*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2. Dao ngôn chỉ vu trí giả*, chết trong tay Lạc Trạm.
*谣言止于智者: "Dao ngôn chỉ vu trí giả" nguyên gốc là "Lưu ngôn chỉ vu trí giả", là thành ngữ mang nghĩa là những lời đồn khi đến tai những người thông minh thì không lưu lại dấu tích. Đã là tin đồn thì không cần phân tích thêm. Cre: gg:))
Không lâu sau khi K đại khai giảng, ngay sau tin "Lạc Trạm là hoa đã có chủ", lại một đợt ngôn luận ồn ào huyên náo khác lan truyền trong trường.
Các loại phiên bản ùn ùn không dứt, nhưng tổng kết nội dung quan trọng chỉ có một ――
Đường Nhiễm sở dĩ có thể ở bên Lạc Trạm, chính là bởi vì da mặt cô đủ dày, nỗ lực theo đuổi, lì lợm la liếm, chính là đem Lạc Trạm mài tới tay.
Còn có "nhân sĩ biết rõ sự việc" tiết lộ, sau khi hai người bên nhau, Đường Nhiễm như cũ nỗ lực dính chặt Lạc Trạm như keo chó.
Những lời này rất nhanh truyền đến tai các nữ sinh phòng 716. Đường Nhiễm không để ý lắm, nhưng Hứa Huyên Tình lại rất tức giận.
Trước giờ《 Vật lý đại cương 》của sinh viên năm nhất khoa tự động hóa, trong phòng học một mảnh ầm ĩ.
Ngồi ở hàng đầu, Hứa Huyên Tình đột nhiên đập di động đang hiện trang diễn đàn xuống bàn, cả giận nói: "Bọn họ chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh! Đây là ghen ghét, là bôi đen, là bịa đặt ác ý!"
Đường Nhiễm bên cạnh đang ôn tập trong sách bị hoảng sợ, mờ mịt ngẩng đầu: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Nhiễm cậu nhìn xem mấy đứa trên diễn đàn...... Thôi đừng nhìn, chính là có một đống tiểu nhân ác ý hãm hại cậu, nói cậu lì lợm la liếm theo đuổi Lạc Trạm, còn nói Lạc Trạm không chịu nổi cậu quấy rầy mới cùng cậu ở bên nhau ―― nhảm nhí hết sức!"
Đường Nhiễm nghe được ngẩn ra hai giây, nhoẻn miệng cười.
Hứa Huyên Tình tức giận hỏi: "Cậu thế mà còn cười được à?"
"Chỉ là tưởng tượng một chút cảnh tớ theo đuổi Lạc Lạc, cảm thấy rất thú vị." Đường Nhiễm rũ mắt cười, "Nhưng mà bọn họ không hiểu Lạc Lạc. Anh ấy không phải cái loại mà người khác lì lợm la liếm là có thể theo đuổi được."
Hứa Huyên Tình bĩu môi: "Chắc chắn rồi. Nếu lì lợm la liếm mà dùng được, mấy đứa bịa đặt đã sớm xông lên không biết bao nhiêu lần rồi." Hứa Huyên Tình vừa nói vừa liếc nhìn di động.
Kết quả vừa nhìn, lửa giận cô vừa áp xuống lại lần nữa bùng lên, di động lại lần nữa bị cô nặng nề đập lên bàn: "Đậu!"
Đường Nhiễm ngây người hai giây, xác định qua di động cùng tay của Hứa Huyên Tình đều không sao, cô cong mắt cười: "Huyên Tình tính tình của cậu sao lại như pháo nổ vậy, động chút là nổ...... Lần này lại làm sao vậy?"
Hứa Huyên Tình chỉ vào di động, nghiến răng nghiến lợi: "Có đứa ngu một bộ vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo cậu đã 'thất sủng', nói cậu rất nhanh sẽ bị Lạc Trạm vứt bỏ!"
Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì bọn nó đã lâu không thấy Lạc Trạm và cậu cùng xuất hiện." Hứa Huyên Tình nghiến răng nghiến lợi nói xong, cau mày quay người lại, "Tuy rằng bọn nó kết luận cực kì thiểu năng trí tuệ, nhưng thật ra cũng không sai ―― Lạc Trạm đâu? Hắn phải đến một tuần rồi không ở cạnh cậu ha??"
