế gần đó tới cạnh Lạc Trạm, ngồi phịch xuống.
Lâm Thiên Hoa ghét bỏ: "Của em."
"Giữa hai ta có gì mà của tôi của cậu?" Đàm Vân Sưởng nói xong, cợt nhả chuyển hướng Lạc Trạm, "Nói thật, hôm nay tới sớm như vậy để làm gì?"
Lạc Trạm không nói chuyện, lười biếng nâng mắt liếc hắn.
"Có phải hay không vì Đường......" Đàm Vân Sưởng cố ý kéo dài ngữ điệu.
Lạc Trạm còn chưa phản ứng, Lâm Thiên Hoa lại đột nhiên đập bàn. Không phòng bị Đàm Vân Sưởng bị dọa đến giật bắn, vặn đầu lại: "Má! Làm anh sợ muốn chết!"
Lâm Thiên Hoa phớt lờ hắn, kinh hỉ mà nhìn về phía Lạc Trạm: "Em đã nói sáng nay em cảm thấy mình quên chuyện gì rồi —— Đường Nhiễm hôm nay tới báo danh tân sinh viên phải không!"
Phòng thí nghiệm vốn là một mảnh vắng vẻ, lúc này bị Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa hai vị "lão nhân" rống lên thu hút đủ lực chú ý, tò mò mà thăm dò.
Đàm Vân Sưởng chưa hết kinh hồn, lúc này tức giận trợn trắng mắt: "Cậu hỏi nó á, nó có thể nói cho cậu sao? Cậu phải hỏi anh đây này."
"Đàm học trưởng, anh cũng đừng úp úp mở mở —— Trạm ca giấu kín mít, ngay cả Đường Nhiễm báo danh hệ nào cũng không thèm nói."
Đàm Vân Sưởng đắc ý ngẩng đầu: "Này anh thật đúng là biết, hệ tự động hoá."
Lâm Thiên Hoa kinh ngạc: "Vậy không phải có khả năng ở gần chúng ta sao."
"Không biết. Lĩnh vực đó là địa bàn của nam thần của anh, có một người ba đại thần như vậy, anh thấy Lạc Trạm không nhất định có thể đem người lừa tới."
"......"
Lạc Trạm rốt cuộc có phản ứng, lạnh căm căm mà liếc Đàm Vân Sưởng.
Đàm Vân Sưởng hắc hắc cười: "Thiên Hoa, cậu không hiếu kỳ anh làm sao mà biết được hả?"
"Hở? Ờ ha, mà anh không phải ở nơi khác......"
"Để anh nói cho cậu, thầy chỉ đạo ở phòng thí nghiệm của anh năm nay rất sợ hãi —— trong nửa năm này mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh."
"Tìm anh làm gì?"
"Ổng nghe nói anh quen với Lạc Trạm, mỗi ngày hỏi anh là Lạc Trạm có phải hay không tính toán rời khỏi INT —— bằng không sao cứ ba ngày thì hai ngày cầm sách giáo khoa hóa học sinh học cao trung lượn lờ khắp nơi chứ?"
"...... Phụt." Lâm Thiên Hoa không nhịn cười ra tiếng, "Này em biết, Đường Nhiễm học hóa sinh đều không tốt lắm, đoạn thời gian kia là Trạm ca phụ đạo cho em ấy."
"Ờ, mà không phải, ngày hôm qua ổng lại gọi điện cho anh."
"Hở? Lần này nói cái gì?"
"Nói cái gì......"
Đàm Vân Sưởng cười đến bỡn cợt, quay đầu lại nhìn Lạc Trạm đang uể oải: "Tổ tông, chúng ta xuất thân chính là ban năm đại học K, đoàn đội INT chuyên nghiệp, toàn trường chỉ có một. Kết quả leader của đội một hai phải tới hệ tự động hoá, giả mạo học trưởng khoa chính quy tham gia cái gì đón người mới đến —— liêm sỉ đâu rồi hả người?"
Lâm Thiên Hoa ngạc nhiên quay đầu lại: "Đón người mới đến? Thiệt hay giả thế Trạm ca?"
Lạc Trạm toàn bộ quá trình nghe đều gợn sóng bất kinh, lúc này mí mắt cũng chưa nâng, chỉ khẽ hừ một tiếng:
"Tôi thích."
Nói xong, người nọ thu chân, đứng dậy.
Đàm Vân Sưởng ngả người ra sau cười: "Làm gì, thẹn quá hóa giận chuẩn bị chạy hả?"
Lạc Trạm dừng lại, xoay người.
Anh giơ tay gõ gõ mặt đồng hồ. Mặt không biểu tình, khóe môi hơi mỏng đột nhiên nhếch lên: "Báo danh tân sinh viên bắt đầu rồi."
"......"
"Hệ tự động hoá luôn là nam nữ thiếu cân đối, bầy sói rình rập. Tôi cũng không thể để em ấy một mình vào được."
