3. Chuyên ngành Tự động hoá nghiêm cấm cọ khóa
So với đám sinh viên già đời, sinh viên năm nhất vĩnh viễn là ngoan ngoãn nhất —— từ thời cao trung khắc khổ bận rộn cắm đầu học hành hiện tại đã được giải phóng, các tân sinh viên cũng cần một quá trình để thích ứng với môi trường tự do cởi mở của đại học.
Mà một khi hiểu hết 'quy tắc sinh tồn' ở đại học, bọn họ cũng sẽ dần bại lộ bản tính ——
Mỗi năm từ lúc khai giảng trở đi, tỷ lệ chuyên cần của tân sinh viên giảm dần mà không đều theo thời gian đã chứng minh hết thảy.
Năm nào cũng thế, các giáo sư đều đã quen, cứ quá nửa học kỳ mới liền bắt đầu áp dụng các kiểu điểm danh, thi thố......
Nhưng cố tình năm nay chuyên ngành Tự động hoá lại là một ngoại lệ.
9:30 sáng thứ sáu tiết thứ hai, cũng là giờ 《 Toán cao cấp 》 hàng tuần của chuyên ngành Tự động hóa.
Phòng 716 bốn nữ sinh chia làm hai nhóm, Đường Nhiễm cùng Hứa Huyên Tình đi trước, hai người còn lại thì vẫn còn ngủ nướng. Hai người đi trước làm bộ đội tiên phong, tới phòng học 'chiếm chỗ'.
Vừa đến cửa lớp, Hứa Huyên Tình đã bị cảnh tượng bên trong cánh cửa làm choáng váng.
Qua vài giây, Hứa Huyên Tình quay cái đầu cứng ngắc nhìn về phía Đường Nhiễm: "Chúng ta không phải đến sớm 15 phút sao?"
"Ừ."
"Cái cảnh đầu người chen chúc tấp nập thế này, chẳng lẽ là ảo giác của tớ?"
"Hẳn là, không phải."
"Đàn chị không phải nói thi giữa kỳ xong muốn thấy cảnh người ngồi đầy một nửa cũng khó lắm sao? Chuyện này là sao —— mọi người đều tích cực hiếu học như vậy??" Hứa Huyên Tình hít sâu một hơi, vừa muốn tiếp tục phát tiết cảm xúc của mình, đầu cô lại đột nhiên lóe lên.
Cửa lớp an tĩnh hai giây, Hứa Huyên Tình hồ nghi đem ánh mắt rơi xuống người Đường Nhiễm: "Hôm nay là...... thứ sáu?"
"Ừ."
"Học trưởng Lạc Trạm hôm nay sẽ đến học cùng cậu phải không?"
"Ừ." Câu trả lời lần này của Đường Nhiễm rõ ràng nhẹ nhàng hơn.
Cảm xúc dồn nén lại, tên gọi tắt là chột dạ.
Hứa Huyên Tình nghiến răng: "Tớ, nên, nhớ, mới, phải,! Thứ sáu tuần trước không phải bởi vì anh ấy chiếm chỗ ngồi mới trở thành giờ học địa ngục như vậy sao!"
Đường Nhiễm chột dạ không nói.
Hứa Huyên Tình không tiếp tục lề mề, lôi kéo Đường Nhiễm đi vào, thật vất vả mới tìm được vị trí riêng. Sau khi lấy sách vở chiếm 5 chỗ, cô nhẹ nhàng thở ra, kéo Đường Nhiễm ngồi xuống.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta thương lượng một chuyện được không?"
"Ừm?"
"Cậu cùng người bạn trai mị lực siêu quần kia của cậu thương lượng một chút, bảo ảnh đừng có tuần nào cũng đến tìm cậu học cùng —— tuy rằng với các cặp đôi thì không sai, nhưng hai người, hai người không giống vậy!"
Hứa Huyên Tình vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Cậu nhìn cái cảnh này đi, tới ngồi với bạn gái thôi cũng đã hưng sư động chúng thế kia, cậu nói xem ảnh không có chút lương tâm bất an nào sao?"
Đường Nhiễm hơi hơi hé miệng.
"Ngại quá, chính là không có lương tâm đó." Một tiếng cười như không cười vang lên phía sau Hứa Huyên Tình, dừng lại ở cạnh Đường Nhiễm,.
Hứa Huyên Tình nghẹn khuất.
Hai ba giây sau, cô xấu hổ ngoái đầu, cười nhạo: "Xin chào, học, học trưởng khỏe kh..."
"Học trưởng không khỏe lắm." Lạc Trạm nâng cằm, "Cô đem vị trí bên cạnh bạn gái tôi trả lại cho tôi, là tôi khỏe."
Hứa Huyên Tình: "......"
Hứa Huyên Tình ủy ủy khuất khuất liếc sang Đường Nhiễm, ôm sách vở đứng dậy, tự giác dịch sang ba ghế nãy mình chiếm được.