Đường Nhiễm bất đắc dĩ: "Phòng thí nghiệm INT bình thường còn tốt, một khi có hạng mục deadline liền sẽ rất bận. Lạc Lạc là leader, thời điểm này càng không thể rời đi."
Hứa Huyên Tình hoài nghi: "Xác định chỉ là vì chuyện ở phòng thí nghiệm sao?"
Đường Nhiễm chớp chớp mắt: "Không thì sao."
"...... Hắn nếu dám có người khác bên ngoài, phòng 716 chúng ta nhất định giúp cậu phế hắn!"
"Ý, thật khủng bố. Đã là thế kỷ 21 rồi, yêu đương mà còn có người một bộ uy hiếp thế kia."
Phòng học đột nhiên an tĩnh, Đường Nhiễm còn chưa mở miệng, một thanh âm từ lối đi nhỏ bên cạnh truyền tới.
Đường Nhiễm và Hứa Huyên Tình đều ngừng nói, quay đầu lại nhìn về phía lối đi đối diện.
Bên kia ba nữ sinh ngồi cùng nhau hiển nhiên cũng không nghĩ tới phòng học đột nhiên an tĩnh như vậy, người vừa mới mở miệng lộ ra biểu tình xấu hổ.
Hứa Huyên Tình phản ứng lại, lông mày dựng đứng: "Cô vừa mới nói cái gì?"
"...... Không, không có gì." Nữ sinh bị vẻ mặt của Hứa Huyên Tình dọa sợ, tự nhiên rụt lại.
Người bên cạnh lại hơi giận: "Cậu lúng túng cái gì, chúng ta cũng không nói sai." Người nọ nói liền ngẩng đầu lên, "Như thế nào, sự thật còn không cho người ta nói? Hiện tại đều là tự do yêu đương, chướng mắt thì tự nhiên liền một phách hai tán, như thế nào lại không cho chia tay...... Gì mà động cái là phế con nhà người ta, trưng cái bộ đại tỷ đấy cho ai xem? Thật khôi hài."
"Rầm!"
Hứa Huyên Tình cũng là tính tình nóng nảy, liền đập bàn đứng dậy, trừng nữ sinh kia: "Người khác chia tay hay không thì liên quan cái rắm gì đến cô, cô là bà tám xuyên Thái Bình Dương à?!"
Gần giờ lên lớp, thanh âm trong phòng học vốn dĩ không cao, giọng Hứa Huyên Tình tức khắc lôi kéo sự chú ý của mọi người. Ba nữ sinh kia sắc mặt khẽ biến.
Hai bên trái phải nữ sinh nhỏ giọng khuyên vài câu. Nhưng nữ sinh ngồi giữa dưới tầm mắt nhiều người hiển nhiên không xuống thang được, nghển cổ trừng lại: "Tôi chính là không quen nhìn mấy người sống chết quấn lấy người giáo thảo, còn tuyên bố nếu chia tay liền phế hắn!"
Lời này vừa ra, trong phòng học an tĩnh vài giây, rất nhanh liền kinh ngạc mà thấp giọng nghị luận.
Hứa Huyên Tình đỏ mặt: "Cô ―― cô nói ai sống chết quấn lấy giáo thảo! Ai, ai nói chia tay liền phế hắn, tôi là nói hắn nếu dám ở bên ngoài làm bậy! Hắn, hắn ――"
Mắt thấy càng bôi càng đen, Hứa Huyên Tình sắp tức chết rồi.
Đường Nhiễm hoàn hồn, vội đứng dậy trấn an: "Huyên Tình, cậu hẵn bình tĩnh một chút, không cần tranh cãi với họ...... Cậu mà tức đến ngất xỉu, hai người kia lại trốn học rồi, mình tớ không có biện pháp đưa cậu đến phòng y tế."
Hứa Huyên Tình mới tức được một nửa, lại bị ngữ khí cùng biểu tình nghiêm túc của Đường Nhiễm chọc cho thiếu chút nữa phụt cười, cô cuối cùng ảo não trừng Đường Nhiễm: "Tớ là thay cậu xả giận, cậu không cổ vũ tớ thì thôi, lại còn làm tớ nhụt chí."
"Không cần tức giận vì chuyện này, không đáng."
"Vậy nghe bọn họ bịa đặt như vậy hả?!"