"Phi phi phi, anh đây vừa trở về cậu liền rắc cẩu lương!"
Lạc Trạm cười nhạt, xoay người muốn đi.
"Trạm, Trạm ca......"
Trong một góc đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lạc Trạm chậm rì rì dừng lại, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa cũng nghi hoặc giương mắt.
Liền thấy học đệ không lâu trước đây mới vừa bị giáo huấn đang xấu hổ cười: "Trạm ca, anh là muốn đi đón người sao?"
Lạc Trạm còn chưa nói gì, Đàm Vân Sưởng ý xấu xen mồm: "Còn không phải sao? Cậu ta muốn đi đón chị dâu nhỏ của mấy người đấy."
Người nọ ngượng ngùng đứng dậy: "Tân sinh viên hẳn là rất nhiều đồ đạc, nếu không, cho bọn em cùng đi đi. Nếu cần còn có thể giúp một chút, không cần bọn em liền trở về."
Đàm Vân Sưởng bất ngờ, Lạc Trạm cũng nhướng mày.
Phòng thí nghiệm an tĩnh hai giây, dưới anh mắt chờ đợi của mọi người, Lạc Trạm chậm rãi gật đầu.
"Được." Anh xoa xoa vai cổ, lười biếng mà đi ra ngoài, "Không giam lỏng các cậu. Muốn nhìn náo nhiệt liền đi thôi."
"Ố dề!"
Rầm một cái, toàn phòng đứng dậy.
Lạc Trạm mới đi vài bước bỗng cứng đờ.
Anh quay đầu lại: "...... Đều đi?"
Đàm Vân Sưởng thấy thế, cười đến thiếu chút nữa trượt từ ghế xuống dưới: "Đều đi đều đi! Tổ tông chính cậu đã đáp ứng, không được cự tuyệt!"
"......"
Khuôn viên đại học K.
Các khoa khác nhau dựng các lều nhỏ đồng nhất chóp nhọn, ở đất trống bốn phía vòng nửa vòng. Trước lều tất cả đều giơ biểu ngữ, mặt trên ghi "Nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh viên 20xx hệ xx gia nhập" linh tinh.
Hệ tự động hoá cũng không ngoại lệ.
Ở cửa từ biệt tài xế, Đường Nhiễm tự mình kéo hành lý vào vườn trường. Ở cổng trường nhận được bản đồ chỉ dẫn, Đường Nhiễm liền kéo va li đi tới lều hệ tự động hoá báo danh.
Trước khi khai giảng, Đường Nhiễm đã cùng Đường Thế Ngữ cùng Lam Cảnh Khiêm thương lượng chuyện tới trường học ——đại học K ở thành phố K, khu đại học hơi xa nội thành, nhưng từ nhà Đường Nhiễm hiện tại đi chỉ mất một giờ lái xe.
Gần như vậy, Đường Nhiễm thật sự ngại khi để cha mẹ tự mình đón đưa.
Đã từng mù làm Đường Nhiễm luyện tập được kỹ năng định hướng rất tốt. Cô không phí nhiều sức lực, như chú gà con trong vườn trường dễ dàng tìm được lều đón người mới của hệ tự động hoá.
Trước lều kê mấy cái bàn dài, một trực ban cùng hai học tỷ ngồi ở bàn sau, làm thủ tục đăng ký.
Lại hướng hai bên lều, còn có các học trưởng học tỷ năm hai mà hội sinh viên sắp xếp phụ trách làm "hướng dẫn du lịch" cho người mới.
Trước khi Đường Nhiễm đi vào lều hệ tự động hoá, các học trưởng học tỷ mấy gian chung quanh cũng đã chú ý tới.
Cô năm nay đã mười chín tuổi. Vóc dáng đã cao lên chút, một thân váy dài thắt eo vàng nhạt đơn giản phác họa ra vòng eo mảnh khảnh cùng bộ ngực nhỏ nhắn, dưới váy là một đôi chân thon thả trắng như tuyết.
Khuôn mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan cũng đã cởi bỏ vẻ non nớt trước kia, sinh ra vài phần diễm lệ.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt như hôm nay, người khác nhiều nhất hai phút da đã phải phơi nắng đến đen sì, cô lại bất đồng, màu da lộ ở bên ngoài đều trắng như tuyết.
Ném ở trong đám người, càng là chói mắt thật sự.
Cho nên vừa thấy Đường Nhiễm đi đến trước lều hệ tự động hoá, các học trưởng lều khác biểu tình đều suy sụp, các học trưởng lều tự động hóa thì mắt lại sáng ngời.
Có mấy người đã xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
Nhưng mà sau bàn dài hai vị học tỷ vẫn luôn vội vàng tìm kiếm hồ sơ, cũng không ngẩng đầu. Khi Đường Nhiễm kéo va li đi tới, nghe thấy hai người đối thoại.
"...... Không thể nào, cậu nghe được tin tức từ đâu đấy?"
"Thầy Tiền chính miệng nói, hẳn sẽ không giả."