Lạc Trạm yên tâm thoải mái ngồi xuống cạnh Đường Nhiễm. Ngồi xong, người này còn không thèm để ý tới hình tượng học trưởng nổi tiếng của mình, nghiêng đầu tựa vào vai bạn gái.
Đường Nhiễm ngừng một chút, xoay đầu, hai má bị cái đầu xù nhàn nhạt hương thơm cọ đến hơi ngứa: "Lạc Lạc?"
"Ừ......"
Người nọ phát ra giọng mũi hơi khàn.
Đường Nhiễm nhỏ giọng: "Hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?"
"Ngủ ở phòng thí nghiệm...... Sô pha quá ngắn, cong người hết nửa buổi tối."
"Sao không về nhà nghỉ ngơi."
"Có một thuật toán chưa tối ưu hoá, không thể kéo dài tới hôm nay."
"Vì sao không thể......"
Đường Nhiễm chưa nói xong, Lạc Trạm ngáp dài ngồi dậy: "Kéo dài tới hôm nay, không phải sẽ không thể tới học cùng Nhiễm Nhiễm của chúng ta sao?"
Đường Nhiễm quay đầu lại, thấy dưới mí mắt Lạc Trạm nhàn nhạt vệt xanh đen, không khỏi đau lòng: "Phòng thí nghiệm bận rộn như vậy, anh không cần dành thứ sáu và cuối tuần tới học cùng em đâu."
"Không được." Lạc Trạm một tay chống bàn, nghiêng đầu lười nhác mà nhìn bạn gái, ánh mắt tuy rằng có chút mỏi mệt, nhưng lại mềm mại mang ý cười, "Anh không muốn nghe thấy có người lại nói chúng ta chia tay. Hơn nữa Đàm Vân Sưởng nói, một tuần bận quá cũng nên gặp nhau ít nhất hai ba ngày —— còn may là em không chán. Thật sự không thể ít hơn nữa."
Nghe Lạc Trạm nói như vậy, Đường Nhiễm mím môi, không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu, giáo viên toán cầm sách giáo khoa giáo án đi đến. Đến bục giảng, thầy cũng không ngoài ý muốn khi thấy phòng học rộn ràng nhốn nháo này.
Ánh mắt thầy đảo quanh phòng học một vòng, rất dễ dàng tìm được "đầu sỏ gây tội", bèn cười bất đắc dĩ: "Cứ tiếp tục như này, tôi chắc phải làm đơn yêu cầu nhà trường tăng phí dạy học mới được. Bằng không lương như nhau mà các giáo viên khác chỉ cần dạy nửa khoa, tôi đây lại phải dạy những hai khoa thế?"
Bọn học sinh cười rộ lên.
Những ánh mắt nhanh chóng rơi vào một góc, thanh niên có bộ dáng tuấn mỹ thần thái lười nhác không để bụng mà ngáp một cái, cô gái bên cạnh thẹn thùng đến mức muốn đào cái hầm chui xuống.
Ngồi ở phía sau bọn họ, Hứa Huyên Tình lắc đầu, nhỏ giọng than với hai cô bạn cùng phòng: "Đúng là mặt dày mày dạn mà."
Phía trước lười biếng dựa vào lưng ghế: "Học trưởng còn chưa có điếc. Nói bậy sẽ gặp xui xẻo đấy, học muội."
Hứa Huyên Tình co rụt lại, cùng hai người khác liếc nhìn nhau, cô thật cẩn thận mở miệng: "Bọn em xem như là người nhà mẹ đẻ Tiểu Nhiễm, chỉ đùa một chút, đùa chút thôi."
"Người nhà mẹ đẻ?" Lạc Trạm giật giật khóe miệng, nhìn về phía cô gái còn đỏ mặt bên cạnh, "Bọn họ cũng tính sao?"
Dưới ánh mắt cầu cứu của Hứa Huyên Tình, Đường Nhiễm chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy vành tai cô đỏ lên, tâm tư trêu đùa của Lạc Trạm càng không khống chế được, anh nhích lại gần, giọng nói trầm thấp: "Gật đầu không tính, cô bé à, anh phải nghe thấy mới được."
"......"
Đường Nhiễm hiếm khi bực bội nhìn Lạc Trạm.
Lạc Trạm cười như không cười nhìn lại.
Đối mặt mấy giây, vẫn là Đường Nhiễm da mặt mỏng, hết cách cúi đầu, giọng nói mơ hồ: "...... Tính."
"Tính cái gì?"
Mặt cô sắp đỏ như tôm luộc, nghiêm túc mà banh lên: "Lạc Lạc, anh không thể được một tấc lại muốn tiến một thước như thế được."