"《 Tuân Tử 》 không phải nói, giao ngôn chỉ vu trí giả." Đường Nhiễm vẫn nghiêm trang, biểu tình bình yên lại nghiêm túc, "Đầu óc tắc nghẽn đến mức đi tin lời đồn không căn cứ này, còn có người muốn lan truyền, không đáng để cậu tức giận cùng lãng phí thời gian với họ."
"......"
Hứa Huyên Tình ngừng lại, suy tư gì đó rồi gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
Hai bên cãi nhau tựa như bập bênh, Đường Nhiễm thành công ấn xuống bên này, bên kia lại ngoi lên.
"Lời đồn??" Lối đi đối diện, nữ sinh ngồi giữa không màng hai người bên cạnh can ngăn, tức tối đứng lên, "Như thế nào, lì lợm la liếm đuổi tới Lạc Trạm, cô hiện tại lại muốn giả vờ thanh cao, không nhận hả?"
Đường Nhiễm bình tĩnh nhìn sang: "Tôi theo đuổi Lạc Trạm sao?" Nữ sinh cười lạnh: "Trong trường học hiện tại còn có mấy người không biết chuyện này, cô còn muốn giả vờ cái gì nữa? Mấy ngày hôm trước còn có người thấy cô đặc biệt ân cần chạy tới lầu thực nghiệm lâu đưa bữa sáng cho Lạc Trạm nữa chứ ―― cô cũng thật vất vả, yêu đương mà bạn trai không đưa bữa sáng còn chưa tính, trái lại chính mình phải tự chạy đi mua, phòng thí nghiệm INT bên kia có phải mời bảo mẫu miễn phí hay không vậy? Còn nói chúng ta bịa đặt, rõ ràng là cô vẫn luôn quấn lấy Lạc Trạm, một chút mặt mũi cũng không để lại!"
"Đúng không. Sao tôi lại không biết nhỉ."
Trong phòng học ồn ào, không biết góc nào vang lên thanh âm lãnh đạm.
"Đương nhiên là đúng rồi. Tôi nghe nói không chỉ là đưa bữa sáng, bình thường tới nhà ăn cùng nhau đều là cô tiêu tiền nữa chứ." Nữ sinh khoanh tay, khinh thường liếc nhìn Đường Nhiễm. "Để yêu đương với Lạc Trạm liền hèn mọn đến mức này, mặt khác còn nói chúng ta bịa đặt, xấu hổ thay!"
"......"
Nữ sinh bị kích động đến đầu óc nóng lên, bình tĩnh lại, mới phát hiện âm thanh nghị luận ồn ào trong phòng học không biết từ khi nào trở nên kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thậm chí nơi cô nhìn đến, một đám đang đứng tán loạn ở lối đi, lại đang an tĩnh ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí.
Người nữ sinh cứng đờ.
Cô đột nhiên nhớ tới, giọng nói vừa mới hỏi cô, hình như có chút...... quen thuộc?
Cô có vẻ đã đoán được, lại không dám quay đầu nhìn xem.
"Trừ lần đó ra, cô còn nghe nói cái gì."
Cái giọng lãnh đạm quen thuộc không nhanh không chậm đi xuống bậc thang lối đi nhỏ của phòng học*, ngừng ở cạnh bàn Đường Nhiễm.
Người tới nửa dựa ngồi vào bàn trống phía sau Đường Nhiễm, mới dừng hai giây liền cúi người xuống, muốn giở trò lưu manh.
Đường Nhiễm hoảng sợ, vội vàng đỏ mặt đẩy bản mặt tai họa đó ra: "Lạc Lạc!"
Lạc Trạm bất mãn áp tay cô xuống: "Anh bị ép ở phòng thí nghiệm ba ngày không thấy mặt trời, mới đi ra cơm còn chưa ăn liền tới tìm em......"
Đường Nhiễm hiện giờ đã quen tính nết Lạc Trạm, biết anh còn có nửa câu sau, không nói lời nào mà chờ.
Quả nhiên liền thấy thanh niên gỡ bỏ vẻ lười nhác, con ngươi đen nhánh rạng rỡ tiến lại gần: "Hôn một chút được không?"
"Không được." Cô đỏ mặt, nhưng cự tuyệt thập phần lãnh khốc thập phần vô tình.
"......"
Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng, Lạc Trạm thở dài.