"Thầy Tiền nói? Nói như vậy là thật hả? Nhưng hắn một vị đại giáo thảo, lại là thiên tài các thầy cô treo đầu quả tim, làm gì đột nhiên muốn tới giúp hệ tự động hoá chúng ta đón người mới đến?"
"Không biết. Tớ nghe thầy Tiền nói, chủ nhiệm của chúng ta vừa nghe được, liền mừng rỡ đòi vợ của thầy Tiền lần này đón người mới đến, phải giữ người ở lại, đừng thả trở về."
"Phụt, vậy INT bên kia chỉ sợ muốn tới đánh lộn với chủ nhiệm chúng ta ha ha ha......"
Học tỷ kia cười cười ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trước mặt đã có một tân sinh viên.
Cô vội vàng thu liễm ý cười: "Xin lỗi xin lỗi, không nhìn thấy —— ặc! Trận địa gì kia?!"
"Hả?"
Đường Nhiễm bị biến chuyển này làm cho ngốc lăng.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, sau đó theo ánh mắt kinh ngạc của học tỷ chuyển hướng ra phía sau.
Từ sau khu dạy học cạnh quảng trường, một nhóm nam sinh tuổi không đồng đều đi thành một đại đội tiến tới, chờ khi chú ý tới, bọn họ đã gần ngay trước mắt.
Đi đầu là ba người.
Bên trái cái kia cao cao tráng tráng, cợt nhả, bộ dáng láu cá. Bên phải cái kia hơi gầy chút, thoạt nhìn rất an tĩnh, bị nhiều người nhìn như vậy còn có hơi ngượng ngùng.
Duy chỉ có người đi tuốt đàng trước, trên đầu thủ sẵn mũ lưỡi trai đen, vành nón ép tới thấp thấp. Đáng tiếc vóc dáng người nọ vốn cao, vẫn là không giấu được mặt —— dưới mũ lưỡi trai ngũ quan thanh tuyển tuấn mỹ, lúc này vô cảm cụp mắt, một bộ như bị phơi héo.
Nhưng Đường Nhiễm cực kì quen thuộc.
Cho nên cô cảm nhận được, người nọ hiện tại ghét bỏ muốn phân rõ giới hạn cùng cái băng đảng phía sau này.
Đường Nhiễm cũng nghĩ.
Cô thậm chí có xúc động muốn ném bỏ va li chạy tới.
Đáng tiếc Đường Nhiễm tự mình hiểu mình ―― luận về thể lực, Lạc Trạm có thể bỏ xa cô mười tám con phố.
Cho nên Đường Nhiễm chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Trạm ngừng trước mặt.
Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu.
Một cao một thấp đối mắt.
Đối diện mới hai giây, Lạc Trạm vốn đang phiền chán liền nhịn không được cong cong khóe môi.
Anh đưa tay sờ sờ đầu cô: "Đã lâu không gặp, cô bé."
Đường Nhiễm mím mím môi, thành thật: "Mới hai ngày không đến."
"Anh là bệnh tương tư, sống một ngày bằng một năm." Lạc Trạm không biết xấu hổ nói.
"..." Đường Nhiễm trầm mặc, qua hai giây vẫn là không nhịn được đỏ lỗ tai.
Lạc Trạm rất thuận tay kéo vali của Đường Nhiễm qua, vừa xoay người, liền thấy cái băng đảng phía sau này.
"..."
Lạc Trạm thái dương giật giật, lại quay trở lại.
Đường Nhiễm đang ngẩng đầu lên muốn mở miệng, chỉ thấy trước mặt người nọ đưa tay cởi mũ lưỡi trai, sau đó đội lên trên đầu cô, còn thuận thế kéo xuống, giấu mặt cô đi.
Đường Nhiễm ngửa đầu: "?"
Lạc Trạm nghiêng người: "Che mặt đi, bọn họ đều bị hâm đấy."
Đường Nhiễm cười rộ lên.
Đàm Vân Sưởng ngừng ở gần, nghe thấy lời này cười lạnh một tiếng, hắn quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu nhóm học đệ phòng thí nghiệm: "Trước khi đi anh nói như thế nào, mấy cậu còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ."
"Anh đây nói, thấy vị này phải gọi thế nào?"
Lạc Trạm ánh mắt vừa động, trong lòng bỗng dưng nhảy ra dự cảm không lành.
Anh xoay người, bước lên muốn ngăn lại.
Đáng tiếc đã quá chậm ――
"Chào! Chị! Dâu!"
Mười mấy nam sinh cao lớn cố gắng hét thật to, trung khí mười phần, kêu một cái chấn động cả cái đại học K.
Các lều khác nhất thời nhất tĩnh.
Lặng ngắt như tờ.
Học tỷ hệ tự động hoá kia cách gần nhất, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ba giây, cô hít một ngụm khí lạnh:
"Đậu xanh, xã hội đen hả."
(1)Trang điểm mắt khói: nói chung là đen thùi lùi:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.