Lạc Trạm bật cười: "Nếu Nhiễm Nhiễm chúng ta đã nói như vậy —— được ròi, tính. Vậy người nhà mẹ đẻ chuẩn bị khi nào gả con gái lại đây?"
Mới vừa đắc tội Lạc Trạm xong, ý chí cầu sinh của Hứa Huyên Tình rất mạnh, chỉ một giây đồng hồ không do dự liền 'bán' Đường Nhiễm đi: "Tùy thời! Tùy chỗ! Tùy anh!"
Đường Nhiễm: "......!"
Lạc Trạm nhịn cười: "Vậy tôi liền không khách khí?"
Đường Nhiễm nín thở, không nói.
Lạc Trạm ngồi ở bên cạnh, chống mặt cười xem: "Cô bé của chúng ta đến bây giờ da mặt vẫn còn mỏng như vậy, về sau phải làm sao đây."
Đường Nhiễm buồn bực đọc sách, giả câm vờ điếc.
Chỉ là lỗ tai lại mạ thêm một tầng ửng đỏ đang bán đứng cô.
Hết tiết hai đã là 12 giờ giữa trưa, Lạc Trạm bị học đệ tới hỏi bài chặn lại, mãi cho đến trong phòng hết sạch người, anh bên này mới xong.
Chờ học đệ kích động đến sắc mặt đỏ bừng rời đi, trong phòng học chỉ còn lại có Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm ngồi chờ, cùng với giáo viên trẻ tuổi trên bục giảng còn chưa rời đi.
Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm đi xuống bậc thang, lúc ngang qua bục giảng thì Lạc Trạm dừng lại, chào hỏi với giáo viên trẻ tuổi kia: "Thầy Tiền."
"Lạc Trạm, em cứ quấn lấy tiểu học bá của ngành chúng ta như vậy là không được." Thầy Tiền tắt máy chiếu, trêu ghẹo.
"Tiểu học bá?" Lạc Trạm quay đầu lại nhìn Đường Nhiễm.
"Ừ, thi giữa kỳ lần này, em ấy là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn Toán cao cấp cùng Vật lý đại cương."
Lạc Trạm không khỏi cười rộ lên: "Thật sao? Sao không nói với anh."
Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng nghiêm túc: "Chỉ là thi giữa kỳ thôi."
Thầy giáo đùa vui: "Lời này của em mà bị người khác nghe được, chắc phải tức chết rồi."
Mặt Đường Nhiễm hơi nóng.
Ba người trò chuyện, sóng vai đi ra ngoài.
Khi chuẩn bị chia tay, thầy giáo hơi chần chờ, sau đó mới nói với Lạc Trạm đầy ẩn ý: "Ở đại học cọ khóa rất thường thấy, nhưng mà, thứ sáu hàng tuần bất kể lớp chuyên ngành hay là lớp chung toàn khoa Tự động hóa, đều có rất nhiều người. Tuy rằng đây không phải lỗi của các em, nhưng muốn giải quyết khó tránh khỏi ảnh hưởng đến các em."
Lạc Trạm ngẩng đầu: "Quấy rầy đến thầy Tiền dạy học?"
"Thầy không có vấn đề gì," Thầy giáo ha ha cười, "Nhưng khó tránh khỏi khác sinh viên khác có ý kiến."
Ánh mắt Lạc Trạm khẽ động.
Giây lát sau anh gật đầu: "Em đã biết, cảm ơn thầy Tiền nhắc nhở."
"Ừ, cứ vậy đi. Thầy tới phòng giáo vụ lấy chìa khóa, các em đi trước đi."
"Tạm biệt thầy."
Chuyện này Đường Nhiễm không quá để trong lòng. Thẳng đến tối hôm nay, tiết cuối cùng kết thúc, bốn nữ sinh phòng 716 trở lại ký túc xá.
Trong lúc đang tám chuyện, di động của họ lại không hẹn mà cùng rung lên.
Hứa Huyên Tình cách gần nhất, cầm lấy di động: "Là tin trong nhóm lớp, tớ xem nhắn cái gì đây...... hả??"
"Làm sao vậy?" Hai người trên giường hỏi.
Đường Nhiễm cũng tò mò ngẩng đầu.
Sau đó liền thấy biểu tình Hứa Huyên Tình phức tạp lại rối rắm, sau đó nén cười mở miệng: "Chuyên ngành Tự động hóa chúng ta mới ra quy định."
"Hả? Chỉ cho chuyên ngành của chúng ta?"
"Đúng vậy."
"Quy định gì thế?"
"Từ hôm nay trở đi —— chuyên ngành Tự động hoá nghiêm cấm cọ khóa."
"...... Phụt."
"Ha ha ha ha ha ha......"
Hứa Huyên Tình nghẹn vài giây, rốt cuộc vẫn là cười rộ lên, cô giơ thẳng ngón cái về phía Đường Nhiễm còn đang ngây người: "Người chị em trâu bò ghê, bạn trai cậu về sau chính là người thay đổi nội quy trường học —— hai người chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách của chuyên ngành Tự động hóa a ha ha ha ha!"
"......"
Một ngày thứ sáu khác.
Phòng 716 đến đông đủ bốn người, nhân số trong lớp ít hơn bình thường. Mà dưới quy định mới, Lạc Trạm quả nhiên không lộ diện.
Lại một thứ sáu khác, Lạc Trạm vẫn như cũ không xuất hiện......
Tình huống này giằng co trong một tháng, nhân số của lớp chuyên ngành Tự động hoá quả nhiên khôi phục như bình thường, trong lớp thường cũng chỉ có một nửa vị trí ngồi đầy.
"Ai, học trưởng Lạc Trạm không tới, thật đúng là mất đi nhiều lạc thú." Hứa Huyên Tình thở dài.
"Cũng không phải vậy," Một nữ sinh khác ở phòng 716 ai oán nói, "Vốn dĩ thứ sáu thầy chưa bao giờ điểm danh, trốn học đều không phải lo —— hiện tại thì ngược lại."
Hứa Huyên Tình vui vẻ: "Cậu chỉ biết trốn học! Có muốn bỏ điểm danh hay không?"
"Không trốn được không trốn được, học trưởng Lạc Trạm không tới học cùng Tiểu Nhiễm, tớ nào còn dám trốn?"
"Đúng rồi Tiểu Nhiễm, học trưởng Lạc Trạm sau đó thật sự không tới à?"
Đường Nhiễm bị điểm danh liền thu tầm mắt từ sách sách giáo khoa. Suy nghĩ hai giây, Đường Nhiễm gật đầu không chắc chắn: "Hẳn là, vậy?"
"Trời? Cái gì mà 'hẳn là vậy' chứ?"
Đường Nhiễm: "Tớ cũng không chắc."
Hứa Huyên Tình thò đầu qua: "Chẳng lẽ như vậy rồi mà ảnh còn dám đến? Vậy thật đúng là đối nghịch toàn khoa."
"Lạc Lạc sẽ không chủ động gây chuyện." Đường Nhiễm dừng lại, khóe mắt hơi cong, "Nhưng lấy tính cách của anh ấy, cũng không phải là người dễ bị quy định trói buộc."
"?Ý là sao, tớ nghe chả hiểu gì sất? Hai người các cậu hiểu không?"
"Không."
Đường Nhiễm bất đắc dĩ giải thích: "Anh ấy hẳn là sẽ tìm lỗ hổng trong quy định...... Nhưng là tìm như thế nào, tớ cũng không thể đoán được."
"Nhưng quy định này gắt như vậy, nào có lỗ hổng mà tìm?"
"Chuông reo."
"Vào học vào học, tan học lại nói...... Ai, thầy Tiền hôm nay sao còn chưa tới?" Hứa Huyên Tình chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, khó hiểu nhìn bục giảng trống vắng.
Thời điểm sinh viên trong lớp còn đang mờ mịt, cửa phòng học bị đẩy ra, một thân ảnh dáng cao cao đi đến.
Nhìn cái người quen thuộc kia đi lên bục giảng, cả lớp dại ra.
"Thầy Tiền tới tỉnh X hai tuần để tham dự hội thảo, tôi là trợ giảng tạm thời của thầy ấy ở học kỳ này, sẽ dạy thay thầy hai tiết...... À, suýt quên."
Người nọ buông sách vở, ngước mắt.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Lạc Trạm, bằng thạc sĩ kép về Tự động hóa và nhận dạng mẫu, hiện tại đang là nghiên cứu sinh ngành Trí tuệ nhân tạo —— học kỳ tiếp theo đây, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cả lớp lâm vào tĩnh mịch, sau một lúc lâu mới vang lên tiếng vỗ tay. Từ vụn vặt rời rạc, lại đến một số nam sinh dứt khoát ồn ào ôm bàn cười đùa.
Động tĩnh này, Hứa Huyên Tình mới hoàn hồn được, lại giơ ngón cái cho Đường Nhiễm:
"Giỏi, vẫn là bạn trai cậu giỏi."
Đường Nhiễm: "......"
"Nhưng mà, trợ giảng đều là người một nhà, học kỳ này học Toán cao cấp nhất định sẽ dễ chịu phải không?"
"Chuẩn cmn luôn."
Tuy nhiên đến tiết sau, tập thể sinh viên chuyên ngành Tự động hoá lập tức nước mắt thành sông ——
"Đậu má này khác gì ma quỷ chứ! Trả lại thầy Tiền ôn nhu hiền từ hòa ái thiện lương của chúng tôi đi a a a a a!"
Trên bục giảng, trợ giảng Lạc lộ ra nụ cười "hiền lành":
"Chậm rồi."