Chờ ngồi thẳng người, Lạc tiểu thiếu gia ba ngày không thấy mặt trời lại khôi phục bộ dáng đại gia, híp mắt nhìn nữ sinh sắc mặt khó coi kia.
Ngừng hai giây, anh cười nhạo, ra vẻ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cô mới nói gì đó."
Thấy chính chủ, nữ sinh khẩn trương lại xấu hổ, nghẹn lời.
Hứa Huyên Tình lại thấy khoái trá, ở bên cạnh chêm vào: "Họ nói Tiểu Nhiễm lì lợm la liếm anh, theo đuổi không bỏ, đưa bữa sáng cho anh mời anh tới căn tin ăn, còn nói toàn trường đều đã biết."
"Thật?" Lạc Trạm quay đầu lại, "Tôi đây sao một chút cũng không biết?"
Hứa Huyên Tình hừ một tiếng, lạnh buốt nhìn bên kia cười rộ lên: "Phải không? Em cũng thấy lạ, đương sự còn không biết chuyện, thế nào lại có người biết tường tận như vậy ―― bịa chuyện như đúng rồi?"
"......"
Đường Nhiễm có điểm đau đầu mắt nhìn đồng hồ trong phòng học, cô duỗi tay kéo Lạc Trạm: "Chúng em sắp vào học, anh......"
"Anh thật là khổ, Nhiễm Nhiễm."
Đường Nhiễm: "?"
"Em cũng chưa thay anh giải thích hai câu sao?"
Đường Nhiễm càng thêm mờ mịt: "Thay anh giải thích?"
"Ừ." Lạc Trạm bình tĩnh gật đầu, "Người lì lợm la liếm mới theo đuổi được là anh, người thổ lộ là anh, bày tỏ tình yêu trước là anh, dắt tay ôm hôn môi cũng là anh ――"
Câu cuối cùng chưa nói hết, Đường Nhiễm đỏ mặt một phen bưng kín miệng anh.
Lạc Trạm thuận thế hôn vào lòng bàn tay cô.
"――!"
Đường Nhiễm vèo một cái thu tay, kinh ngạc nhìn Lạc Trạm lên án.
Lạc Trạm cười lười nhác, đứng dậy: "Cho nên," nghiêng người nhìn phía khác một hai giây, tầm mắt cùng thanh âm của anh từng chút trầm xuống, "Rõ ràng là tôi không thể rời khỏi em ấy, như thế nào lại có lời đồn em ấy dây dưa tôi?"
Nữ sinh kia đứng ở tiêu điểm, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ lúng túng.
Đến lúc này nghe thấy Lạc Trạm nói như vậy, cô rốt cuộc không nhịn được phản bác lại: "Nhưng, nhưng trong trường học xác thật có người thấy Đường Nhiễm quét thẻ cơm......"
Lạc Trạm nhẹ giọng cười nhạo, đánh gãy lời nữ sinh: "Thẻ sinh viên với thẻ lương là tôi thích đưa em ấy, loại chuyện này mấy cô cũng muốn quản?"
"......"
"Quào." Hứa Huyên Tình kinh ngạc nhích lại gần Đường Nhiễm, nhỏ giọng hỏi: "Thẻ của Lạc Trạm đều ở chỗ cậu sao? Tương đương với về sau cậu sẽ có quyền quyết định tài chính trong nhà đó nha, này cũng quá nghe lời đi? Mau cho tớ nhìn một cái xem thẻ của Lạc tiểu thiếu gia có bao nhiêu tiền, có phải là không thể đếm xuể không?"
Đường Nhiễm dở khóc dở cười đẩy người ra xa.
Thấy nữ sinh kia nghẹn lời, Lạc Trạm lười nhác hỏi: "Còn có lời đồn gì tôi chưa nói đến, cô mau hỏi, đỡ phải đến làm phiền em ấy." Nói xong anh tựa hồ nhận ra cái gì, quay đầu lại nhìn nhìn phía cuối phòng học.
Có vài nam nữ sinh nhanh chóng cất di động đang chụp lén của mình.
Lạc Trạm khóe miệng giật giật: "Đừng cất, tiếp tục chụp, chụp xong nhớ phải đăng lên diễn đàn. Tôi trở về tìm người kiểm duyệt, cho các cô cậu lên tin đầu trong ba tháng."
"Chà? Hôm nay ngày gì, náo nhiệt thế nhỉ?"
Giáo sư môn《 Vật lý đại học》 cầm theo túi văn kiện bước vào, mờ mịt nhìn lướt quanh phòng học.
Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lạc Trạm đang đứng hàng đầu tiên, ngay sau đó mỉm cười.
"Lạc Trạm? Sao em lại ở đây?"
Lạc Trạm bình tĩnh đáp: "Tới cọ khóa." (Tức là tới học chui đó, khóa ở đây tức là lớp học, môn học)
Giáo sư càng vui vẻ: "Em còn phải đi học sao? Tiểu tử này ở lớp thiếu niên hai năm, điểm chuyên cần còn chưa đến 10%, nổi danh toàn trường rồi còn gì ―― hiện tại chạy tới làm cái quỷ gì đây?"
Lạc Trạm mặt không đổi sắc tim không nhảy: "Thiếu nền tảng, trở lại bổ sung."
"Được được được," giáo sư buồn cười xua tay, "Vậy em ngồi nghe đi ―― nói trước, cấm làm loạn. Em muốn tới nghe giảng, tôi phải chuẩn bị tinh thần mới được......"
Lạc Trạm được đáp ứng, chuyển tới cạnh Đường Nhiễm, bộ dáng bình tĩnh đứng đắn cúi thấp người: "Bạn học này, vị trí cạnh em có người chưa?"
Đường Nhiễm đỏ mặt đưa mắt ra hiệu, bảo anh đi trước.
Lạc Trạm nhịn cười, nghiêm túc mở miệng: "Tuy rằng em lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nhưng anh nghe nói em đã có bạn trai, sao có thể câu dẫn học trưởng như vậy?"
"......"
Đường Nhiễm đấu không lại, nghẹn khuất lại bối rối đem sách vở dịch sang bên Hứa Huyên Tình.
Lạc Trạm cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống cạnh cô. Ỷ vào Đường Nhiễm trong giờ học ngượng ngùng, anh còn nắm lấy tay trái Đường Nhiễm ở dưới bàn, thân mật vân vê.
Đường Nhiễm mới đầu còn bị chọc đến đỏ mặt, chờ đến khi nhập tâm vào bài học, một tay cũng có thể viết ra chữ viết gọn gàng xinh đẹp.
Bậc thang phòng học từ trước ra sau là từ thấp đến cao, đằng trước có động tác gì, ngồi sau không tốn nhiều công sức cũng có thể nhìn thấy.
Cứ như vậy, một tiết học, trong một góc ở hàng ghế đầu nổi đầy bong bóng màu hồng, cẩu lương đủ nhét no toàn bộ sinh viên phòng học.
Tan học thì đã là giữa trưa, mọi người giải tán cũng không quên liếc mắt nhìn lại, Lạc Trạm ngáp dài đứng dậy, nói với Hứa Huyên Tình: "Cô bé nhà tôi, tôi ôm đi."
Hứa Huyên Tình bất bình: "Tiểu Nhiễm đã hẹn trước ăn cơm với em rồi."
"Nhà tôi."
Hứa Huyên Tình: "......"
Hứa Huyên Tình: "Em không ngại ăn cẩu lương của hai người"
Lạc Trạm lười biếng híp mắt, đồng thời ôm Đường Nhiễm ra sau mình độc chiếm: "Tôi để ý. Bóng đèn quá sáng, lóa mắt."
Hứa Huyên Tình: "......"
Phi!
Lạc Trạm lôi kéo Đường Nhiễm muốn chạy, đột nhiên một chiếc máy bay giấy từ phía sau bay tới trước mặt bọn họ.
Ba người đồng thời ngẩn ra.
Lạc Trạm nhặt lên, mở ra.
Nhìn lướt qua, anh hơi nhíu mày.
Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Trong đó viết cái gì vậy?"
Lạc Trạm dừng một chút, ngước mắt: "Bảo anh nghĩ xem có nên bảo vệ em như thế hay không ―― nói các em trước đó tuyên bố, anh dám chia tay liền phế bỏ anh."
Hứa Huyên Tình kinh giận: "Đậu má đứa nào còn dám châm ngòi ly gián!" Cô quay đầu lại nhìn, đáng tiếc trong phòng học người đến người đi, đã sớm không nhìn ra ai ném.
Đường Nhiễm chậm rãi chớp mắt.
Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại cô, không biểu tình hỏi: "Thật sao?"
Hứa Huyên Tình lúc này mới nhớ tới, hoảng hốt: "Anh đừng hiểu lầm Tiểu Nhiễm, lời đó là em nói! Hơn nữa em không phải nói chia tay mà là nói nếu anh ngoại tình thì phòng 716 liền, liền......"
Hứa Huyên Tình không nói hết, sợ chính mình càng bôi càng đen. Không dám giải thích nữa, cô do dự, tìm cớ chạy biến.
Chờ Hứa Huyên Tình rời đi, Đường Nhiễm chần chờ khẽ hỏi: "Lạc Lạc, anh giận à?"
"Em cảm thấy anh giận sao?"
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu.
Lạc Trạm khóe miệng cong lên, vứt bỏ vẻ ngụy trang nghiêm túc. Anh duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô: "Kỳ thật có chút tức giận ―― lần đầu tiên biết có nhiều người muốn cạy cô bé bên người anh đi như vậy, đương nhiên tức giận."
Đường Nhiễm do dự: "Nói ngược rồi, là muốn cạy anh từ bên người......"
"Như nhau. Mặc kệ mục đích nào, đều là kẻ địch."
Đường Nhiễm: "Ừm. Anh cũng đừng sợ, Huyên Tình thích nói giỡn, nói vui vậy thôi."
"Anh không cần sợ."
"Hả?"
"Lúc trước cô ấy nói cái gì, chia tay hay là ngoại tình?...... Thôi, đều giống nhau." Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, cười rộ lên, "Chuyện không có khả năng xảy ra, anh sao phải sợ?"
Đường Nhiễm chần chờ, không biết nên giải thích lời mình vừa nói thế nào.
Lạc Trạm nghĩ nghĩ: "Xem ra chỉ đưa thẻ sinh viên với thẻ lương còn chưa đủ."
Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu: "?"
Lạc Trạm lấy ví ra, rút chứng minh thư đưa cho cô.
Đường Nhiễm cúi đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú in trên chứng minh thư, càng thêm mờ mịt. Cô ngẩng mặt nhìn Lạc Trạm: "Anh đưa chứng minh thư cho em làm cái gì?"
Lạc tiểu thiếu gia biết cô gái nhỏ còn chưa được phổ cập khoa học về vấn đề "giới tính", nghiêm túc nói: "Đây là vật phẩm để chuẩn bị làm 'chuyện xấu'."
"......?"
Đường Nhiễm lâm vào mê mang.
Lạc Trạm vẫn còn lương tâm, không tiếp tục chơi lưu manh nữa. Anh cười khều khều lòng bàn tay cô: "Ở cổ đại, cái này tương đương với khế bán thân."
"Khế bán, bán thân?"
"Ừ." Lạc Trạm cầm tay cô, cười, "Khế bán thân, không phải đều giao cho chủ nhân sao?"
"......"
Mặt Đường Nhiễm đỏ bừng.
Vài giây sau, tay cô chậm rì rì dịch tới ba lô của mình: "Ừm. Thế, em nhận vậy."
Lạc Trạm rũ mắt bật cười.
【 Tiểu kịch trường 】
Một ngày sau.
Lạc Trạm đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Đường Nhiễm.
Cô ở đầu kia có vẻ cực kỳ vui: "Lạc Lạc, em biết anh nói làm chuyện xấu là làm cái gì rồi!"
Lạc Trạm cả kinh.
Phục hồi tinh thần, Lạc-dấm vương-tiểu thiếu gia lập tức cảnh giác: "Ai nói cho em?"
"Huyên Tình!"
Lạc Trạm âm trầm híp mắt: "Cô ấy ――"
Đường Nhiễm ngượng ngùng nhẹ giọng nói: "Em cũng muốn đi xem. Hay là, tối nay em và anh cùng đi đi."
"――?"
Lạc tiểu thiếu gia ngốc lăng.
8 giờ tối.
Đường Nhiễm kéo Lạc Trạm tâm tình phức tạp đến thất thần tới cổng trường.
Sau đó ngừng trước một ―― quán net.
Đường Nhiễm quay đầu, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng: "Em chưa từng tới đây bao giờ. Chúng ta mau vào thôi!"
Lạc Trạm: "......"
Anh nên biết trước.
*Giảng đường đại học: